Sáng sớm hôm sau, Lâm Phi Lộc nhận được lễ vật của Tô tần, cô cảm thấy hoài nghi về hành động này.
Mình dọa nạt nữ nhi của nàng, vì sao nàng còn đưa đồ vật đến cảm ơn?
Mỹ nhân hậu cung của Lâm Đế vô cùng nhiều, Lâm Phi Lộc đến đây lâu như vậy vẫn chưa thể nhận biết hết tất cả bọn họ.
Lúc ăn sáng, cô hỏi Tiêu Lam về Tô tần này, hỏi gì Tiêu Lam cũng không biết, nàng chỉ biết rằng Tô tần là biểu muội của Nguyễn quý phi, hai người họ ở trong cung thường có qua lại.
Nói đến Nguyễn quý phi, Lâm Phi Lộc liền biết.
Vị Nguyễn quý phi kia không phải là bà mẹ biến thái ép Lâm Đình giết sủng vật cậu dốc lòng nuôi dưỡng sao?
Mặc dù Lâm Phi Lộc chưa từng tiếp xúc với Nguyễn quý phi, nhưng trong mắt cô Nguyễn quý phi này hoàn toàn không giống quý phi nương nương ngang ngược phách lối trong mắt các cung nhân.
Ngang ngược phách lối có thể thật sự là rất hung hăng phách lối, nhưng nếu tuyệt đối không thể nào nói không có tâm cơ.
Chỉ dựa trên những hành động nàng ta đối với Lâm Đình có thể thấy được tâm tư tranh quyền cực kỳ rõ ràng.
Người có thể ép con trai của mình tự tay gϊếŧ chính sủng vật mình nuôi, một câu lòng dạ độc ác cũng không đủ để hình dung con người này.
Người có tâm tư như Nguyễn quý phi, sao có thể là một nữ tử lỗ mãng hành động theo cảm xúc được?
Trên đời này chuyện đau khổ nhất không phải là "Tôi không làm được", mà là tôi có thể làm được, nhưng sao lại vẫn kém hơn người ta.
Giống như chuyện Nguyễn quý hướng tới hậu vị, Lâm Đình hướng tới ngôi vị thái tử.
Bất kể là thế lực của Nguyễn gia, hay là thanh danh và địa vị của Nguyễn thừa tướng ở Đại Lâm này, nếu so sánh thật ra cũng không chênh lệch bao nhiêu so với Hoàng hậu, thậm chí có thể nói là hơn một chút.
Cho nên Nguyễn quý phi không cam tâm là chuyện có thể hiểu được.
Nhưng từ trước đến nay Lâm Đế và Hoàng hậu không hề đề phòng Nguyễn quý phi, đương nhiên một trong những lý do có liên quan đến tính cách ôn thuần của Lâm Đình, cũng bởi vì những năm nay Nguyễn quý phi đều giả bộ để lừa gạt đám người trong cung.
Khi tất cả mọi người đều cảm thấy đây là một vị quý phi ỷ sủng mà kiêu, phách lối rất dễ xúc động, nên chuyện nàng ta làm sau lưng sẽ bị ít người chú ý đến, cho dù có chuyện trong bóng tối mà bị lộ ra ngoài sáng, cũng không có ai sẽ hoài nghi là nàng ta làm.
Tất cả mọi người đều nói Nguyễn quý phi tính tình ngang ngạnh khó hầu hạ, vui buồn hay tức giận đều thể hiện rõ trên mặt, xưa nay có thù oán gì chưa từng che giấu, trước tiếp ở trước mặt mọi người giải quyết.
Khiến cho người ta kinh sợ, nhưng lại không khiến cho người ta có ý phòng bị nàng.
Nếu không phải mấy lần Lâm Phi Lộc trải qua mấy chuyện kia cùng Lâm Đình, chỉ sợ là lúc này cô cũng bị những chuyện giả dối kia mê hoặc, coi nàng là người giống như "Hoa phi nương nương".
