Chúng ta sẽ trở nên tốt hơn.
Cùng nhau...
Thẩm Trạch Nhiên và Trình Thừa chơi bóng trên sân.
Ba cô gái ngồi ở băng ghế chăm chú theo dõi, thỉnh thoảng cười đùa với nhau vài câu.
Lúc này,
Ninh Khả Ngọc lại phát hiện, anh không những đánh bóng giỏi mà còn đặc biệt thu hút.
Mồ hôi thấm ướt tóc mai.
Chảy dài xuống yết hầu càng thêm quyến rũ.
Ninh Khả Ngọc nuốt nước bọt.
A Nhiên nhà cô vẫn luôn hoàn hảo như thế.
Sợ rằng bản thân chịu không nổi, cô đảo mắt xung quanh, lấy lại tinh thần.
Tình cờ nhận ra phía xa có người.
Ninh Khả Ngọc nói với Sa Kỳ và Mao Hiểu Bội một tiếng rồi chạy lại: "Cháu chào cô."
Hà Tâm từ nãy đến giờ đứng một góc ở bên ngoài quan sát năm đứa trẻ.
Bà gặp cô, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn hết, lúc nào cũng mỉm cười hiền hậu: "Chào tiểu Ngọc.
Mấy đứa đến đây chơi à?"
Ninh Khả Ngọc gật đầu: "Vâng ạ.
A Nhiên và Trình Thừa đang đấu đôi ở bên kia.
Cô ơi, A Nhiên chơi bóng rổ thật giỏi!"
Hà Tâm lắng nghe cô nói.
Bà nhìn vào đôi mắt của cô, lúc nào cũng sáng lên lấp lánh.
Ngây thơ, xinh đẹp.
Hà Tâm hướng về phía Thẩm Trạch Nhiên, mở miệng hỏi cô: "Cháu thân với Nhiên lắm sao?"
Ninh Khả Ngọc chưa trả lời.
Cô suy nghĩ một lúc.
Là thân theo kiểu nào nhỉ?
Đơn thuần hay không đơn thuần?
Ninh Khả Ngọc cô tiếp cận anh không chỉ để muốn làm bạn thân.
Mà còn muốn thân hơn thế nữa.
Nhưng trước mặt người lớn, cô không thể thừa nhận.
Ninh Khả Ngọc gãi đầu: "Vâng ạ, cậu ấy là một người bạn đặc biệt."
Hà Tâm phì cười.
Bà hiểu ý tứ của cô.
Cũng hiểu con trai bà.
Người phụ nữ trung niên đẹp đẽ, dịu dàng nói: "Cô nghĩ, cháu cũng là người bạn đặc biệt đối với Nhiên nhà cô."
Đặc biệt sao?
Có thể chứ?
Ninh Khả Ngọc hơi hoài nghi.
Nhưng vì Hà Tâm là người sinh ra Thẩm Trạch Nhiên.
Cô quyết định tin bà ấy.
Ninh Khả Ngọc nói: "Thật ra, A Nhiên không lạnh lùng.
Cậu ấy sống rất tình cảm, chẳng qua không giỏi thể hiện.
Cô ơi, A Nhiên không trách cô chú."
Không trách.
Khi nghe Ninh Khả Ngọc nói, trong lòng Hà Tâm như được xoa dịu vài phần.
Bà biết, bản thân đã rất cố gắng để mang đến vật chất tốt nhất cho con.
Cũng không thể phủ nhận một sự thật rằng.
Hai vợ chồng đã không làm tròn trách nhiệm của một bậc làm cha làm mẹ.
Nhưng thật may mắn, cô bé này đã bước đến sưởi ấm cho trái tim lạnh lẽo của con trai bà.
Hà Tâm mỉm cười: "Tiểu Ngọc, cảm ơn cháu.
Vì có cháu mà Thẩm Trạch Nhiên đã trở thành một phiên bản tốt hơn."
