Thái hậu hồi cung, đây là một sự kiện lớn đối với hậu cung.
Mặc dù mấy năm nay thái hậu cũng không nhúng tay vào chuyện hậu cung, nhưng dù sao bà cũng là mẫu hậu của Hoàng đế, quyền lợi không thể nhỏ nafo hơn Hoàng hậu.
Có vài phi tần không thể tranh được sủng ái từ Hoàng đế, đều sẽ chuyển qua thái hậu tìm cảm giác tồn tại.
Nếu có thể được thái hậu yêu mến, dù cho không được Hoàng đế sủng ái, cũng coi như có người bảo vệ ở trong cái thâm cung này.
Mà đừng nhìn thái hậu không thường quản chuyện hậu cung, có chuyện gì mà chưa được giải quyết nháo nháo đến trước mặt bà, bà vẫn sẽ ra mặt xử lý, thủ đoạn vô cùng lợi hại, khiến cho mọi người đều kinh sợ.
Nhưng nếu như nói là có mấy người trong cung thật tâm thật lòng thích thái hậu, vậy cũng chưa chắc.
Dù sao bà cũng là người thắng chung cuộc trong cuộc chiến hậu cung kỳ trước, cũng không phải là người lương thiện gì, năm đó trong tay bà dính biết bao nhiêu máu tươi, không thể nhớ hết được mạng người vô tội.
Người trong hoàng thất, có được vô số vinh hoa phú quý và quyền lực trong tay, nhưng vĩnh viễn không có được tình thân và ấm áp giống những người bình thường khác.
Thái hậu tuổi già đi lễ phật, cũng đã đến độ tuổi rồi, ký ức những năm qua của bà dần trở nên hỗn loạn, bà bắt đầu cảm thấy sợ hãi và áy náy.
Đặc biệt là khi phật gia giảng đến nhân quả báo ứng, hiện tại thái hậu lo sợ cho chính mình sẽ phải xuống địa ngục sau khi chết.
Năm đó Lâm Đế đăng cơ, bà cũng thật lòng muốn ở lại hậu cung giúp đỡ nhi tử quản lý hậu cung.
Dù sao bà hiểu rất rõ những nữ tử này có thể gây ra được loại mưa to gió lớn gì, có bà tọa trấn, phi tần cũng có thể an phận một chút.
Nhưng có lẽ là Hoàng đế lên ngôi là tâm nguyện lớn nhất của bà, nên khi tâm nguyện hoàn thành cả người bà đều buông lỏng.
Bà bắt đầu mơ thấy những người chết dưới tay bà, đêm không thể an giấc, khiến cho bà luôn trong tình trạng khủng hoảng.
Cuối cùng bà được cao tăng đề nghị, mới quyết tâm trực tiếp chuyển tới núi Ngũ Đài nơi có đại phật trấn giữ, không biết là thật sự có hiệu quả không hay là do vấn đề tâm lý, bà đã không còn mơ thấy ác mộng nữa.
Thế là dần dà bà ở lại trên núi Ngũ Đài, dốc lòng dâng hương lễ phật để giảm bớt tội nghiệt.
Thời bà trẻ tuổi cũng rất xinh đẹp, bà sở hữu vẻ đẹp vô cùng nổi bật giữa một bầy thiên nga.
Bây giờ bà già rồi, da dẻ chảy xệ, nhưng ngũ quan vẫn rất sắc nét, lộ xương gò má khá cao khiến gương mặt của bà trở nên sắc bén hơn, làm cho người ta chỉ nhìn một lần cũng thấy sợ hãi.
Thái hậu vẫn nhớ, năm đó bà còn dọa cháu của mình khóc.
Bà vừa với ôm đứa bé một cái nó lập tức bị dọa khóc rống lên, khiến cho đám phi tần đều hoảng hốt.
Sau này mấy đứa cháu đều lớn dần, mặc dù không còn khóc nữa nhưng ở trước mặt bà vẫn rất cung kính cũng như kính sợ bà.
Không có đứa cháu nào thân thiết với bà cả.
Xem ra đây cũng là số mệnh của bà, tuổi già không có số hưởng phúc của con cháu.
Nhưng mà bà cũng đã sống cảnh chùa không tĩnh mịch nhiều năm như vậy rồi, cũng đã nghĩ thoáng hơn, không để những chuyện đó vào trong lòng.