(*) Hoa phi nương nương trong phim Như Ý truyện, Diên Hy công lược ý: là nương nương ỷ sủng mà kiêu nên ngang ngược phách lối, nhưng thật ra tâm địa không quá độc ác.
Nguyễn quý phi đã như vậy, vậy Tô tần có quan hệ thân thiết với nàng ta, chỉ sợ cũng không phải là người đơn giản.
Suy nghĩ một lúc Lâm Phi Lộc vẫn không nắm chắc thái độ của Tô tần với cung Minh Nguyệt là gì, chỉ nói với Tiêu Lam nên cẩn thận, chú ý an toàn, đừng để cô đi học về lại phát hiện nàng có chuyện gì xảy ra, như chuyện hôm ở vườn hoa bị nàng ong đốt.
...
Hôm qua Lâm Uý bị tiểu yêu quái hù dọa nhưng sáng nay đã khôi phục lại ý chí, vừa mở mắt đã la hét muốn đi cung của tỷ tỷ trộm chó nhỏ.
Tô tần dỗ một lúc, nàng thầm nghĩ phải đến cung Minh Nguyệt một chuyến xem rốt cuộc ở đó có đồ gì thú vị hấp dẫn nữ nhi mình như vậy.
Tô tần bón Lâm Úy ăn sáng xong, liền dẫn con bé cùng nàng đi qua cung Minh Nguyệt.
Bởi vì Lâm Phi Lộc đã dặn dò trước nên Tiêu Lam vốn định đóng cửa không ra, còn dặn Thanh Yên nếu như có ai gửi thiệp mời lấy lý do thân thể nàng không khỏe để từ chối không đi.
Ai ngờ, hôm nay Tô tần chưa từng gặp mặt lại tự mình đến tận cửa.
Tiêu Lam vốn cho người người đến không có ý đồ gì tốt, nhưng thật ra Tô Tần chỉ mang nữ nhi đến chơi, nói chuyện với nàng vài câu.
Sau khi Tô tần biết Lâm Phi Lộc đi thái học viện học rồi mới dỗ dành nữ nhi: "Tỷ tỷ bây giờ không ở đây, buổi chiều chúng ta lại đến được không?"
Đến cũng đã đến, tất nhiên cô bé không muốn về, cô bé đang dựa trong ngực mẫu thân nghe nói vậy liền giãy dụa nhảy xuống, lon ton chạy đến nhà gỗ nhỏ bên cạnh vườn hoa.
Cô bé bắt chước dáng vẻ hôm qua của Lâm Phi Lộc, vỗ vỗ lên nhà gỗ, tiếng nói của trẻ con bập bẹ không rõ: "Tai Dài, chó chó."
Chú chó nhỏ vui vẻ chạy từ trong nhà gỗ ra, nó ngửi thấy mùi sữa quen thuộc trên người cô bé, vẫy vẫy cái đuôi nhào lên người cô bé.
Lâm Úy vui mừng cười khanh khách không ngừng, thoáng cái liền quên mất mẫu phi.
Tô tần nhìn một còng, khẽ cười nói với Tiêu Lam đứng bên cạnh: "Vườn hoa này được chăm sóc thật tốt."
Tiêu Lam cũng cười: "Là do Lộc Nhi làm đấy, con bé luôn thích những hoa lá cây cỏ này."
Ánh mắt của Tô tần rơi trên người con thỏ nhỏ nằm bên căn nhà gỗ.
Nàng và Nguyễn quý phi thường qua lại với nhau, đương nhiên nàng nhận ra được đây là con thỏ mà Lâm Đình nuôi từ nhỏ đến lớn, nàng cũng biết biểu tỷ vì muốn rèn luyện Đại hoàng tử mà buộc cậu phải tự tay gϊếŧ con thỏ này.
Không ngờ con thỏ này không những không chết, mà còn được Ngũ công chúa lén nuôi ở đây.
Nếu nhìn kỹ con chó trắng đang chơi đùa với nữ nhi, nàng hình như từng thấy nó rồi.
