Đợi đến khi ước nguyện của chúng ta đã thành.
Tôi sẽ thừa nhận rằng: "Tôi thích cậu."
_Thẩm Trạch Nhiên_
Lớp mười hai không có hè.
Chương trình học kì một sẽ được đưa vào học ngay trong kì nghỉ.
Đa số học sinh cuối cấp đều rất bận rộn.
Số lượng bài tập và cách dạy của giáo viên cũng gắt gao.
Họ thường không về nhà, trực tiếp ở kí túc xá trong trường để tiết kiệm thời gian đi lại.
Buổi trưa.
Tranh thủ giờ nghỉ giải lao, Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên lên phòng tự học làm đề.
Lần này còn có ba người bạn kia đi theo.
Trong phòng gắn điều hòa, học sinh đều đến rất đông.
Cả nhóm bọn họ đi sớm nên giành được chỗ ngồi khá thuận tiện.
"Tớ cảm thấy, chúng ta đi học nhưng rất giống đi concert của BTS.
Còn phải giành vé, tranh ghế, chen lấn xô đẩy, đến muộn coi như mất lượt!", Sa Kỳ chống tay lên cằm ngao ngán.
Trừ Thẩm Trạch Nhiên đang chăm chú làm bài, những người còn lại đều gật gù công nhận.
Sực nhớ ra một chuyện, Mao Hiểu Bội dừng bút.
Cô ấy khoanh tay để lên bàn, giương ánh mắt nghiêm túc hỏi: "Các cậu định thi trường nào?"
Trình Thừa không cần phải suy nghĩ nhiều, nhanh chóng trả lời: "Bố mẹ tớ đã quyết định rồi.
Cậu học ở đâu, tớ học ở đó."
Mao Hiểu Bội thở dài.
Đúng là âm hồn bất tán.
Trình Thừa nhăn nhó như khỉ: "Thái độ của cậu là sao hả?"
Mao Hiểu Bội trực tiếp phớt lờ cậu ta: "Vậy còn mấy cậu thì sao?"
Sa Kỳ tùy ý: "Không ước mơ cao, học ở B là ổn."
Ninh Khả Ngọc nghe xong, nhìn sang người con trai tuấn dật ngồi bên cạnh, đáp: "Tớ với A Nhiên đã hẹn nhau cùng thi đại học T."
"Đại học T hả? Nghe nói điểm chuẩn năm nay sẽ tăng đấy!", Sa Kỳ lên tiếng.
Trường T thuộc hàng top trong nước, khó tránh khỏi điểm đầu vào chênh lệch lớn so với những trường khác.
Nhưng Ninh Khả Ngọc đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần rồi.
Liều một phen là được!
"Tớ nhất định sẽ đậu."
Thấy cô quyết tâm như vậy, Thẩm Trạch Nhiên nhấc bút.
Anh khẽ cười: "Tôi cũng tin cậu sẽ đậu."
Ôi, cái mùi gì thế này!?
Sến chết đi được!
Trình Thừa áp đầu lưỡi vào hàm dưới, giọng nói bỡn cợt: "Đừng có phát cẩu lương lung tung."
Thẩm Trạch Nhiên không quan tâm lắm, tiện mồm nhắc nhở: "Câu vừa rồi phải chọn C."
Trình Thừa nhìn lại đề sinh học mình đang làm.
Thấy vòng tròn bao quanh chữ C bị gạch chéo, mất bình tĩnh gào lên: "Mẹ nó, khoanh đúng rồi còn sửa!"
Cả bọn được một phen ngồi cười ha hả.
***
Gần đến ngày thi tốt nghiệp.
Để đảm bảo không xảy ra sai sót, hằng năm đều tổ chức thi thử, mô phỏng chính xác quy chế thi và cách tính điểm cho học sinh.
Ninh Khả Ngọc cảm thấy lần này đề khó hơn năm trước, nhưng biểu hiện của cô không tồi.
Bỏ biết bao công sức ra học, đúng là không uổng phí.
Sự tự tin trong cô đã tăng lên trông thấy.
Đếm ngược còn mười lăm ngày.
Tức là khoảng nửa tháng sẽ đến kì thi chính thức.
Tốc độ học tập của mọi người đều nhanh hơn gấp năm sáu lần bình thường.
Thời gian ngủ mỗi ngày chỉ có ba tiếng.
