Niệm Nguyệt Sơ ngủ đến giữa chiều thì bị cơn đói đánh thức.
Cô phờ phạc nhìn trần nhà một lúc, ánh mắt thẫn thờ.
Tuy không còn là kẻ điên dại như lúc bị kích thích nhưng vẫn có rất nhiều suy nghĩ tiêu cực trong đầu.
Nhất Sở Trú, nếu cô không giết hắn, những ác niệm trong đầu cô vẫn sẽ mãi tồn tại.
Hắn là một chấp niệm tàn ác mà Niệm Nguyệt Sơ nhất định phải hủy diệt.
Niệm Nguyệt Sơ muốn ra khỏi phòng lại không biết những người canh giữ bên ngoài là tốt hay xấu.
Cô vừa đặt một chân xuống giường liền nghe thấy âm thanh cửa mở, vội vàng nằm xuống giả vờ ngủ.
Cố Thời Kha bước vào, theo sau là Đại Lưu.
"Ông chủ, buổi sáng sau khi bác sĩ vào khám thì cô ấy đã tỉnh, sau đó lại ngủ tiếp đến giờ."
"Chưa ăn trưa?"
Cố Thời Kha lạnh lùng hỏi.
"Dạ chưa ạ.
Vì ông chủ bảo không được làm phiền cô Đa nên chúng tôi không dám."
Địa Liêu nén liếc nhìn Niệm Nguyệt Sơ, muốn hỏi han nhưng e ngại sự tình bề ngoài, đành phải nén tâm tư vào trong.
"Cậu ra ngoài đi."
Đại Lưu vâng một tiếng, không một tiếng động đi ra.
Cố Thời Kha vươn tay kéo chăn lên cho cô, nhìn thấy phản ứng giả vờ cứng ngắc của Niệm Nguyệt Sơ liền nhếch môi cười nhẹ.
Anh cúi đầu, làm một phép thử.
Quả nhiên nín thở luôn rồi.
Biểu cảm gương mặt thì càng thú vị.
Rõ ràng sợ anh làm gì, muốn đẩy ra lại không thể.
Cố Thời Kha đem theo tâm trạng vui vẻ trở lại chỗ cũ, thư thả chờ đợi.
Niệm Nguyệt Sơ đã biết người cứu mình là ai.
Giọng nói này có trộn tạp chất cô cũng phát hiện được.
Ánh trăng lòng cô thời gian này xuất hiện hơi nhiều.
Đáng nhẽ lần đầu tiên gặp lại, cô nên đốt giấy hơ vía như thế cũng không 5 lần 7 lượt chung đụng.
Niệm Nguyệt Sơ sợ bị phát hiện, xoay người quay lưng lại với anh nhưng lại chạm đúng vết thương mạn sườn.
Niệm Nguyệt Sơ nuốt nước mắt vào trong, lén thở dài một hơi.
"Tôi biết em đã tỉnh."
Ngụ ý của người đàn ông vô cùng rõ ràng.
Anh chính là nhắc nhở cô anh đã biết cô giả vờ, không cần quay lưng tránh chạm vào vết thương.
Niệm Nguyệt Sơ mím môi, hàng mi rung rung.
Cô không biết nếu bây giờ mở mắt, đối diện nên nói gì?
Đây cũng không phải lần đầu anh cứu cô.
Cô còn nợ anh một lần khác.
Lần đó Nhất Sở Trú cũng giở trò đồi bại với cô ở hành lang khách sạn.
Cô mải chạy thoát thân đã vấp ngã, lăn mấy vòng tới bên chân anh.
Cô đã bám lấy chân anh, hèn mọn mà ngước lên xin sự cứu giúp.
Anh đã giúp cô thoát được một cửa tử.
Dáng vẻ khi đó và lần này, tuy có chút khác biệt nhưng đều đả kích đến sự tự tôn của Niệm Nguyệt Sơ.
Cô không bao giờ muốn lộ vẻ nhếch nhác, khổ sở trước mặt người đàn ông này khi họ đã ly hôn.
Nó giống như sự kiêu ngạo cuối cùng cô tham lam giữ cho bản thân cũng bị cướp mất, vũ nhục một cách thầm kín.
"Không định ăn sao?"
Cố Thời Kha tiếp tục lên tiếng.
Vẫn kiên nhẫn chờ cô.
Niệm Nguyệt Sơ thở dài một hơi, miễn cưỡng mở mắt.
