Ba kết, ba năm.

Nếu mà tính ra, chính là bắt đầu từ năm tôi dọn vào Châu gia.

Cậu nhìn tôi với ánh mắt nhàn nhạt.

Tôi rủ mắt xuống, chỉ nói: “Một người rất quan trọng”.

12.

Ông cụ Thôi không biết từ khi nào mà thích mang chim đi khắp nơi.

Nằm cũng không nằm nữa, mà mang theo lồng chim theo bên, treo lên trên giá gỗ, chơi với nó cả nửa ngày.

“Nằm cả buổi sáng rồi, làm sao, giải cứu thế giới mệt quá hả?” ông cụ Thôi vừa cho chim ăn, cũng không quên châm chọc tôi.

Tôi có chút bất lực mà cười cười, một lát lâu, mới đột nhiên hỏi: “Sư phụ, ông có thấy vận mệnh con người thật sự sẽ được định sẵn rồi không?”.

“Haiza” ông cụ Thôi khó chịu hừ một tiếng, cho chim ngậm đồ ăn thì liền hỏi tôi, “Con có thấy qua tên áo đen bói toán vận mệnh ở đầu trấn chưa?”.

“Nhìn thấy rồi ạ”.

“Sao con không đi bái người đó làm sư đi”.

“...”.

Không thể không nói, ông cụ Thôi với tính âm dương quái khí của mình luôn phát tác ổn định.

“Được rồi, đóng cửa tiệm đi”.

Ông cụ Thôi mang lồng chim xuống.

“Bây giờ?”.

Hiện tại vẫn đang ban ngày đó.

“Tiểu tử Sầm gia kia nói muốn tặng ông một bộ trà cụ nổi tiếng, con đi lấy về thay ông”.



Sau buổi trưa thời tiết của Thanh Thủy Trấn có chút thay đổi.

Trời xanh mây trắng, vậy mà lại có vài giọt mưa rơi xuống.

Tường ngoài của Sầm gia nở đầy những bông hoa Lăng Tiêu.

Khi tôi đến nơi, người đợi ở cửa đang ngồi dưới đất lau cho con mèo trắng tuyết.

Con mèo nhỏ có vẻ chui mặt xuống hố, cả mặt lấm lem bùn đất.

Vẫn không khiến người ta bớt lo.

Thiếu niên kiên nhẫn dùng khăn lau mặt cho mèo con.

Cậu hôm nay mặc một chiếc áo trắng đơn giản, lông mi rủ xuống, nốt ruồi đen phía dưới mắt như một giọt mực lưu lại.

Phác họa nên hình ảnh bắt mắt.

Tôi tiến lên: “Trì Chi”.

Thiếu niên nghe thấy liền ngẩng đầu lên, ý cười nhàn nhạt: “Cậu đến rồi”.

Bên trái của khuôn mặt trắng sáng đó dính chút bùn đất, chắc là không cẩn thận bị bắn vào, cậu hình như không phát hiện.

Tôi vô thức đưa tay ra, khi sắp chạm đến thì nhanh chóng thu tay.

Cậu ngẩn ra.

“Chỗ này của cậu bị dính bùn đất”. Tôi chỉ vào.

Sầm Trì Chi đứng dậy, Li Nô kêu lên meo một tiếng liền từ chân cậu mà chạy đi.

Cậu hướng tôi hơi cúi xuống, thần sắc không câu nệ lại rất tự nhiên: “Tay tớ dơ rồi, có thể nhờ cậu lau dùm tớ không?”.

13.

Đi qua sân chính, Sầm Trì Chi dẫn tôi lên lầu hai.

Đây hình như là phòng sách, lầu gác theo phong cách cổ xưa, sách và các vật phẩm gốm sứ ở trên kệ được đặt xen lẫn nhau.

Lư hương ở góc bàn đang được đốt tỏa ra khói lượn lờ.

Một cỗ hương thơm mát lạnh xông vào mũi, băng lạnh mang đến cảm giác thoải mái.

Giang Nam tháng sáu rất nhiều muỗi, nên đây chắc để đuổi muỗi.

Tôi đứng im một chỗ.

Phía trên có để bài kiểm tra toán, bên cạnh là sách lí thuyết.

Sầm Trì Chi đi đến: “Lúc trước sức khỏe không tốt, không tiện ra ngoài, ba tớ đã mời giáo viên đến nhà để dạy”.

Tôi gật gật đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy mà đều làm xong hết rồi…”.