Ăn cơm nhưng vẫn mang theo sách bút, đi tắm cũng lẩm nhẩm học bài.
Ninh Khả Ngọc cảm thấy tất cả như sắp điên lên!
Giờ tự học tối, cô và Thẩm Trạch Nhiên cùng trốn ra khuôn viên phía sau trường học cho yên tĩnh.
Vừa đến nơi đã nằm dài ra bàn ngán ngẩm: "Không được, không được rồi."
Thẩm Trạch Nhiên chưa kịp lên tiếng, cô đã than thở:
"A Nhiên, tớ vừa ngậm bánh bao vừa học lịch sử.
Đi từ nhà ăn đến lớp cũng phải nhớ kiến thức địa lí.
Bây giờ mà hỏi nước Mĩ thuộc châu nào, tớ chắc chắn sẽ trả lời là châu Âu!"
Thẩm Trạch Nhiên phì cười.
Giờ này còn có nhã hứng nói đùa, tình trạng của Ninh Khả Ngọc cũng không đáng ngại cho lắm.
Anh đặt cốc trà sữa bên cạnh mặt cô.
Lập tức, Ninh Khả Ngọc bừng tỉnh.
Cô mở mắt thật to, ngồi bật dậy, dáng vẻ mệt mỏi vừa nãy cũng tan biến.
Ninh Khả Ngọc đâm ống hút, rít lên một ngụm trà sữa lớn.
Thật sảng khoái!
"A Nhiên, cậu còn thời gian để mua trà sữa sao?"
"Cậu không vui, tiến độ làm bài sẽ giảm.
Tôi sợ ảnh hưởng đến kì thi sắp tới."
Ninh Khả Ngọc cười: "Ồ, vậy sao? Vậy cảm ơn cậu đã để tâm tớ nhé!"
Thẩm Trạch Nhiên cong môi.
Anh tìm kiếm trong sấp tài liệu, lấy ra một tờ giấy đưa cho cô: "Đề toán hôm nay của cậu."
Ninh Khả Ngọc vui vẻ nhận.
Sau đó cũng lấy ra tờ giấy nhỏ hơn của anh một chút: "Đề văn hôm nay của cậu."
Thẩm Trạch Nhiên gật đầu, hỏi: "Bấm giờ nhé?"
Thấy cô gái nhỏ đồng ý, anh mở điện thoại bấm giờ làm bài.
Sau khi làm xong, cả hai trao đổi qua lại để chấm điểm cho nhau.
"Này, A Nhiên...", Ninh Khả Ngọc thình lình lên tiếng.
Thẩm Trạch Nhiên nghe nói, động tác hơn khựng: "Ừ?"
Cô hỏi tiếp: "Cậu thích kiểu con gái như thế nào?"
Dù biết bây giờ không phải lúc.
Nhưng cô vẫn muốn hỏi.
Ninh Khả Ngọc hơi run run, bậm môi: "Tớ, chỉ là tò mò nên hỏi vu vơ thôi.
Cậu đừng để tâm."
Anh suy nghĩ một lúc.
Nhìn thấy vẻ mặt bồn chồn của cô.
Cuối cùng quyết định trả lời: "Kiểu như cậu."
Ninh Khả Ngọc cứng họng.
Không ngờ Thẩm Trạch Nhiên sẽ trả lời như vậy.
Cô lúng túng, cảm giác hơi hi vọng: "Hả?"
Anh nhìn vào cặp mắt mong đợi ấy, hạ thấp tông giọng: "Ninh Khả Ngọc, chờ cậu thi đậu vào đại học T, tôi có chuyện cần nói."
Vậy mà lại nghiêm túc thật.
Ninh Khả Ngọc thoáng đờ ra đó.
Cô cảm nhận được mặt mình đang nóng lên, y như sắp cháy vậy.
Cũng ngờ ngợ đoán ra ý định của anh.
Tuy vậy vẫn rất hồi hộp: "A Nhiên, cậu quá tàn nhẫn!"
"...", Thẩm Trạch Nhiên biết cô lại lên cơn.
"Nếu như tớ không đậu đại học T, vậy chẳng phải sẽ ế đến hết đời sao?"
Anh nhìn cô một lúc rồi di chuyển tầm mắt đi nơi khác, lúc sau khẽ thốt lên:
"Vậy cho nên, cậu phải thật cố gắng.
Tôi cũng không muốn bản thân phải ế đến hết đời.".