"Cháu cũng rất biết ơn A Nhiên.
Vì có cậu ấy mà cháu mới tìm ra đích đến của riêng mình."
Nơi đó chính là...
Nơi có cậu ấy.
Thẩm Trạch Nhiên.
***
Ninh Khả Ngọc trở về sân bóng.
Chẳng biết có điều gì thôi thúc, từng bước đi của cô nhanh hơn mọi ngày.
Đám Sa Kỳ đã về từ trước.
Trên sân chỉ còn Thẩm Trạch Nhiên đang đứng đó chờ cô.
Ninh Khả Ngọc dừng lại một lúc.
Cô thấy.
Thẩm Trạch Nhiên đút tay vào túi áo khoác, đế giày nhịp nhịp xuống mặt đường.
Đôi lúc ngửa mặt lên nhìn bầu trời cao rộng thênh thang.
Đôi lúc hạ tầm mắt xuống chân mình.
Đôi lúc quay mặt đối diện với cô...
Ninh Khả Ngọc bị cái nhìn của anh làm cho bừng tỉnh.
Cô bước tiếp về phía anh, vừa đi vừa nói: "Bị cậu phát hiện rồi.
Vốn còn định nhìn lén thêm một lúc nữa."
Thẩm Trạch Nhiên không trả lời.
Anh đợi cô bước lại gần mình mới lên tiếng: "Về nhà."
Nhà cậu?
Hay nhà tớ?
Hay...nhà của chúng ta?
Ninh Khả Ngọc tự nghĩ tự cười, chầm chậm bước đằng sau anh.
Mọi lần cô đều tung tăng trước mặt.
Hôm nay cứ như cái đuôi lẽo đẽo theo sau.
Thẩm Trạch Nhiên cảm thấy không quen.
Anh gọi: "Ninh Khả Ngọc."
"Ơi, tớ đây.", người con gái phát ra âm thanh ngọt ngào, trong trẻo.
Anh đưa tay ra gãi gáy cổ, tự thấy yêu cầu của mình hơi kì lạ: "Cậu...đi lên phía trước."
Ninh Khả Ngọc lần này không làm theo lời anh.
Cô nhìn cái bóng thiếu niên in trên mặt đường với ánh mắt say mê chăm chú.
Miệng nhỏ thốt ra vài câu, khá nghiêm túc:
"A Nhiên, cậu cứ việc tiến về phía trước.
Tớ sẽ luôn ở phía sau dõi theo cậu.
Có được không?"
Câu nói làm Thẩm Trạch Nhiên dừng bước.
Anh xoay người lại.
Đập vào mắt vẫn là cái đầu tròn tròn đáng yêu.
Khuôn mặt trắng nõn, da dẻ mịn màng tựa như một đứa con nít.
Thẩm Trạch Nhiên cơ hồ thất thần.
Vài giây sau, anh di chuyển tầm nhìn, hạ thấp tông giọng: "Ninh Khả Ngọc, nghe lời."
Cô phụng phịu, một mực cố chấp: "Tớ nói thật đấy, A Nhiên.
Cậu không được coi thường tình cảm của tớ."
Thẩm Trạch Nhiên thở dài: "Không coi thường."
"Như thế mà lại không coi thường sao? Cậu gạt trẻ con à?"
Thẩm Trạch Nhiên thật sự xem cô là trẻ con.
Nhưng anh không gạt.
Vẻ tức giận trên gương mặt cô vẫn chưa hề dịu xuống.
Thẩm Trạch Nhiên đành phải dỗ dành.
Anh lại làm động tác quen thuộc.
Cuộn tròn tay đưa lên che miệng, chất giọng hơi mềm mỏng một chút:
"Thay vì nấp mình ở phía sau, cậu có thể bước lên phía trước, dẫn đường cho tôi."
Tựa như những tia sáng vậy.
Để lúc nào, tôi cũng được nhìn thấy cậu.
Mà không phải quay đầu....