Sau khi đi một quãng đường xa lặn lội xa xôi, cuối cùng bà cũng trở về hoàng cung xa cách bấy lâu.
Tất nhiên là Lâm Đế dẫn theo một đám phi tần, hoàng tử, công chúa ra nghênh đón.
Thái hậu bước từ trên xe ngựa xuống, nhìn thoáng qua hai vòng, bà phát hiện những đứa cháu này của bà cũng đã cao lên không ít.
Chỉ là bên cảnh lão Tứ và Thái tử có một tiểu nữ hài lạ mắt, là đứa bé thấp nhất trong đám người, đỉnh đầu có hai chỏm nhỏ, đôi mắt linh động của con bé đang vụng trộm dò xét bà.
Những đứa cháu khác đều cúi đầu cụp mắt, dáng vẻ vô cùng cung kính, chỉ có con bé giống như cái gì cũng không sợ, lúc tầm mắt của con bé chạm ánh mắt của bà giống như động vật nhỏ bị hoảng sợ trốn về phía sau, dường như trong ánh mắt của con bé không có vẻ gì là sợ hãi, chỉ có hiếu kỳ.
Thái hậu thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là Tiểu Ngũ trong lời của Hoàng đế?
Bà chưa kịp nhìn kỹ, đám người đã từng người hành lễ.
Thái hậu tuổi già yêu thích yên tĩnh, vừa đi đường dài bôn ba, sau khi bà nhận lễ xong, nói lưng eo đau nhức, bà phải về cung Di Thanh nghỉ ngơi, nói xong bảo những người không có việc gì thì không cần tới thỉnh an, để tránh nhiều người tâm lại phiền.
Hôm nay bà vừa hồi cung, thân thể mệt nhọc, tất nhiên mọi người không dám đi mạo phạm, có chuyện để sau hẵng nói cũng được, sau đó ai nấy đều tự trở về cung của mình.
Lâm Cảnh Uyên đưa Lâm Phi Lộc về cung Minh Nguyệt, vừa đi còn tiện tay hái một cành hoa quơ lung tung, vừa quơ qua quơ lại vừa nói: "Tiểu Lộc, thế nào? Có phải Hoàng tổ mẫu rất đáng sợ không?"
Lâm Phi Lộc nói: "Không đâu."
Lâm Cảnh Uyên không phục: "Sao lại không! Trong đám tiểu bối chúng ta không có ai là không sợ bà hết, không tin muội đi hỏi Đại hoàng huynh đi!"
Cậu gọi Lâm Đình đang đi phía trước, "Đại hoàng huynh! Có phải huynh cũng rất sợ hoàng tổ mẫu không?"
Lâm Đình quay người lại, giọng trầm ấp trách Tứ đệ: "Không được nói bậy, hoàng tổ mẫu đối với chúng ta rất tốt, thân là vãn bối trong lòng chỉ được phép kính sợ."
Lâm Cảnh Uyên đưa tay nói với cô: "Muội nghe đi, Đại hoàng huynh là uyển chuyển nói khéo là huynh ấy sợ đó."
Lâm Đình bất đắc dĩ thở dài, ngược lại cũng không phản bác.
Lâm Phi Lộc vươn tay lướt qua những bụi hoa trên đường, giọng mềm nhũn nói: "Dù sao thì muội cũng không sợ."
Lâm Cảnh Uyên nhìn cô với ánh mắt yêu thương, than thở nói một câu sâu xa: "Muội đúng là không biết sợ."
Suy nghĩ của cậu xoay chuyển rất nhanh, chốc lát đã ném chủ đề này ra sau ót, lại hưng phấn hỏi: "Tiểu Lộc, còn hai ngày nữa là sinh nhật của muội rồi, muội đoán xem huynh sẽ tặng quà gì cho muội nào?"
Lâm Phi Lộc nghiêm túc suy nghĩ: "Bút lông? Nghiên mực? Cổ thư? Mực mạ vàng?"
Lâm Cảnh Uyên: "...!Hóa ra trong mắt muội những thứ đáng sợ đó là quà sao?"
Cậu nghĩ cái đèn lồng chín tầng mà cậu phải tốn rất nhiều sức mới lấy từ ngoài mang vào trong cung đang để ở cung của mình, chợt cảm thấy có thể món quà này có thể sẽ khiến Lâm Phi Lộc thất vọng.
Lâm Phi Lộc nhìn thấy cậu mặt mày ủ rũ liền biết trong lòng cậu nghĩ gì, chạy đến kéo tay của cậu, đôi mắt cong cong cười thản nhiên nói: "Cảnh Uyên ca ca tặng cái gì muội cũng thích!"
Lâm Cành Uyên vui vẻ đứng thẳng người lại.
...
Mặc dù thái hậu đã nói không có chuyện gì thì không cần đến quấy rầy bà.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Hoàng hậu và hai vị quý phi dẫn theo hài tử của mình đến thỉnh an.
Hề quý phi vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt đó, mặc dù không có con cái, lại không có tâm tư tranh thủ tình cảm.
Nhưng cả nhà Hề gia đều là tướng tài, thái hậu đối xử với nàng cũng rất khoan hậu.
Lâm Đình và Lâm Khuynh là hai tôn nhi thái hậu thích nhất, một người ngoan ngoãn một người nho nhã, cũng đều biết lễ hiếu học, có thể coi là tấm gương sáng cho các hoàng tử noi theo.
Hai tôn nhi đứng dưới hành lễ xong liền cúi đầu đứng ở một bên, ngay cả khi thái hậu gọi hai người lại gần để bà nhìn một chút cũng là dáng vẻ cúi đầu thận trọng đứng đó.
Thái hậu cũng không để ý, dặn dò vài câu cho hai người bọn họ lui xuống.
Sau đó lại hỏi thăm hoàng hậu và hai vị quý phi một năm gần đây có chuyện gì lớn không.
Nếu nói đến có chuyện gì lớn không, thì chắc cũng chỉ có chuyện Mai phi bị hạ phẩm cấp.
Hoàng hậu giản lược thuật lại câu chuyện.
Hoàng đế có bao nhiêu sủng ái đối với Mai phi tất nhiên thái hậu cũng biết.
Thật lòng thì bà không quá thích dạng nữ tử như Mai phi, trước kia còn ở trong hậu cung, loại Tiểu Bạch Hoa yếu đuối như thế này hại chết không biết bao nhiêu người, cho nên khi nhìn thấy Mai phi bà nhớ đến những trận chiến khốc liệt năm xưa của mình.
Nhưng bà không thích nhi tử sủng ái Mai phi, lão thái thái như bà không muốn khiến người ta chán ghét nên cũng không nhiều lời gì.
Bây giờ bà nghe nói Mai phi thất sủng, thật sự khá ngạc nhiên.
Bà hiểu rõ tính tình của con trai bà, sau khi nghe Hoàng hậu kể xong thì rất nhanh bà cũng đã nắm được trọng điểm, bị hủy dung mạo.
Ồ, hiểu rồi.
Lúc xế chiều, ba phi cũng dẫn hài tử đến đây.
Từ bốn phi thành ba phi, thái hậu nhìn cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Lâm Tế Văn và Lâm Cảnh Uyên bình thường ngang ngược giương nanh múa vuốt, nhưng khi đến chỗ hoàng tổ mẫu đều biến thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, giọng điệu nói chuyện không dám nói lớn.
Sau khi thái hậu ân cần hỏi thăm hai hoàng tôn, bà cười nhìn về phía Lâm Niệm Tri: "Hơn một năm không gặp con dịu dàng ít nói hơn nhiều so với trước kia.
Chỉ là sắc mặt có vẻ không được tốt lơn, nên kê chút thuốc an thần đi."
Huệ phi cung kính vâng dạ.
Trước kia trong bốn phi, thái hậu thích nhất là Huệ phi.
Thứ nhất là bởi vì nàng là người đầu tiên sinh con nối dõi cho Hoàng đế, mặc dù là công chúa nhưng cũng khiến người khác vô cùng yêu thích.
Thứ hai là thái hậu thưởng thức tính tình không tranh không đoạt trầm ổn của Huệ phi, nếu như trong hậu cung có được vài phi tần có tính giống nàng, thì sẽ an phận hơn rất nhiều.
Sau khi Nhàn phi và Thục phi cáo lui, thái hậu bảo Huệ phi lưu lại nói chuyện một lúc.
Huệ phi ngồi xuống hốc mắt liền đỏ, ấm giọng nói: "Người cũng nên thường xuyên hồi xung, núi Ngũ Đài đơn sơ quạnh quẽ, ngay cả người nói chuyện cùng người cũng không có."
Thái hậu ngồi xếp bằng trên giường êm, trên đùi đắp chăn lông, tay thì vuốt phật châu, cười tủm tỉm nói: "Người già rồi, nên thích yên tĩnh, ta ở trong cung này cảm thấy rất ầm ĩ."
Hai người nói mấy câu, thái hậu hỏi: "Hoàng đế vẫn không thường đến cung của con à?"
Huệ phi cụp mắt cười: "Bệ hạ bận rộn chuyện chính sự, một năm này số lần đến hậu cung cũng không có nhiều.
Nhưng mà trong cung có Niệm Tri nên mỗi tháng bệ hạ đều sẽ đến một lần."
Thái hậu nói: "Như thế này cũng không tệ, tuy Niệm Tri là công chúa nhưng thường nói nữ nhi là tri kỷ mà, so với lão Tứ ầm ĩ nghịch ngợm kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Con vào Đông cung từ sớm, hầu hạ bên cạnh Hoàng đế cũng nhiều năm rồi, sau này cứ thế hỗ trợ Hoàng đế thật tốt là được."
Huệ phi gật đầu tỏ ý đã biết.
Nàng luôn am hiểu thái hậu thích cái gì, làm việc tuyệt đối cũng không làm quá, khi nói chuyện cũng chỉ nói đến những thứ bà thích.
Thái hậu đột nhiên hỏi: "Con đã gặp Ngũ công chúa chưa?"
Huệ phi ngây người, khẽ gật đầu: "Có gặp qua rồi ạ.
Ngũ công chúa và Niệm Tri quan hệ rất tốt, thường đến cung của con chơi." Huệ phi không đợi thái hậu hỏi tiếp, nàng mỉm cười nói: "Ngũ công chúa thường hay tặng đồ đến cung Dao Hoa, tặng mấy thứ như kem dưỡng da tay, túi hương.
Niệm Tri được muội muội tặng quà cũng rất thích, nên cũng tặng lại muội muội gấm vóc kim ngọc, hai đứa bé có thể nói là tỷ muội tình thâm."
Lời này nàng nói rất khéo léo, nhưng thái hậu lại nghe ra được một chút ý khác trong đó.
Ngũ công chúa toàn tặng những vật nhỏ không đáng tiền.
Nhưng Niệm Tri tặng lại đều là vật trân quý.
Khó tránh khỏi nghi ngại là Ngũ công chúa muốn chiếm tiện nghi của tỷ tỷ.
Trên đường hồi cung bà bảo người bên cạnh đi nghe ngóng một chút, hóa ra Ngũ công chúa là nữ nhi của Lam quý nhân trước đó sinh ra hoàng tử ngu dại.
Không tra được chuyện gì trước đó của Ngũ công chúa, có thể thấy được bất luận là địa vị hay cuộc sống thường ngày của vị Ngũ công chúa trước kia đều không được người khác để ý.
Con bé chạy đến lấy lòng Lâm Niệm Tri cũng không có gì kỳ quái.
Chỉ là tuổi nhỏ mà đã có tâm cơ như vậy, thái hậu nghe xong không tránh khỏi có chút không thích.
Lại nghĩ tới bà mới có một năm không ở đây, mà một công chúa vô danh có thể nhảy lên được hoàng đế yêu thích đến mức tổ chức sinh nhật giống như tổ chức quốc yến.
Ánh mắt của bà lạnh dần.
Huệ phi cũng không nói gì thêm, nàng làm việc gì cũng luôn cảnh giác, thấy trong mắt thái hậu tràn ra ý không thích, coi như mục đích hôm nay đến đây cũng đã đạt được.
Sau thời gian một chén trà, liền cáo lui trở về.
Hôm nay tiếp đón mấy vị phi tử liên tiếp, cung Di Thanh không đón tiếp người đến nữa, để tránh quấy rầy thái hậu nghỉ ngơi.
Sau khi ăn xong bữa tối, thái hậu được cung nhân đỡ đi ra ngoài tản bộ tiêu thực.
Hoàng cung vào khúc cuối xuân màu sắc vô cùng rực rỡ, cảnh vật vô cùng tươi đẹp.
Ở trên núi Ngũ Đài thường thấy cảnh tượng quạnh quẽ, ngẫu nhiên nhìn thấy nhân gian phú quý này đã vô cùng thỏa mãn.
Lúc bà đi bộ qua vườn hoa hải đường, lại nghe thấy âm thanh tranh chấp, âm thanh kia nhỏ nhỏ đau lòng, nghe thấy hơi giống tiếng của tiểu cô nương.
Thái hậu ung dung đi qua, nhìn thấy sau vườn hoa hải đường có cái bóng nho nhỏ, thân ảnh nhỏ đó có hai có chỏm nhỏ trên đầu, có chút quen mắt.
Chỉ là thân ảnh nhỏ bé đó đang đứng tại chỗ lau nước mắt, vừa khóc nấc lên vừa nói đứt quãng: "Tỷ...!Tỷ đã...!Chín mươi tám ngày không để ý đến muội rồi, hu hu hu."
Thái hậu không biết phía trước còn người, kinh ngạc đổi vị trí đứng, mới nhìn thấy cách đó không xa có thêm một người đứng, nhìn bóng lưng đó, hình như là Lâm Niệm Tri.
Bà đứng đó quan sát, nghe thấy Lâm Niệm Tri giọng buồn buồn nói: "Tỷ không phải không để ý đến muội."
Giọng nói trẻ con kia nức nở phản bác nàng: "Tỷ có! Muội vẫy tay với tỷ, tỷ không để ý đến muội! Muội gọi tỷ, tỷ cũng không trả lời muội! Vừa rồi tỷ nhìn thấy muội, tỷ còn chạy...!"
Tiểu cô nương càng nói càng khổ sở, cuối cùng ngồi sụp xuống đất, bụm mặt hu hu khóc lớn.
Lâm Niệm Tri dậm chân hai cái, không thể không quay người đi lại chỗ tiểu cô nương đang khóc, đi đến trước mặt tiểu nữ hài nàng ngồi xổm xuống, lấy khăn tay trong ngực ra lau nước mắt cho cô bé: "Ôi, ôi muội đừng khóc! Đừng khóc mà...!Lâm Phi Lộc! Không được phép khóc!"
Tiếng khóc dần ngừng lại.
Tiểu nữ hài tủi thân mím môi, ngửa đầu tội nghiệp nhìn nàng.
Biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Niệm Tri rất phức tạp, nàng lấy khăn tay ra lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ của muội muội, rồi kéo muội muội đang ngồi dưới đất lên, giúp cô bé phủi mông dính đầy bụi.
Lâm Phi Lộc nắm lấy ống tay áo của nàng, nhìn nàng với ánh mắt tha thiết: "Tỷ tỷ...!Tỷ không tức giận với muội nữa sao?"
Lâm Niệm Tri không nhịn được nói: "Tỷ không tức giận với muội, tỷ tức giận chính bản thân mình!"
Tiểu cô nương giống như nghe không hiểu, nghiêng đầu nhìn nàng.
Lâm Niệm Tri tức giận thở hổn hển nhìn cô một lúc, cuối cùng nhụt chí nắm lấy tay của cô: "Được rồi, tỷ đưa muội trở về." Vừa đi vừa giáo huấn tiểu cô nương: "Muội chạy theo tỷ đoạn đường xa như vậy, không sợ bị người xấu bắt lại à!"
Tiểu nữ hài vui vẻ cầm lấy tay trưởng tỷ, đôi mắt vừa mới khóc ngập nước, lại không che được niềm vui trong ánh mắt của mình: "Có hoàng trưởng tỷ ở đây, muội không sợ đâu!"
Lâm Niệm Tri: "Hừ!"
Lâm Phi Lộc: "Hì hì."
Hai đứa bé dần dần đi xa, thái hậu đứng sau cây hải đường, khóe môi chẳng biết cong lên từ lúc nào.
Bà quay đầu nói với cung nhân đã hầu hạ mình nhiều năm: "Hai đứa bé này, khiến ta nhớ đến mình và Doanh tỷ tỷ năm đó." Giọng nói bà dần trở nên trầm hơn, "Chỉ tiếc Doanh tỷ tỷ bị kẻ ác hãm hại, ra đi quá sớm..."
Bà không muốn nói đến chuyện này nữa, xoay người lại: "Trở về thôi.".