Sầm tiểu thiếu gia nghiêng người qua không nói gì ánh mắt cong cong lên.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tí tách tách vang lên.

Sầm Trì Chi lấy bộ trà cụ đến, đang định gọi tôi, nhưng lại thấy tôi nằm sấp ngủ trên chiếc giường trà gần cửa sổ.

Li Nô chạy đến, vọt một phát liền nhảy lên bàn trà của chiếc giường.

“Li Nô—”.

Sầm Trì Chi mày chau nhẹ, nhỏ giọng kêu lên.

Không ngờ rằng Li Nô chỉ đứng trước mặt tôi nhìn ngó một hồi, sau đó cũng nằm sấp xuống, lắc lắc cái đuôi, cũng không làm gì phá phách.

Sầm Trì Chi khuôn mặt thả lỏng, đi qua tôi, đóng cửa sổ lại chút, chắn đi những giọt mưa tạt vào.

Không biết đã ngủ bao lâu.

Khi tỉnh lại, cơn mưa phùn ngoài cửa sổ vẫn còn, mọi thứ trắng xóa mù mịt.

Li Nô nằm ngủ trước mặt tôi, cái bụng trắng tuyết lên xuống đều đặn,

Quay mắt qua nhìn, trên bàn đã bật chiếc đèn vàng ấm cúng.

Thiếu niên đeo chiếc gọng kính màu bạc, chuyên chú vẽ cái gì trên máy tính bảng.

Ánh đèn vàng chiếu vào khuôn mặt khôi ngô đó, lộ ra một loại cảm giác như viên ngọc phát sáng.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, trong phòng lại một mảnh yên tĩnh sâu sắc.

Lòng tôi không kiềm được mà mềm đi.

Hình như nhận ra gì đó, cậu nhìn qua: “Cậu tỉnh rồi?”.

Tôi gật đầu: “Đợi lâu lắm rồi đi, sao không gọi tớ?”.

“Nhìn cậu ngủ say quá, nên quyết định để cậu nghỉ ngơi thêm”.

“À, vậy trà cụ…”.

“Tớ đã nhờ người mang qua cho ông cụ Thôi rồi, không cần lo lắng”.

Tôi lại nằm sấp xuống, đột nhiên ngửi thấy gì đó: “Hương tuyết tùng?”.

“Khi cậu ngủ có nhăn mày lại, tớ nghĩ chắc cậu có chuyện phiền lòng, nên tớ đã đổi hương, tốt cho tinh thần, sẽ giúp cậu ngủ ngon hơn”. Cậu hướng tôi chớp chớp mắt, cố ý nói: “Nợ ơn liền trả ơn”.

Cậu nói chuyện lần trước tôi đổi hương cho cậu.

Tôi cười nhẹ.

“Sao thế?”.

Thầy tôi nằm sấp nhìn cậu, Sầm Trì Chi bỏ bút ra, khuôn mặt dịu dàng.

Tôi nói: “Không có gì, chỉ là thấy… tâm an”.

Cậu cười: “Nhìn tớ sao?”.

“Ừm” giống như rất nhiều năm trước.

“Được” Sầm tiểu thiếu gia ánh mắt dịu dàng, lời nói chân thành, “Tớ ghi nhớ kĩ”.

Li Nô vào lúc này xoay người qua, ngáy lên khò khò.

Tôi đưa tay ra gõ nhẹ vào trán nhỏ đầy lông tuyết của ẻm: “Sơn trại đốt lửa, tấm chiên mềm mại ấm áp, ta và mèo không rời cửa” (Trích trong bài thơ Thập nhất nguyệt tứ nhật phong vũ đại tác của Lục Du).

Mái hiên rơi xuống những giọt mưa, người trong phòng nhìn nhau mà cười.

14.

Khi về đến Châu gia, phòng khách không bật đèn.

Tôi bật đèn, cả phòng sáng lên.

Đang nghi hoặc liền nhìn thấy Châu Dã ngồi dựa vào tường.

Ánh mắt của cậu rất điềm nhiên, xương cung mày vậy mà lại một màu xanh tím.

“Cậu làm sao—”.

Trên lầu hai phát ra tiếng đồ gốm sứ rơi vỡ, cùng với đó là tiếng tranh cãi mãnh liệt của ba Châu mẹ Châu.

Tôi ngẩn ra.

Hai vợ chồng Châu gia bình thường ít khi gặp nhau, hiếm khi về nhà.

Châu gia đã rất lâu rồi không xảy ra tranh chấp lớn như vậy.