Trước đây Nguyễn gia có đưa một con chó vào trong cung, nhưng sau đó không phải nói là đã chạy mất trên đường đi đến vườn thú sao?
Thật thú vị.
Tiêu Lam thấy Tô tần không nói lời nào, chỉ kín đáo đánh giá nghiên cứu xung quanh.
Tiêu Lam không biết bí mật giữa Lâm Phi Lộc và Lâm Đình, chỉ cảm thấy trong lòng bất an.
Tô tần cũng rất nhanh thu tầm mắt lại, khẽ cười khen một câu: "Đã sớm nghe nói Ngũ công chúa cực kỳ thông minh, quả nhiên là rất khéo tay."
Tiêu Lam cụp mắt cười cười.
Tô tần chờ Lâm Úy chơi một lát, sau đó ôm cô bé rời đi, cô bé đang chơi rất vui với chó con mèo con, nào có chịu đi, lập tức khóc rống.
Tô tần lại cảm thấy nhức đầu, nàng dịu dàng dụ dỗ: "Tỷ tỷ không có ở đây, chờ tỷ tỷ về mẫu phi lại đưa con đến đây chơi nhé, được không nào?"
Lâm Úy vốn được gọi là cô bé bởi vì trẻ con không nói đạo lý.
Cô bé đang gào khóc, không biết nhìn thấy cái gì, chỉ vào cổng: "Ca ca có ở đây! Úy Úy chơi với ca ca!"
Tô tần nhìn theo hướng cô bé chỉ, cách đó không xa có một tiểu nam hài trốn phía sau cánh cửa đang thò đầu ra nhìn.
Mỗi lần có người lạ đến Lâm Chiêu Viễn đều sẽ trốn đi, cho dù cậu vừa nhìn thấy tiểu muội muội trong lòng rất vui vẻ, nhưng cũng không dám đến chơi với cô bé.
Tiêu Lam gọi cậu: "Viễn Nhi, đến đây bái kiến Tô tần nương nương nào."
Lúc này Lâm Chiêu Viễn mới rụt rè bước ra, bây giờ cậu đã học hết tiết lễ với Lâm Phi Lộc rồi, quy củ thi lễ với Tô tần một cái.
Lâm Úy đã nhào đến ôm lấy chân của cậu, ngẩng khuôn mặt lấm lem đầy nước mũi lên, đáng thương gọi một tiếng: "Ca ca!"
Lâm Chiêu Viễn cúi đầu nhìn trên mặt tiểu muội muội đầy nước mắt với nước mũi.
Cậu khom người dùng ống tay áo của mình nghiêm túc lau từng chút từng chút đến khi khuôn mặt nhỏ của tiểu muội muội sạch sẽ.
Xong xuôi còn sờ đầu cô bé nghiêm túc nói: "Muội muội ngoan nha, không khóc, bé ngoan không khóc."
Quả nhiên Lâm Úy không khóc nữa, kéo tay của cậu chạy về phía vườn hoa.
sau khi ngồi xổm xuống cô bé chỉ vào ổ của thỏ con, bập bẹ nói: "Ca ca, bài hát hôm qua huynh dạy Úy Úy, Úy Úy đã biết hát rồi nha!"
Cô bé nói xong, bắt đầu tự vỗ tay rồi hát: "Thỏ con ngoan, mau mau mở cửa ra nào, nhanh nhanh mở cửa ra nào để ta vào chơi với!" Sau đó bỗng nhiên lắc đầu hai cái, vừa hung dữ vừa kiên định nói: "Không ra không ra chính là không ra đấy! Nương còn chưa trở về! Không được mở cửa ra!"
Tô tần: "Phì..."
Nàng thấy bản thân cũng quá biết sinh đi, có thể sinh ra một nữ nhi đáng yêu như thế này.
Đây tất nhiên là bài hát thiếu nhi mà Lâm Phi Lộc hay hát để dỗ Lâm Chiêu Viễn.