Tránh có vẻ không thoát thôi thì thuận gió bẻ măng.
Niệm Nguyệt Sơ không nhìn anh, cô nhìn bất cứ thứ gì trong phòng cũng không nhìn anh.
Cô biết ánh mắt anh thì ngược lại, nóng rực dõi trên người cô.
"Cảm ơn!"
Niệm Nguyệt Sơ nhìn thành giường, khẽ nói.
Cố Thời Kha nhếch môi cười.
Giọng anh mang theo sự lạnh lùng, oán trách.
"Thì ra thành giường cứu em."
Niệm Nguyền Sơ vẫn không muốn đối diện.
Cô mím môi sửa lại lời.
"Cảm ơn Vương tổng đã giúp đỡ."
"Cảm ơn người khác mà không nhìn họ là mất lịch sự.
Niệm Nguyệt Sơ, em làm ăn mà không rõ phép tắc cơ bản này?"
Người đàn ông mang theo sự tức giận trong lời nói, giọng điệu không vui.
"Gọi tôi là Đa Nghê."
Niệm Nguyệt Sơ lập tức phản ứng mạnh.
Cô quay ra nhìn anh, nâng tông giọng, đuôi mắt đỏ lên.
Ngoại trừ ba mẹ cô người chết người bệnh, hai người duy nhất có thể gọi tên Niệm Nguyệt Sơ chỉ có Lâm Khả Khả và Lãng Khiêm.
Những người khác không thể, anh thì càng không được.
Trong đầu Cố Thời Kha lặp lại câu nói của Lãnh Thiên Kỳ.
"Cô ấy cũng không muốn yêu đương với cậu đâu.
Một người từng bị hắt hủi tình cảm, dành ngần ấy thời gian không làm cậu mủn lòng, bây giờ cậu có quan tâm, cô ấy cũng chỉ cho rằng cậu có mục đích mà thôi."
"Em cho rằng tôi có mục đích mới cứu em?"
Niệm Nguyệt Sơ hơi trùng xuống.
Cô đúng là có vài suy nghĩ như thế.
Cô nghĩ từng ấy thời gian, anh hẳn đã về bên Liên Mỹ Trúc.
Cô ấy chắc gặp vấn đề gì đó nên anh mới cứu cô.
Hoặc cứ coi như anh thật sự vô tình giúp đỡ, cô cũng phải trả bằng được nợ ân tình này.
"Có hay không thì tôi cũng không muốn nợ anh.
Anh cứ nói anh cần gì, thực hiện được tôi nhất định đồng ý.
"
Niệm Nguyệt Sơ cụp mắt, nhìn nền nhà trắng sáng như điểm tựa.
"Nếu tôi nói tôi muốn tình yêu của em thì sao?"
Niệm Nguyền Sơ ngạc nhiên ngước nhìn anh.
Phản ứng đó chỉ thoáng qua rồi được thay thế bằng nụ cười giễu cợt.
Cô nhìn anh như đang gặp phải câu chuyện hài hước mà không gây cười.
"Vương tổng không có khiếu kể chuyện cười đâu.
Anh nói mấy lời đó thật sự tôi cười không nổi."
Lãnh Thiên Kỳ đã đúng.
Cố Thời Kha nhớ đến đoạn kí ức đã được thôi miên kia, lòng trũng xuống.
Rốt cuộc người đó đã đối xử với em thế nào?
"Giờ em tập trung tĩnh dưỡng.
Vấn đề đó nói sau."
Cố Thời Kha nhún nhường.
Anh nhìn cô, bớt lạnh lùng và cứng nhắc trong lời nói.
"Anh cứ suy nghĩ đi.
Cần gì cũng được, mạng sống cũng được.
Chỉ có yêu là không thể."
Cô không thể cho anh tình yêu, cũng không dám cho.
Tình cảm ấy sót lại, toàn bộ đều là vết thương.
Cô đến bây giờ còn chẳng nhớ nổi tình yêu từng có mùi vị thế nào.
Năm tháng qua đi, chúng ta đều khác.
Cô năm nay đã 30 tuổi, đã không còn là Niệm Nguyệt Sơ năm 18 tuổi chỉ đặt anh trong mắt.
Thời Kha, anh không nhớ nhưng tôi chưa từng quên.
Tôi từng nói nếu li hôn, chúng ta thật sự không thể quay đầu nữa.
Mãi chẳng thể quay đầu được nữa rồi..