Cửa lầu hai lúc này bị dùng sức đá ra, hình bóng mẹ Châu đứng ở trước cửa.

Tôi nhanh bước đi đến trước mặt Châu Dã: “Cậu vào trong trước đi”.

Châu Dã bị tôi đưa vào phòng bếp.

Tiếng cộc cộc người trên lầu xuống.

Mẹ Châu đến nửa ánh nhìn cũng không cho tôi, trực tiếp đi ra cửa lớn.

Ba Châu đi ngay sau, thấy tôi đứng ở chân cầu thang, liền điều chỉnh lại thần sắc: “Mới từ bên Thôi lão về à?”.

Tôi gật đầu.

Ba Châu nhìn đồng hồ: “Châu Dã vẫn chưa về?”.

“Các cậu ấy tối nay có trận đấu bóng cấp thành phố, bây giờ chắc đang đi ăn mừng rồi ạ”.

Ba Châu không tiếp tục hỏi, gọi người chuẩn bị xe.

Trước khi đi có gọi tôi lại.

“Chu Hạ, đoạn thời gian này hãy quan tâm Châu Dã nhiều tí, đừng để nó gây ra chuyện gì rắc rối”.

Lại là một năm bầu chọn lớn.

Có thể khiến hai vợ chồng Châu gia tranh cãi lớn như vậy chỉ có thể là quyền và lợi.

Hôn nhân không có tình yêu làm nền móng, chỉ cần một cơn gió lay động ngọn cỏ cũng có thể phá vỡ sự hòa bình được biểu hiện ra bên ngoài.

Xe khởi động rồi đi xa, chìm vào trong bóng đêm.

Về đến phòng khách, Châu Dã đã từ phòng bếp đi ra.

Bây giờ nhìn kĩ mới thấy đầu gối cậu cũng một mảng xanh xanh.

“Cậu trước cứ ngồi xuống đi, tôi đi lấy hòm thuốc cho cậu”.

Hòm thuốc để ở dưới bàn.

Tôi ngồi xổm xuống.

Châu Dã bước đi rất chậm.

Âm thanh của cậu vang lên từ trên: “Nếu đã nghe lời ông ấy như vậy, còn giúp tớ trốn đi làm gì?”.

Cuộc đối thoại vừa rồi, Châu Dã chắc hẳn đã nghe hết.

Tôi đặt hòm thuốc lên bàn, rồi mở ra.

“Không có tại sao, cậu xem như tớ không muốn xảy ra thêm chuyện gì nữa là được”.

Trong hòm thuốc chỉ có cồn và một chút thuốc cho vết thương ngoài da, tôi đem chúng lấy ra hết rồi đặt lên bàn.

“Cậu tự mình được không?”.

Tôi quay qua hỏi cậu.

Châu Dã ngồi trên ghế sofa, băng đô đã được lấy xuống, tóc mái lởm chởm che đi mắt.

Tôi biết cậu không thích người khác nhìn thấy sự khó khăn của mình.

Thấy cậu không nói gì, tôi định đứng dậy đi ra.

Không ngờ cậu lại tự nhiên bật cười một cách chế giễu.

Lạnh lẽo, có mấy phần giễu cợt.

“Chu Hạ, cậu luôn như vậy”.

Tôi nhìn về cậu.

“Nhìn giống như người tốt, nhưng hễ mà cậu để bụng một chút, cũng sẽ không đến nỗi không hỏi gì về vết thương của tớ”.

Điện thoại liên tiếp có thông báo.

Tôi mở ra, là Lục Thâm gửi—

{Chu học bá cậu về nhà chưa?}

{A Dã bị thương rồi, tối nay thi đấu nhóm người đó chơi bẩn với A Dã, tức chết tớ rồi!! Nếu không phải A Dã ngăn, tớ nhất định đã động thủ rồi!}

{Tức chết tớ rồi!!!}

{À đúng rồi, tối nay nhờ cậu chăm sóc A Dã rồi}

Tin nhắn đến liên tục.

Tôi tắt màn hình điện thoại.

“Lục Thâm nói với tớ rồi”.

Châu Dã dựa người vào sofa, tựa hồ có chút mệt mỏi: “Cậu ấy không nói, có phải cậu cũng nghĩ là do tớ gây chuyện nên mới có?”.

“Lúc trước cậu cũng không phải chưa từng làm”.

Cậu nâng mắt nhìn tôi, đôi con ngươi đen sâu thăm thẳm.