Hôm qua cậu dạy lại cho tiểu muội muội, buổi tối trở về cô bé đã lén chui vào trong chăn nhẩm đi nhẩm lại rất lâu.
Từ khi Tô tần đến thần kinh Tiêu Lam vẫn luôn căng như dây đàn, vừa căng thẳng vừa bất an.
Bây giờ nàng nghe thấy tiểu công chúa hát, Tô tần bên cạnh bật cười, thần kinh căng cứng nãy giờ mới thả lỏng, không nhịn được nở nụ cười.
Tô tần cười xong mới nói: "Tỷ không có cách nào dỗ được đứa nhỏ này.
Con bé đã muốn ở đây chơi, vậy làm phiền muội muội giúp tỷ chăm sóc con bé một lúc."
Tất nhiên Tiêu Lam đồng ý.
Lúc Tô tần vào cung, Tiêu Lam đã thất sủng, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Hai người không thân với nhau, tất nhiên sẽ không ở lại đây lâu, sau khi dặn dò Hạ Tinh vài câu liền rời khỏi cung Minh Nguyệt.
Lúc ra khỏi cung Minh Nguyệt, tỳ nữ thiếp thân của Tô tần có hơi không yên lòng hỏi: "Nương nương, cứ để công chúa ở chỗ này sao ạ? Có khi nào..."
Tô tần nghe tiếng cười từ bên trong phát ra, giọng nói cũng không tự giác trở nên mềm hơn: "Úy Nhi hiếm khi tìm được bạn chơi cùng, Lục hoàng tử đơn thuần, Lam chiêu nghi dịu dàng, không sao hết."
Tỳ nữ gật đầu, lại nói: "Nương nương, hôm qua Nguyễn quý phi nói hôm nay muốn người qua giúp nương nương chọn vài tấm lụa hoa văn đẹp, người đừng quên."
Tô tần lạnh nhạt lên tiếng: "Vậy thì đi thôi."
Ánh nắng buổi sáng không quá gắt, Tô tần không nhanh không chậm đi vào cung Vân Hi.
Phường dệt đã mang vải lụa đến đến, Nguyễn quý phi đang ở trong phòng lựa, nghe cung nhân báo Tô tần đến, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng của Nguyễn quý phi: "Mau bảo muội ấy vào chọnvài tấm giúp ta, bổn cung nhìn đến sắp hoa mắt rồi."
Tô tần đi vào trong phòng liền thấy cảnh các loại vải có nhiều hoa tiết hoa văn khác nhau trải khắp phòng.
Trong cung có đồ gì tốt đều được đưa đến nơi này trước tiên.
Hai người vừa chọn vừa nói chuyện phiếm, Nguyễn quý phi đột nhiên nhìn bên hông của Tô tần hỏi: "Muội đi đâu mà dính mấy thứ này lên người thế?"
Tô tần cúi đầu nhìn, hóa ra là váy ngoài của nàng dính một ít lông chó màu trắng.
Có thể là lúc nãy khi nói chuyện với nữ nhi thì bị lông chó trên người nữ nhi dính vào.
Nguyễn quý phi còn chưa kịp nhìn đó là cái gì, Tô tần đã dùng khăn tay phủi xuống.
Nàng thản nhiên nói: "Có lẽ là ở trên đường đến đây, gió thổi dính mấy thứ gì đó."
Nguyễn quý phi cũng không nghi ngờ gì, lại cao hứng chọn vải.
...
Sau khi Tô tần rời đi, Tiêu Lam để cho cung nhân đi chuẩn bị sữa bò và điểm tâm, đề phòng Lục công chúa chơi xong đói.
Nàng từng nuôi nữ nhi, nên chăm sóc một cô bé con tất nhiên không có vấn đề gì.
Lâm Chiêu Viễn ăn xong điểm tâm, nhìn mặt trời đã lên đỉnh đầu, vỗ tay vui vẻ nói: "Nên đi thăm bà bà rồi!"
Thái hậu vẫn còn ở trong cung, cứ cách hai ngày Lâm Chiêu Viễn đều sẽ đi thỉnh an bà.
Cậu bình thường không ra ngoài bao giờ, nơi duy nhất mà cậu đi chỉ có cung Di Thanh, mỗi lần đến đó đều có thể ăn rất nhiều đồ ăn ngon, thích nhất là có thể tìm bà bà chơi cùng cậu.
Chỉ là hôm nay bên cạnh cậu còn có thêm một tiểu muội muội, Lâm Chiêu Viễn có chút không biết phải làm sao, cậu không muốn bỏ muội muội lại, nhưng vẫn muốn đi thăm bà bà, cuối cùng cậu nắm bàn tay nhỏ của cô bé, nghiêm túc hỏi: "Muội muội có muốn cùng huynh đi thăm bà bà không?"
Tỷ tỷ không có ở đây, tất nhiên là ca ca đi đâu cô bé sẽ đi theo đó, cô bé không chút do dự gật đầu.
Kết quả là vừa đi đến cung Di Thanh, Lâm Úy vừa nhìn thấy lão phụ nhân ngồi trên ghế mây trong sân liền bật khóc.
Chuyện thái hậu dọa tôn nhi sợ đến phát khóc không phải chỉ là truyền thuyết, mà năm đó Lâm Úy còn năm trong tã lót lúc nhìn thấy thái hậu, cô bé thật sự bị dọa khóc rống lên.
Cô bé vốn thích khóc, bây giờ nhìn thấy xương gò má cao ngất và khuôn mặt nghiêm túc của thái hậu, lại nhớ đến câu chuyện yêu quái ăn thịt trẻ con tỷ tỷ kể tối qua, rất nhanh đã bị dọa sợ khóc ngất.
Tâm tình vui vẻ nghênh đón tôn nhi ngoan của thái hậu hoàn toàn bị tiếng khóc này đánh tan toàn bộ! Bà trầm mặt không nói lời nào.
Lâm Chiêu Viễn lập tức luống cuống tay chân, vừa lau nước mắt cho cô bé vừa sờ sờ đầu cô bé, đây là cậu học theo dáng vẻ của Lâm Phi Lộc mỗi lần dỗ mình, "Không khóc, không khóc! Muội muội là tiểu bằng hữu ngoan nhất trên đời này!"
Cô bé vừa khóc vừa chỉ vào thái hậu đang ngồi trên ghế mây: "Úy Úy sợ..."
Lâm Chiêu Viễn hoàn toàn không hiểu tiểu muội muội sợ cái gì.
Câu thắc mắc gãi gãi đầu của mình, nhìn muội muội, lại quay đầu nhìn bà bà, cuối cùng nghĩ đến cái gì đó, kiêu ngạo vỗ ngực: "Không cần sợ, không phải sợ, nhìn huynh nè!"
Cậu lon ton chạy đến bên người thái hậu, nhón chân lên, hôn lên má thái hậu một cái.
Thái hậu bị nụ hôn mềm mại này của tôn nhi ngoan dọa ngây người.
Ở thời cổ đại hôn là hành động thân mật, sao có thể ai cũng hôn được.
Đây là do mưa dầm thấm lâu, cậu bị hành vi thường ngày của Lâm Phi Lộc ảnh hưởng nên mới dám làm vậy.
Lâm Chiêu Viễn hôn xong, quay đầu nghiêm túc nói với tiểu muội muội: "Bà bà không hung dữ đâu! Muội cũng hôn hôn thử đi!"
Giọng điệu này giống như cậu đang nói, cái này ngon lắm, muội cũng nếm thử đi!
Lâm Úy ngơ ngác nhìn cậu, lại nhìn thái hậu.
Ở độ tuổi này của cô bé, chính là độ tuổi thích bắt chước.
Cô bé nghe ca ca nói như vậy, hai mắt mở lớn từng bước chạy về phía cậu, dưới ánh mắt khích lệ của ca ca, cố gắng hôn lên mặt thái hậu một cái.
Sau đó mặt của thái hậu dính đầy nước mũi..