Anh lê tấm thân bê bết máu và đau đớn rã rời cố ngồi gượng dậy để thấy dễ thở hơn, và cố gắng lấy lại khả năng bình sinh để sinh tồn và tự cứu lấy mình, vì anh không thể chết ở nơi hoang sơ này. Anh đã từng được huấn luyện trong thời gian đi nghĩa vụ cách để sinh tồn đã giúp anh vượt qua của tử lần này. Nhưng nhờ có hình ảnh đứa trẻ đã giúp anh tỉnh lại nếu không có thể đã chìm trong cơn mê và đột tử. Anh cắn răng chịu đựng những vết thương đang rỉ máu để lết từng bước chân cào bới một vị trí dưới gốc cây để chôn cất cho đứa bé. Anh nhìn lại lần cuối cùng gương mặt ấy vẫn sáng lên nét tinh khiế như còn đang ngủ với nụ cười mãn nguyện. Sau khi chôn cất cho đứa bé, anh cố quan sát để tìm lỗi đi lên. Nhưng đây là giữa chừng của vực sâu thì làm sao với tấm thân đầy thương tích này có thể quay trở lên. Mà khi trở lên thì ở trên đó có một đội quân chực chờ để sát hại mình. Còn Các Ngọc Lý thì sao, cô ấy liệu có bị bọ chúng thích sát hay không? Anh lo lắng không yên cho cô gái, lòng như lửa đốt. Anh chỉ có thể hy vọng nơi hang đã này có được lối thoát nào, đang lần mò các huyệt đạo trên vách hang thì tay anh chạm phải một vật có lẽ là khúc gỗ hoặc là hộp gỗ ai đó cât giấu. Rất ngạc nhiên vì theo thời gian rêu xanh và cây lá phủ rợp mà anh vẫn có cảm giác quen thuộc với chiếc hộp gỗ này. Bên ngoài rất đơn giản, nhưng đây là 1 loại gỗ quý nên vẫn bảo quản được đồ bên trong. Anh cẩn thận mở chiếc hộp ra thì có lẽ đây mới là căn duyên sáng tỏ mọi chuyện một cách rõ ràng để anh có cơ hội hiểu một câu chuyện dài.
Anh lần mò mở ra xem là các trang nội dung kể lại sự căm hận bọn cẩu quan đã đẩy 1 chàng trai tới chỗ phải chết, phải lỗi hẹn với người vợ mà anh ta hết mực thương yêu. Chốn vực sâu này không thể nào tìm được lối thoát thân, anh đành bất lực ra đi hẹn nếu có kiếp sau sẽ mong tìm được cô gái để nối lại duyên tình. Đọc đến đây bỗng như bao nhiêu hình ảnh, thông tin ùa về liên tục nhảy nhót trong đầu Quang Tường. Anh Đau đầu như búa bổ, nhưng các thông tin vẫn cứ không ngừng, cứ như bộ máy tính đang load và giải nén dữ liệu. Quang Tường dần dần sắp xếp lại từ cuốn sách mà người áo đen đưa cho anh ngày đầu tiên kể lại những hình ảnh hạnh phúc giữa chàng trai và cô gái, rồi đến giấc mơ lúc nãy anh đã chứng kiến về người con gái đã một mình vượt ngàn khó khăn phải trốn chạy nương tựa nơi cửa chùa. Và rồi chính anh cũng bị truy sát đến nỗi phải rơi xuống vực sâu, và bây giờ là những gì ghi lại trong cái hộp ghỗ này đã chính xác sâu chuỗi lại thì đây chính là tiền kiếp của mình. Mình đã từng có một người vợ và cả hai đã phải trải qua biến cố trầm luân đến 100 năm sau mới được gặp lại. Nhưng mà bây giờ anh đã làm chết đứa con của cô ấy, cũng không còn mặt mũi nào gặp lại Các Ngọc Lý, và ngay cả lối thoát ra chỗ này càng không thể thì làm sao có thể gặp lại. Anh đã hiểu lý do tại sao anh phải đến thế giới này, anh buồn bã tự trách bản thân mình bao ngày ở cạnh người vợ tào khang mà mình thờ ơ không nhận ra, còn cô ấy phải giả vờ xa lạ để không phạm