Thích chính là loại cảm giác kì quái.
Hơi mặt dày, hơi dũng cảm, cũng hơi sợ hãi, hơi tự ti.
Tóm lại, vì cậu ấy quá hoàn hảo, nên lần đầu tiên cảm thấy có chút không xứng.
Từng tia nắng ấm xuyên qua lớp lớp mây trắng trên bầu trời, rọi xuống những giọt nước mưa long lanh còn đọng trên tán cây sau trận mưa đêm qua.
Ngày khai giảng, sân trường náo nhiệt.
Xung quanh là tiếng học sinh nói cười rộn rã.
Chuông vừa reo, Ninh Khả Ngọc đứng yên tại vị trí đã được sắp xếp.
Mọi sự huyên náo vừa nãy ngừng hẳn, bên trên là hiệu trưởng đang phát biểu.
Sa Kỳ ngáp ngắn ngáp dài, đút tay vào túi áo, than thở: "Lần nào khai giảng cũng ca bài ca con cá.
Phải học tập chăm chỉ, nắm chắc tương lai, đền đáp công ơn dưỡng dục, sinh thành.
Nhạt nhẽo!"
Ninh Khả Ngọc phì cười: "Cậu học thuộc cũng giỏi đấy, sau này về ca cho con của cậu nghe."
Trình Thừa đứng ở hàng nam bên cạnh, nghe Ninh Khả Ngọc nói, liền không nhịn được cười.
“Cậu ngậm mồm lại.”
Sa Kỳ trừng mắt, bộ dạng chẳng khác lúc Mao Hiểu Lộ nổi giận là mấy.
Trình Thừa ngay lập tức im bặt.
Trên bục lớn của hội trường, hiệu trưởng vẫn thao thao bất tuyệt, còn góc dưới là tiếng xì xào không ngớt.
Trong không gian yên ắng, một giọng nói nhỏ cũng đủ gây mất trật tự.
“Nói chuyện vui nhỉ?”
Trình Thừa cười, đôi mắt khép lại chẳng thấy mặt trời: “Vui chứ, tất nhiên là vui rồi!”
Vù...
Một làn gió thổi ù ù qua tai.
Đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Trình Thừa quay lại đằng sau nhìn.
Ninh Khả Ngọc và Sa Kỳ cũng làm theo.
Cả ba chạm phải gương mặt trung niên tầm năm mươi tuổi.
Người đàn ông đó mặc sơ mi quần tây, trên cổ thắt cà vạt đậm màu.
Lông mày rậm nhíu lại, tóc...gần như không có.
Trình Thừa giật mình, nuốt nước miếng, mãi mới thốt ra được bốn từ: "Em chào thầy Dương."
Lại một làn gió nữa thổi qua...
Thầy Dương tức giận vì thái độ không nghiêm chỉnh của đám học trò.
Cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ, nghiến răng ra lệnh: "Ba người các em, di chuyển ra góc tường phía sau đứng cho tôi."
Ninh Khả Ngọc gục mặt, Sa Kỳ bĩu môi, chỉ có Trình Thừa đi được một đoạn liền đứng lại.
"Thầy Dương, Mao Hiểu Bội cũng nói chuyện."
Mao Hiểu Bội liếc Trình Thừa.
Giây phút đó, Trình Thừa đã biết, mình xác định rồi!
So với vẻ mặt đáng sợ của thầy Dương, Mao Hiểu Bội còn đáng sợ hơn.
Nhưng lời đã nói không thể rút lại.
Trình Thừa không hối hận, có chết cũng nhất quyết lôi Mao Hiểu Bội chết cùng!
Người sầu nhất chắc là Ninh Khả Ngọc.
Đầu năm đầu tháng, bị thầy giáo phê bình là chuyện xui rủi nhất.
Chuyện xui rủi hơn là cô phát hiện, Thẩm Trạch Nhiên biết điều đó.
Tiếng khóc vang vọng trong lòng.
Nước mắt trôi ào ào như lũ lụt.
Chết tiệt!
Cả trăm nghìn lần Ninh Khả Ngọc cầu mong anh chú ý đến cô, hoàn toàn không phải là thời khắc này.
Ninh Khả Ngọc cúi gầm mặt xuống, nhớ lại cái nhìn vừa nãy của anh.
Ánh mắt khép hờ, quét qua cô một cách vô tình.
Chính là kiểu, cực kỳ phán xét!
Tiếng thở dài tuy nhỏ nhưng gây chú ý.
Sa Kỳ đứng bên cạnh không khỏi tò mò: "Làm sao? Chẳng phải chúng ta được thầy đặc quyền cho đứng vị trí vip à? Mặt xị ra thế kia?"
"Đặc quyền cái khỉ! Rõ ràng muốn tớ không còn mặt mũi!"
"...", Sa Kỳ tinh ý: "Cậu ta thấy rồi?"
Mặc dù đó là sự thật, nhưng nói ra lại rất đau lòng.
Ninh Khả Ngọc lần đầu tiên bị phạt, cũng là lần đầu tiên cảm thấy có chút không xứng.
Cô ảo não nhìn Sa Kỳ, đôi mắt long lanh vô cùng thảm thiết: "Thẩm Trạch Nhiên tuyệt đối sẽ xem thường tớ, sẽ nghĩ tớ là một đứa không đàng hoàng."
"Cậu vốn dĩ là như thế."
"Cút."
Trình Thừa đứng ngoài cùng, thỉnh thoảng nghe được vài câu, cười góp vui.
Bốp!
Một tiếng đánh vang như sấm nổ.
Quay lại nhìn, bộ dạng Mao Hiểu Bội như muốn ăn tươi nuốt sống.
Trình Thừa không còn cười nữa, đổi giọng an ủi Ninh Khả Ngọc: "Cậu đừng lo, cậu ta vô tình, sống chết mặc bay!"
Tức là, không hề quan tâm cô một chút nào?
Ninh Khả Ngọc càng thêm rầu rỉ.
Trình Thừa lại bị đánh, lần này phản kháng: "Mao Hiểu Bội, cậu lại làm sao?"
"Ngậm mồm."
Lập tức không còn tiếng nói.
Lần này, Mao Hiểu Bội lên tiếng: "Cậu ấy trước giờ rất ít nói, tính tình tốt, sẽ không để tâm đâu.
Khả Ngọc, cậu đừng lo."
Trong lòng Ninh Khả Ngọc vơi bớt vài tia bất an, chuyển sang quyết tâm cao độ.
Nhất định, phải lấy lại hình tượng!.