“Nếu đã do đối phương chơi bẩn, cũng có camera ghi lại, bác Châu nhất định sẽ cho người giải quyết”.

Tôi thu lại ánh mắt.

“Tớ đi lên trước đây”.

“Đợi chút”.

Châu Dã nắm chặt cổ tay tôi, lực đạo không lớn.

“Cổ tay tớ cũng bị thương, cậu giúp tớ đi”.

15.

Ôn Loan chuyển đến chung lớp.

Chỗ cô ngồi cách Châu Dã không xa.

Chắc là chương trình học nước ngoài và trong nước khác nhau, nên sau khi tan học, Ôn Loan thường hay tìm Châu Dã để học bổ túc.

Bạn cùng bàn chọc chọc tôi: “Cậu nói xem sao lại giống nữ chính truyện ngược vậy”.

Tôi dừng bút, có chút mắc cười: “Sao lại nói thế?”.

Bạn cùng bàn giơ vai ra hiệu về phía sau, đến gần nói: “Đây là cảnh kinh điển bạch nguyệt quang về nước tuyên bố chủ quyền sau đó nữ chính trốn ở một góc mà đau thương khóc lóc không phải đó sao?”.

Cô nói xong lời thì đôi mắt sáng lên nhìn tôi.

Tôi mang bút cho cô.

“Sao vậy?”.

“Cho cậu bút, cậu ghi đi”.

Bạn cùng bàn mặt phồng lên: “Hừ”.

Tôi đang định cười, có người đứng trước bàn.

“Chu Hạ” Ôn Loan cột tóc đuôi ngựa, cười một cách nhẹ nhàng.

Bạn cùng bàn đụng vào cánh tay tôi: “Không đổi chỗ, không đi vệ sinh, không đi lấy nước”.

Cô chắc là sợ rồi.

Ngày mà Ôn Loan chuyển đến, hành lang rất nhiều người đến.

Không thể phủ nhận Ôn Loan lớn lên không chỉ hào phóng mà còn xinh đẹp, thêm cả khí chất của Ôn Loan, đúng là người cũng như tên.

Chỉ là hôm đó bạn cùng bàn vừa từ bục giảng xuống mới cảm khái xong, Ôn Loan đã đi đến cô: “Chào bạn học, cho hỏi có thể đổi chỗ với tớ không?”.

“Hả?”.

“Ngại quá, chỉ là tớ mới về nước, người quen biết không nhiều, cho nên muốn cùng người quen ngồi chung cho đỡ”.

Ôn Loan nói một cách chân thành.

Tôi không nhịn được mà chau mày.

Thành thật mà nói thì tôi và Ôn Loan cũng chả thân thiết gì, cũng không biết tại sao cô phải cùng tôi làm bạn cùng bàn.

Khi đó tất cả mọi người trong lớp đều nhìn qua, học sinh mới chuyển đến khiến ai cũng thích.

Nếu từ chối thì lại giống như không nể tình người.

Bạn cùng bàn dễ thương đơ ra vài giây, sau đó ôm lấy cánh tay tôi, rít rít vang lên: “Nhưng mà người ta cũng sợ người lạ, người ta chỉ muốn với Hạ Hạ làm bạn cùng bàn”.

Cố ý phát ra âm thanh nhõng nhẽo làm mọi người đều cười lớn.

Khéo léo làm bầu không khí ấm lên.

Ôn Loan cuối cùng cũng không đổi chỗ được.

Không thể không nói, bạn cùng bàn của tôi rất có kĩ năng giải quyết vấn đề.

Nhưng từ đó thì bạn cùng bàn lại không nhiệt tình nổi với Ôn Loan.

Nhìn ý cười của Ôn Loan nhạt đi.

“Tớ đến là muốn hỏi, Chu Hạ có muốn cùng chúng tớ đi ăn trưa không” cô vuốt vuốt tóc bên tai, vẫn tươi cười như cũ, “Dù sao đến đây cũng lâu, tớ chỉ có đi chung với nhóm A Dã, ngược lại chưa từng cùng Chu Hạ đi chung”.

Bạn cùng bàn chớp chớp mắt: “Phải ăn bao nhiêu Lưu Lưu Mai mới có thể nói được câu chữ nghệ thuật như vậy?”.

Tôi không nhịn được cười lên.

“Cái gì?”.

Hiển nhiên cái ý đùa này ở nước ngoài vẫn chưa phổ biến.