thiên quy. Anh đã giải thích được tại sao mỗi lúc mơ màng đều cảm nhận được sự chăm sóc và gần gũi hơi ấm của cô gái. Quang Tường mải chất vấn bản thân mà quên mất trời đã tối, nếu cứ ngồi chờ chết ở đây thì có lẽ cuộc quay lại này vô nghĩa uổng phí, Anh phải chuộc lại và bù đắp lại cho cô gái ấy những gì có thể. Lấy tay gạt nhanh nước mắt, anh kiên nhẫn bình tĩnh quan sát hang đá thật kỹ đến từng gốc cây thớ gỗ, chợt loé lên một tia sáng trong đôi mắt anh. May mắn có lẽ đã đến, anh phát hiện một thân cây cổ thụ có những rễ cây dài, anh có thể kết chúng lại sẽ chắc chắn hơn và chỉ cần lên được tới đoạn nửa đường là có cơ hội sống sót, vì tư đó trở lên sẽ không còn xa nữa. Nghĩ và làm ngay, anh cất gọn cái hộp gỗ trong người rồi thoăn thoát leo lên, đúng như dự định, với khả năng luyện tập đôi tay cơ bắt đã không làm anh thất vọng, tuy thân thể đau đớn bởi vết thương bắt đầu tiếp tục rỉ máu nhưng với anh lúc này trong lòng rối bời, không còn thời gian đề mà cảm nhận được cái đau của những vết thương. Anh vươn người tìm điểm tựa bấu víu để có thể an toàn leo lên được phía trên vực, thật may mắn sau bao lần xuyết rơi xuống thì anh đã kiên trì leo lên được, cẩn thận tìm nơi ẩn nấp nghe ngóng an toàn thì anh mới kịp thở dốc từng hồi để kịp lấy lại oxy sau thời gian đấu tranh sinh tử. Anh suy nghĩ tại sao bọn quan lính lại muốn bắt anh, hay thời gian qua việc anh ở nhà Các Ngọc Lý đã bị bại lộ khiến bọn quan lính biết anh là từ người quái lạ so với họ nên họ muốn bắt. Bây giờ việc đầu tiên là phải gặp được Các Ngọc Lý, anh mò mẫm trong đêm cố gắn nhớ lại hướng để về nhà, nhưng thật sự khó mà xác định phương hướng trong đêm tối mịt mù. Anh cứ đi theo lỗi mòn, suốt 1 đêm, đến khi ánh sáng mờ mờ thì anh đã nhận diện được phía trước là một nơi tấp nập. Có vẻ đây là chốn họp chợ mà anh đã từng xem trong phim ảnh, anh cố tìm được bộ đồđể thay tránh việc gây chú ý. Anh len lỏi qua các con phố để tìm Các Ngọc Lý vì anh hy vọng cô ấy cũng sẽ đi tìm anh ở chốn đông người này. Đúng thật, trên đời này không có gì thắng được chữ duyên. Chính nhờ chữ duyên sẽ đưa lối dẫn đường cho những người yêu thương tìm được nhau, còn nếu đã là không duyên thì có tìm đến chân trời vẫn không thấy dạng..
Cảnh 2 người lướt thoáng qua nhau như cơn giớ thoảng trong tâm trạng hớt hải, lo lắng cho nhau. Chợt linh cảm bắt được nhịp, cả hai cùng dừng lại, cùng 4 mắt nhìn nhau, mặc kệ xung quanh đang xảy chuyện gì, mặc kệ tiếng hò hét ồn ào chốn tấp nập thì họ vẫn chỉ thấy có một người duy nhất. Người mà số phận trớ trêu đã đẩy họ ra xa chờ đợi hàng 100 năm để rồi hôm nay mới có thể nhìn thẳng vào mắt nhau. Lời yêu thương không cần nói, họ cứ đứng nhìn nhau chậm chậm tiến lại gần. Lúc này trái tim Quang Tường lần đầu nhảy nhịp, rung động thứ tình cảm lạ đó chính là tình yêu thật lòng. Phải chỉ có tình yêu thật lòng đúng người, đúng thời điểm thì người ta mới thật sự hiểu được cảm giác yêu một ai đó hơn bản thân mình là có thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT