Tiểu cô nương giọng nói non nớt chưa dứt mùi sữa, mà dáng vẻ hung dữ kia cũng chỉ là dáng vẻ của trẻ con tức giận, hờn dỗi, nhưng tất cả mọi người ở đây đều bị lí lẽ hùng hồn và miệng lưỡi lanh lợi của cô làm cho sợ ngây người.
Lúc nào không nói, Ngũ công chúa lại khăng khăng nói những lời này vào lúc này.

Vẫn là dáng vẻ ngọt ngào đó, ánh mắt tha thiết lại đơn thuần, khiến Lâm Tế Văn nhất thời không phân biệt được cô đang chế giễu mình hay đang chỉ thật sự đặt câu hỏi thôi.
Ngược lại Lâm Cảnh Uyên thấy Tiểu Lộc bình thường trước mặt cậu lúc nào cũng mềm yếu ngoan hiền, trước mặt người khác thì là dáng vẻ giương nanh múa vuốt.

Biểu cảm của cậu rất đắc ý "Quả nhiên ta mới là ca ca Tiểu Lộc yêu nhất".
Tất cả vẻ ngoan ngoãn hiền lành đều chỉ dành riêng cho một mình ta mà thôi!
Độc hưởng sự dịu dàng của muội muội! Không hổ là Lâm Cảnh Uyên ta mà!
Hề Hành Cương sớm biết Tiểu Hồng Đậu rất nhanh mồm nhanh miệng, trước mặt các hoàng huynh của muội ấy đều ngoan ngoãn còn trước mặt cậu dáng vẻ ngoan ngoãn đó đều mất tiêu không còn một chút gì.

Bây giờ cuối cùng cũng xuất hiện một người có đãi ngộ giống mình, cậu thật mong Tiểu Lộc có thể mắng thêm vài câu, tốt nhất nên mắng đến mức để Lâm Tế Văn hoài nghi về cái nhân sinh này luôn đi, để tên đó nếm thử cảm giác của cậu.
Ý đồ đứng ngoài xem kịch vui của hai người này đã quá rõ ràng, Lâm Tế Văn vốn đang buồn bực càng thêm khó chịu, với trí thông minh có hạn của cậu, thật sự không biết nên phản bác lại như thế nào.
Cậu luôn nhặt quả hồng mềm để bóp, nhìn Tống Kinh Lan cụp mắt không nói gì, cậu thẹn quá hóa giận: "Chẳng qua chỉ là một con tin của một nước yếu mà thôi, cuối cùng Tống quốc cũng sẽ thuần phục Đại Lâm chúng ta, đến lúc đó tên này chính là tù nhân của vong quốc! Đừng nói là thái học viện, ngay cả thiên lao cũng không có chỗ cho hắn ta đâu!"
Lời Lâm Tế Văn vừa nói ra, ngay cả Lâm Cảnh Uyên cũng biến sắc, cùng Hề Hành Cương đồng thanh nói: "Nhị ca ăn nói cẩn thận!"
"Nhị điện hạ ăn nói cẩn thận!"
Mặc dù bây giờ Tống quốc ở thế yếu hơn, nhưng thời gian lập quốc lâu hơn Đại Lâm rất nhiều.

Vì nằm ở phía nam nên được văn nhân khắp thiên hạ gọi là chính đạo.

Nhớ ngày đó tổ tiên xây dựng lên Đại Lâm còn bị coi là loạn thần tặc tử.

Chỉ là từ đời này qua đời khác, Đại Lâm dần dần cường đại, cuối cùng tách ra khỏi Tống quốc và lấy biên giới là sông Hoài, từ đó cũng dần dần nổi danh và thay đổi cục diện bấy giờ.
Thiên hạ ngày nay thanh danh rất được nhấn mạnh, tôn nho thủ lễ, Lâm Đế một lòng muốn ghi tên sử sách mình là một vị vua nhân từ, cho nên mặc dù thèm nhỏ dãi Tống quốc màu mỡ, cũng chưa từng thể hiện ý đồ xâm lược, muốn giữ gìn hình tượng vị vua nhân từ của mình thật hoàn hảo.
Lâm Tế Văn ở trước mặt hoàng tử Tống quốc nói những lời này, thực sự như đánh vào vẻ mặt đạo mạo của Lâm Đế và văn hóa tôn thờ nho giáo thờ cúng phật của Đại Lâm.
Lâm Cảnh Uyên ngày thường ngang bướng cũng biết được mấy lời này không ổn, thái học viện có nhiều người như vậy, nếu như lời này truyền ra ngoài, truyền đến tai Lâm Đế cùng lắm thì cũng chỉ bị trách phạt.

