#01/8/2015, tớ và A Nhiên chính thức hẹn hò.
Hôm nay là ngày có kết quả thi đại học.
Bốn giờ chiều.
Bầu trời ngả vàng, tựa như vầng hào quang rực rỡ đón chào những chiến sĩ mới.
Ninh Khả Ngọc tin chắc thành tích của mình cũng không tồi.
"Này anh em, sáu giờ tối nay tập trung ở quán Karaoke Boong nha!", Trình Thừa vừa gửi tin nhắn vào nhóm.
Cả bọn xem xong chỉ thả tim.
Vài giây sau liền nhận được hai tin nhắn nữa: sao các cậu không trả lời tin nhắn của tớ?
Trình Thừa: Chưa xa nhau mà đã cạch mặt rồi có đúng không?
Ninh Khả Ngọc ngồi trước màn hình máy tính, tay run run trả lời tin nhắn qua điện thoại: Bớt nói nhảm, tớ đang hồi hộp chết đi được.
Cô vừa nhắn xong thì thấy Thẩm Trạch Nhiên gửi tin nhắn riêng cho mình.
Thẩm Trạch Nhiên: Đừng căng thẳng.
Ninh Khả Ngọc cảm động muốn khóc.
Được rồi, A Nhiên bảo đừng căng thẳng, vậy thì cô sẽ không căng thẳng.
"Mấy giờ rồi con?, Thư Nhan bưng đĩa trái cây đặt trên bàn, theo sau là Ninh Hoài.
Nhìn gương mặt của họ, cô biết họ còn hồi hợp hơn cả mình.
Ninh Khả Ngọc trả lời: "Còn ba mươi phút nữa ạ.
"
Tiếng kim giờ, kim phút kêu lên từng chút.
Nhịp đập trái tim trở nên loạn xạ.
Bắt đầu đếm ngược.
5! 4! 3! 2! 1.
Ninh Khả Ngọc đưa một tay lên che mắt, tay còn lại nhấn phím.
Kết quả hiện lên trên màn hình.
Bố mẹ đều im lặng.
Ninh Khả Ngọc càng sợ hãi, bỏ tay xuống, từ từ mở mắt ra.
Tổng điểm sáu trăm hai mươi.
Kết quả đậu nguyện vọng một ngành tâm lí học, trường đại học T.
Aaaaaaaaaaaa.
Cô nhảy cẩn, hét lên vui mừng.
Ninh Hoài và Thư Nhan cảm động đến độ rơi nước mắt.
"Con làm được rồi, bố mẹ ơi, con làm được rồi!!!"
Ninh Khả Ngọc hết ôm bố rồi lại hôn mẹ.
Thư Nhan vừa khóc vừa reo lên: "Con gái của mẹ giỏi quá!"
"Không được, bố phải nhanh chóng gọi điện báo tin mừng cho họ hàng!", Ninh Hoài nói xong liền chạy đi tìm điện thoại.
Còn Thư Nhan buông cô ra, luống cuống cả lên: "Để mẹ đi nấu mấy món ngon cho cả nhà ăn mừng!"
Ninh Khả Ngọc từ nãy đến giờ nhìn màn hình máy tính, miệng cười không khép lại được.
Cô phải nhanh chóng báo cho A Nhiên nhà cô.
"Mẹ ơi, con ra ngoài một lát.
"
Chưa đợi Thư Nhan trả lời, cô đã xỏ dép chạy một mạch ra ngoài.
Cảm thấy nhà của cô và Thẩm Trạch Nhiên đột nhiên xa nhau quá!
Cô muốn ngay lập tức nhìn thấy anh!
Nào ngờ, mong ước này lại được thực hiện nhanh tới như vậy.
Vừa chạy đến khúc cua đã thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng đợi mình.
Mái tóc anh xõa xuống che đi chân mày, đứng dưới ánh nắng càng thêm rực rỡ.
Ninh Khả Ngọc lao đến như một chú sóc nhỏ.
Khuôn mặt cô bừng sáng tựa mặt trời rạng đông: "A Nhiên, tớ đậu đại học T rồi!!!"
Thẩm Trạch Nhiên xoa đầu cô, tấm tắc khen: "Cậu thật giỏi!"
"Như vậy chúng ta sẽ được học cùng nhau, sẽ nhìn thấy nhau mỗi ngày có đúng không?"
"Ừ.
", ánh mắt anh cong lên, khóe miệng tươi tắn hơn rất nhiều so với mọi khi.
Mặc dù Ninh Khả Ngọc vui sướng như vậy, nhưng cô vẫn không quên những gì người kia đã hứa với mình.
Cô chắp tay ra sau lưng, trực diện nhìn anh: "A Nhiên, cậu sẽ không quên lời đã nói chứ?"
Làm sao mà quên được.
Thẩm Trạch Nhiên không quên.
Nhưng anh đột nhiên rất muốn nuốt lời.
Thật sự đã chuẩn bị rất nhiều lần.
Tuy nhiên, chỉ cần muốn thực hành thì lại không dám.
Cô cũng chẳng làm khó anh: "Nếu cậu thấy ngại, vậy thì để tớ.
"
Ninh Khả Ngọc định mở miệng nói tiếp thì đã bị anh cắt ngang:
"Tôi thích cậu.
"
Đúng vậy.
Thích cậu, rất thích.
Cũng muốn chủ động hơn một chút.
Chủ động tiến đến bên cậu.
Ninh Khả Ngọc bị đột kích tỏ tình, hai gò má dưới ánh hoàng hôn càng thêm đỏ hồng.
Đôi mắt không hề dao động, nhìn chằm chằm vào mặt anh.
Cô thấy, chiếc môi mỏng của anh khẽ mấp máy:
"Cho nên, muốn hỏi cậu một điều! "
Ninh Khả Ngọc nuốt nước bọt chờ đợi.
Anh ngừng lại một lúc, hơi thở cũng vì thế mà bị chặn ở khoang mũi.
Vài giây sau mới thốt ra giọng trầm: "Cậu có đồng ý làm bạn gái tôi! "
Lời của anh còn chưa nói ra hết, Ninh Khả Ngọc đã quá hưng phấn lên tiếng:
"Cậu còn hỏi? Biểu hiện của tớ chưa đủ rõ ràng hay sao?"
Thẩm Trạch Nhiên lấp lửng: "Vậy! "
Lại tiếp tục bị cắt ngang.
"Đồng ý, tất nhiên là đồng ý.
Thẩm Trạch Nhiên, Ninh Khả Ngọc tớ đồng ý làm bạn gái của cậu.
"
Hễ những lúc quan trọng lại gọi cả họ lẫn tên.
Nhưng Thẩm Trạch Nhiên rất hạnh phúc.
Anh nắm cổ tay cô kéo lại, tay đỡ đầu cẩn thận ôm vào lòng.
Cái ôm này, anh đã khao khát từ rất lâu!
Từ rất lâu!.