Ninh Khả Ngọc, cậu phải nghiêm túc học tập.
Vì chỉ khi ước hẹn được thực hiện.
Chúng ta mới có thể đường hoàng ở bên nhau.
Cậu tỏa sáng như vậy, tôi không nỡ yêu xa...
_Thẩm Trạch Nhiên_
Kì nghỉ Tết năm nay dài hơn năm trước.
Được nửa tháng.
Tuy nhiên, Ninh Khả Ngọc lại không cảm thấy hào hứng.
Từ sáng sớm, cô đã bị Thẩm Trạch Nhiên hẹn đến tiệm bánh ngọt gần đó.
Nếu là hẹn hò thì quá tốt.
Nhưng đời không như là mơ...
"Không phải chứ A Nhiên.", Ninh Khả Ngọc nhìn xuống sấp giấy đang đặt trên mặt bàn mà không thốt nên lời.
Hôm nay là ngày hai mươi sáu Tết, Thẩm Trạch Nhiên lại gọi cô ra đây để giải đề.
Ninh Khả Ngọc thật sự muốn khóc.
Trái ngược lại với cô, Thẩm Trạch Nhiên rất bình tĩnh.
Anh đưa bút cho cô, nhướn mày về phía sấp giấy, cất giọng trầm ổn: "Đây là bộ đề toán tôi soạn theo khả năng của cậu.
Tranh thủ những ngày Tết phải làm cho hết."
Ninh Khả Ngọc lòng đau như cắt.
Cô vẫn rất siêng năng.
Vấn đề là không phải bây giờ.
Ôi...
Kì nghỉ Tết của cô...
Thoáng chốc tan thành tro bụi.
Ninh Khả Ngọc cố gắng thuyết phục anh từ bỏ ý định: "A Nhiên, cậu có thể xem xét lại không?"
Anh không trả lời.
Cô đẩy cốc nước lại trước mặt anh, nịnh nọt nói: "Từ bây giờ đến năm sau, chúng ta còn rất nhiều rất nhiều thời gian.
Tớ chắc chắn sẽ làm bài thật tốt."
Giả vờ vẻ mặt đáng thương: "Đang trong kì nghỉ Tết, thầy cô cho phép chúng ta giải khuây xả stress, vậy tại sao cứ đâm đầu vào học? Cậu nói có đúng không?"
"Học hành phải kết hợp với nghỉ ngơi.
Cậu làm vậy không khoa học chút nào."
Thẩm Trạch Nhiên phải công nhận, cô đúng là học sinh giỏi chuyên ngữ văn.
Mà nếu đã nhắc tới khoa học, vậy thì anh cũng nói chuyện theo khoa học với cô.
Thẩm Trạch Nhiên phân tích: "Được.
Vậy một ngày cậu uống một cốc trà sữa.
Lượng carlo thông thường của mỗi cốc trà sữa cỡ lớn là 100.
Suy ra trong một tháng, cậu sẽ hấp thụ ít nhất 3.000 carlo, chưa tính trường hợp không nhịn được mua vượt quá số lượng quy định.
Theo cách nói của cậu, cậu nên ngừng uống..."
Anh còn chưa nói dứt câu, Ninh Khả Ngọc đã nhét một miếng bánh vào miệng.
Cô thở dài: "A Nhiên, cậu nói ít, vẫn là đẹp trai hơn nhiều."
Cuối cùng Ninh Khả Ngọc đành thỏa hiệp, xử lí đống bài tập.
Ít ra cô không cần làm chân chạy vặt cho mẹ.
***
Cả hai ở quán cà phê gần hết một ngày.
Không khí từ lạnh lẽo đến mát mẻ, rồi lại chuyển sang lạnh lẽo.
Ninh Khả Ngọc uống một ít nước trà, chờ đợi Thẩm Trạch Nhiên chấm bài.
Đầu óc rảnh rỗi tưởng tượng nhiều thứ.
Có thể, mười năm sau.
Cô và Thẩm Trạch Nhiên cũng sẽ ngồi cùng nhau như thế này.
Anh dạy học cho con của bọn họ.
Cô ngồi đối diện ăn bánh uống trà.
Lãng mạn biết bao.
Ninh Khả Ngọc không tự chủ bật cười thành tiếng.
Vô tình bị người kia nhắc nhở: "Còn cười? Bài làm của cậu chỉ vừa đủ điểm trung bình."
Ninh Khả Ngọc biết mình đã sai, lập tức thu lại nụ cười.
Thấy vẻ mặt cô xuống sắc, Thẩm Trạch Nhiên cũng không quá gắt gao.
Anh động viên: "Không sao, chúng ta còn rất nhiều rất nhiều thời gian."
Câu nói này hơi quen quen.
Hình như là câu cô vừa nói...
Chưa kịp để Ninh Khả Ngọc mở miệng, anh đã đứng dậy: "Cũng muộn rồi.
Về thôi."
Tập sách đã được anh dọn vào từ lúc nào.
Còn tiện tay cầm hộ ba lô cho cô.
Tiền cũng do anh trả.
Ninh Khả Ngọc chỉ việc nhấc chân lên chạy theo anh mà thôi.
Trên con đường quen thuộc.
Hai chiếc bóng một cao một thấp...
Cũng rất quen thuộc.
Ninh Khả Ngọc như thường lệ đi phía trước.
Chân bước lùi, mặt hướng về phía anh.
Cô cảm thấy, dù nhìn ở góc độ nào, Thẩm Trạch Nhiên cũng rất tiêu sái.
Nhưng cô vẫn thích góc nhìn chính diện như vậy hơn.
Đến khúc cua, cả hai dừng lại.
Ninh Khả Ngọc đứng đó gọi anh: "A Nhiên."
"Ừ?"
"Tớ rất nghiêm khắc với bản thân.
Cho nên tớ có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
"Thầy giáo của tớ không được nghiêm khắc hơn tớ."
Đúng vậy.
Cô sẽ rất áp lực nếu Thẩm Trạch Nhiên ôn luyện cho cô với cường độ cao.
Đây là câu nói nửa đùa, nửa thật.
Còn anh rất mong cô có thể nổ lực hết mình.
Vì ước hẹn cùng vào đại học T của họ.
Thẩm Trạch Nhiên: "Phải học hành chăm chỉ."
"Tớ không hề lười biếng."
Nhìn đôi mắt nhất nhất kiên định của cô.
Anh cười: "Ừ.
Nếu học tốt, tôi sẽ tặng cậu một cốc trà sữa."
Ninh Khả Ngọc bĩu môi: "Lại là lượng từ một? Cậu có thể cộng thêm mà."
Thẩm Trạch Nhiên suy nghĩ một lúc, bình tĩnh đáp lại: "Cộng cho trừ một."
"Thôi vậy, tớ hài lòng với hiện tại."
So với việc không có, thì một cốc vẫn là nhiều hơn.
Anh lại cong khóe môi, đôi mắt ánh lên ý cười thật đẹp.
Nhưng chỉ vài giây sau, cô thấy vẻ mặt anh hơi biến đổi.
Chuyển sang ngạc nhiên.
Ninh Khả Ngọc theo phản xạ nhìn theo hướng mắt của anh.
Phía sau là hai vợ chồng trung niên khá quen mặt.
Cô chưa nhớ ra được gì thì đã nghe Thẩm Trạch Nhiên thốt lên hai chữ.
"Bố mẹ.".