Nhưng nếu truyền đến tai người dân, tất cả mọi người đều biết, thì đây mới thật sự là mất mặt mũi của hoàng thất.
Thật ra cậu và Lâm Tế Văn không thân lắm, lúc này cũng không muốn đoái hoài đến cậu ta, vừa kéo cánh tay hoàng huynh vừa túm lưng quần: "Nhị ca huynh trở về đi, đệ cảm thấy Ngũ muội ngồi đây rất tốt, huynh đừng quấy nhiễu Ngũ muội đọc sách!"
Lúc này Lâm Tế Văn cũng biết mình nói sai, cứng cổ đỏ mặt, phất áo bỏ đi.
Lâm Phi Lộc lạnh lùng nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Tế Văn, cô phát hiện ánh mắt dò xét của Hề Hành Cương, quay đầu cười với cậu một cái, lại quay qua làm mặt quỷ với bóng lưng của Lâm Tế Văn.
Trong các trận chiến là một trà xanh, mồm miệng nhanh nhạy hạng nhất, vật lộn level max, miệng đầy văn vẻ có thể xé nát bạch liên hoa, tay không có thể đánh bại cả nam cặn bã, giả vờ ngây thơ và chèn ép người khác không thể khoe khoang được.
Hề Hành Cương cũng nhìn cô cười một tiếng, làm động tác cố lên động viên với cô.
Ở bên này phá sinh mâu thuẫn nhỏ nên hình như cũng không gây chú ý với mọi người xung quanh cho lắm, Lâm Phi Lộc sửa lại váy của mình, lần nữa ngồi ngăn ngắn trên đệm cói.

Cô thấy Tống Kinh Lan đang chấm mực viết chú thích lên sách, sắc mặt thản nhiên tư thế ưu nhã, giống như không hề để ý đến những lời vừa rồi.
Chắc là do cậu đã nghe rất nhiều, rất nhiều lời giống như vậy rồi.
Cô thở dài trong lòng, hơi nhích lại gần cậu, chống cằm nhỏ an ủi cậu: "Điện hạ, những lời đó, điện hạ không cần để trong lòng đâu."
Ngòi bút của cậu dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua, đối diện với ánh mắt dừng như thương tiếc của cô, ánh mắt của cậu có chút nhạt dần, giống như không hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao công chúa ra mặt giúp ta?"
Lâm Phi Lộc nhìn cậu, giải thích đâu ra đấy: "Vừa nãy khi học thái phó mới giảng giải còn gì, người có nhân muốn thành người nhân đức thì cũng muốn người khác như mình, người có nhân đã làm được việc gì cũng muốn người khác đạt như thế.

Rõ ràng là Nhị hoàng huynh không đúng."
Tống Kinh Lan nhìn ánh mắt vô tội của cô, lại cúi đầu đọc sách, sau đó nói: "Câu đó ở trang thứ bảy." Lâm Phi Lộc ngây người, thấy cậu khẽ cười nói: "Thái phó mới giảng đến trang hai."
Lâm Phi Lộc: "..." Cô chống cái cằm nhỏ, thở dài yếu ớt, đổi theo chiều gió, khéo léo nói: "Haiz, đều tại muội quá thông minh."
Tống Kinh Lan không nhịn được bật cười.

Chương trình học ở thái học viện chưa kết thúc, buổi sáng là lớp văn, buổi chiều là lớp võ.

Cấm quân của hoàng gia mỗi ngày đều ở trong bãi săn luyện binh, quý tộc danh gia cũng đưa con trai trưởng vào quân đội luyện tập, các hoàng tử ngày thường luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, cũng sẽ thường đến bãi săn theo tướng võ luyện võ.
Công chúa không tham gia lớp võ, dù sao ở thời đại này vẫn rất ít nữ tử cầm kiếm, Hề quý phi là một trong ít người khác người đó.

Mặc dù bây giờ Lâm Đế để cho cô theo Hề quý phi học võ, nhưng chắc chắn ông sẽ không để tiểu Ngũ đáng yêu chạy đến nơi đao kiếm không có mắt chịu khổ luyện binh đâu.
Sau khi ăn trưa xong, Lâm Phi Lộc rất tự giác đến cung Cẩm Vân của Hề quý phi điểm danh.
Sau một tháng luyện tập, bây giờ cô cũng đã có thể đứng thăng bằng trên mai hoa thung nửa canh giờ không ngã, nhưng Hề quý phi vẫn không hài lòng vì tư thế đứng của cô chưa đúng, chân vẫn chưa thẳng, eo vẫn chưa cố định.
Phần lớn thời gian Hề quý phi đều ngồi trong phòng uống trà, để cung nữ giám sát.