Châu Dã đi từ sau đến, cậu không nặng không nhẹ nhìn qua tôi, quay qua nói với Ôn Loan.

“Đi thôi”.

Ôn Loan do dự: “Chu Hạ vẫn chưa—”.

“Cậu ấy và tớ ăn rồi, hai vị đi thong thả”.

Bạn cùng bàn lại bắt đầu rồi.

Châu Dã không nhìn chúng tôi, cứ thế mà đi trước.

Ôn Loan nhanh chóng đi theo.

Bạn cùng bàn thấy tôi vẫn ngồi nhịn cười, lắc lắc đầu: “Tớ phải thu lại lời nói lúc trước”.

“Sao nữa vậy?”.

“Nền tảng của truyện ngược là thiết lập nữ chính yêu nam chính một cách khó hiểu dù cho núi không còn, thiên địa cũng hợp lại làm một, sông cạn đá mòn, vẫn một lòng mà không chết không buông hèn mọn cực độ bị ngược cũng không oán không hận, mà cậu—

hiển nhiên là không có”.

16.

Căn tin hôm nay vẫn đông đúc như cũ.

Tôi và bạn cùng bàn tìm một chỗ trong góc ngồi xuống.

Đột nhiên phía trước vang lên giọng nói bàn luận không nhỏ.

Phía không xa có ba người đang đi, Châu Dã và Lục Thâm ở hai bên của Ôn Loan.

Từ sau khi nhuộm màu đen Lục Thâm cũng không còn đi nhuộm lại mấy màu sắc lòe loẹt, nhìn lại có chút ngoan ngoãn.

Không biết cậu nói gì, làm cho Ôn Loan cười đến run người.

Tuấn nam mỹ nữ trong đám đông luôn nổi bật.

Lại thêm đây là nhân vật mà mọi người hay bàn luận sau trà dư tửu hậu.

“Xem tình hình này, cũng không biết sẽ nói gì về cậu nữa”.

Bạn cùng bàn lắc lắc đầu, lại nhớ ra cái gì.

“Nhưng mà cậu bị nói cũng không ít lần rồi”.

Đúng vậy.

Đây cũng là lí do mà tôi không muốn với nhóm Châu Dã lui tới quá nhiều.

Nhìn tình hình này tôi lại thấy vui không cản nổi.

Tôi nhún nhún ai, đang định ăn cơm tiếp, kế bên đột nhiên lại có người ngồi xuống.

“Kì Trì?”.

Cậu ngồi rất tự nhiên, tay còn cầm cái khay nhỏ đựng dưa hấu.

“Không chào đón à?” Cậu cười hỏi bạn cùng bàn tôi.

Bạn cùng bàn nhìn nhìn tôi, lại nhìn về, vô cùng thành khẩn: “Không có không có, cậu ngồi đi”.

Tôi hỏi cậu: “Sao cậu lại đến rồi, Châu Dã họ đang—”.

“Đến tìm cậu đó” Đôi mắt đào hoa của Kì Trì cười lên.

“Có gì hay sao?”.

Tôi không nghĩ ra được lí do nào mà Kì Trì đến tìm tôi.

Cậu đem cái khay nhỏ đựng dưa hấu đẩy qua.

“Cạy góc tường đó”.

Tôi ngẩn ra.

Bạn cùng bàn chớp chớp mắt: “Cái này có thể nghe không?”.

“Kì Trì—”.

Giọng nói của Lục Thâm từ xa đến gần, cậu đi đến khoác lấy cổ Kì Trì.

“Gia hỏa nhà cậu đến trễ lại còn dám sau lưng chúng tớ cùng Chu học bá ăn cơm!”.

Phía sau là Châu Dã và Ôn Loan.

Kì Trì nhân lúc đang loạn mà chớp chớp mắt với tôi: “Haizz, bị phát hiện rồi”.

“Phát hiện cái gì?” Lục Thâm chìa đầu qua hỏi.

Tôi đang mở miệng, Ôn Loan đi đến bàn: “Chu Hạ, có thể cùng chúng tớ ngồi chung không? Xung quanh hình như không còn chỗ rồi”.

Châu Dã đứng sau cô, từ phía trên nhìn qua tôi và Kì Trì lướt qua, đôi con ngươi đen sâu đó không nhìn ra cảm xúc gì.

“Oh quao” bạn cùng bàn không nói gì mà dùng khẩu hình miệng.

Nhìn qua những ánh mắt ăn dưa từ bốn phía, tôi có chút đau đầu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play