Thỉnh thoảng cũng sẽ tự mình ra nhìn chằm chằm cô, trong tay còn cầm một cái roi, như không có việc gì quất roi xuống dưới đất, từng tiếng bộp bộp giòn tan, khiến cho bụi đất bay tứ tung.
Lâm Phi Lộc:...
Trong chốc lát cô không biết Hề quý phi ngày càng giống huấn luyện viên trong quân sự lúc học đại học, hay là bà tử độc ác trong "Hoàn Châu Cách Cách" nữa.
Hôm nay ở thái học viện nghe Lâm Văn Tế nói, cô bỗng nhiên thấy hiếu kỳ về quan hệ của hai nước mà trước kia cô chưa bao giờ để ý đến.
Hề quý phi từ nhỏ đã lớn lên ở biên ải, nghe nói còn từng cầm quân đánh trận, Lâm Phi Lộc quy củ đứng trên mai hoa thung, ánh mắt lại liếc nhìn xuống, tò mò hỏi: "Nương nương, người từng đánh trận với binh sĩ của Tống quốc sao?"
Hề quý phi đang đọc một quyển binh thư, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên trả lời: "Từng đánh."
Lâm Phi Lộc lại hỏi: "Vậy bọn họ lợi hại không ạ?" Cô nghiêm túc đứng trên cọc, cái đầu nhỏ lại quay về phía Hề quý phi, giọng nói trẻ con nói với nàng: "Hôm nay ở thái học viện con nghe bọn họ nói Tống quốc rất yếu, binh sĩ của Tống quốc cũng rất yếu đuối, có phải nương nương có thể một đánh mười tên không ạ?"
Rất ít người hỏi về cuộc sống trước đây của nàng, các cung nữ thì không muốn khiến nàng nhớ đến chuyện bị thương rồi lại thương tâm, những người khác thì kiêng kị không dám.

Lâm Phi Lộc là người đầu tiên trong những năm gần đây hỏi nàng mấy chuyện này.
Nhưng mà...
Hề quý phi đóng sách lại, lạnh giọng dạy dỗ: "Chiến trường tối kỵ nhất là khinh địch, nay Tống quốc mềm yếu là do hoàng đế Tống quốc hoang *** bỏ bê chính sự, Tống quốc từng xưng bá Trung Nguyên, ở bên bờ sông Hoài họ từng đánh bại rất nhiều người, Ung quốc hao tổn ba vạn tinh binh trên dòng sông này.

Người từng làm sói, sẽ không biến thành chó."
Ánh mắt lạnh lẽo của nàng liếc Tiểu Hồng Đậu đang đứng trên cọc gỗ: "Còn như con, bổn cung có thể một đánh mười."
Lâm Phi Lộc: "..."
Haiz, mình thật khổ mà.
Sau đó Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn ngậm miệng không tự tìm ăn mắng, lúc nhảy từ trên mai hoa thung xuống, không biết có phải do ảo giác hay không, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ hơn trước không ít.
Mặc dù Hề quý phi đối với cô không chút lưu tình nào, nhưng thật ra thì nàng rất yêu thích cô.

Khi cô đứng trên cọc nàng lệnh cho cung nữ đi hầm cháo tổ yến sâm tuyết cho cô, phòng bếp nhỏ của cung Cẩm Vân gần đây nghiên cứu cách làm bánh ngọt hoa đào xốp giòn.
Cái bánh xốp giòn này giống với bánh xốp giòn có lòng đỏ trứng trước đây cô ăn ở hiện đại.

Chỉ là cái bánh này thay vì là lòng đỏ trứng thì nhân bánh là hoa đào, cô vừa ăn vừa không quên nói với Hề quý phi ở bên cạnh: "Nương nương, lần tới người có thể bảo đầu bếp của người thử đổi nhân bánh thành lòng đỏ trứng không, thêm một chút mật ong và sữa bò nữa."
Cung nữ hầu bên cạnh cười nói: "Nghe là thấy ngon rồi, tâm tư của công chúa thật là khéo."
Hề quý phi sắc mặt vẫn lạnh nhạt, gọi người dặn dò.
Sau khi cô ăn uống no đủ, trong khay còn thừa lại hai cái bánh đào xốp giòn, Lâm Phi Lộc nghĩ nghĩ, lấy một cái khăn tay sạch sẽ ở trong ngực áo ra.

Cô lấy hai cái bánh còn thừa lại bọc trong khăn, sau đó tạm biệt với Hề quý phi rồi chạy đi.
Phía sau truyền đến giọng nói lạnh buốt của Hề quý phi: "Không chỉ muốn ăn, còn muốn gói mang ra ngoài."
Lâm Phi Lộc: "..."
Nếu đoán không lầm, hình như hôm nay bà dì của nương nương ghé thăm.
Không thể trêu vào, lượn thôi.
Đi qua ba ngã rẽ, rừng thúy trúc cách đó không xa như bừng sáng vầng hào quang nhàn nhạt dưới ánh mặt trời lặn.

Lâm Phi Lộc sờ sờ bánh đào trong ngực mình, nhún nhảy chạy đến gõ cửa Thúy Trúc cư.
Bình thường việc đóng mở cửa này Thiên Đông đến rất nhanh nhảu, nhưng hôm nay không biết vì sao, cô gõ đến lần thứ ba mới nghe thấy bên trong có tiếng bước chân vội vã chạy ra.
Một tiếng cọt kẹt, cửa trúc mở ra, sắc mặt của Thiên Đông dường như không tốt lắm, thấy người ngoài cửa là cô mới miễn cưỡng cười một cái, hành lễ với cô: "Ngũ công chúa?"

Lâm Phi Lộc vô thức nhìn vào bên trong, hỏi một câu: "Sao thế?"
Thiên Đông cắn môi dưới, giọng nói vừa trầm thấp lại uất ức: "Điện hạ bị thương."
Lâm Phi Lộc sửng sốt.
Không phải buổi sáng vẫn còn tốt sao?
Cô đi vào trong hai bước đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc ở trong sân, Thiên Đông đang sắc thuốc, cửa của phòng chính đang đóng hờ, cô trực tiếp đi về phía đó, Thiên Đông ở sau lưng cô vội nói: "Công chúa, điện hạ vừa rồi đang bôi thuốc..."
Lúc cô đi đến trước cửa, Tống Kinh Lan đã từ trong phòng đi ra.
Cậu khoác áo choàng trắng ở bên ngoài, tóc luôn được búi lên bằng trâm ngọc giờ lại đang xõa ra sau lưng, tóc hài hơi che đi sắc mặt tái nhợt của cậu.
Lâm Phi Lộc nhìn thấy trên mặt cậu có vết thương, ngay ở trên gò má, sưng đỏ lên rất nghiêm trọng, bây giờ chỗ đó đang ứ máu bầm, nhìn lên một chút mắt của cậu cũng bị thương.
Cô cảm nhận được trái tim của mình đập thình thịch liên tục, tức giận đến mức sắp nhảy ra ngoài.
Nhưng giọng nói của cô vẫn bình tĩnh, nhìn cậu hỏi: "Là ai làm?"
Tống Kinh Lan cười cười, sờ sờ đầu cô, giống như đang trấn an cô: "Luận võ ở lôi đài, tài nghệ không bằng người, không có gì đáng ngại."
Lâm Phi Lộc hỏi: "Có phải là Lâm Tế Văn không?"
Tống Kinh Lan đang muốn nói chuyện, đột nhiên dùng nắm đấm che miệng ho khan, theo mỗi lần cậu ho, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Thiên Đông tranh thủ chạy đến dìu cậu, nghiến răng nghiến lợi nói với Lâm Phi Lộc: "Trên người điện hạ đều là vết thương, vừa rồi có mời thái y đến xem, thái y nói thương thế chạm tới phổi, vừa rồi còn ho ra cả máu!"
Biểu cảm của Lâm Phi Lộc rất bình tĩnh, cô lấy bánh đào xốp giòn trong ngực ra, cầm lấy tay của Tống Kinh lan đặt bánh lên trên tay cậu, sau đó quay người rời đi.
Tống Kinh Lan nhịn xuống ho khan, hơi lạc giọng: "Ngũ công chúa muốn đi đâu?"
Vẻ mặt Lâm Phi Lộc không biểu cảm, nói: "Muội đi chặt đầu Lâm Tế Văn xuống đền tội với điện hạ."
Sau lưng cô truyền đến tiếng cười bất đắc dĩ.
Tống Kinh Lan cất khăn tay gói bánh vào trong ống tay áo, sau đó đi đến giữ lấy cổ tay nhỏ của cô.
Thực ra cậu không dùng sức, nhưng tiểu cô nương vẫn ngoan ngoãn để cậu kéo vào trong phòng.
Trong phòng cũng tràn ngập mùi thuốc.
Cậu quay đầu nhìn lại, thấy tiểu cô nương ở phía sau rõ ràng là rất tức giận nhưng vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh, không khỏi thấy buồn cười.
Lâm Phi Lộc nói: "Huynh còn cười được?"
Ý cười trong mắt Tống Kinh Lan càng đậm, cậu vươn tay vuốt vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối của cô.
Hắn cười nói: "Mặc dù ta biết những lời của rồi của công chúa là nói đùa nhưng trong lòng ta thật sự rất vui."
Cậu vui mừng là vì ở một nơi như thế này, vẫn có một người bảo vệ cậu như vậy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play