"Cung Nghiễm, ngươi hãy thề cả đời sẽ trung thành với ta, dốc lòng vì giang sơn Cung Âu.
Nếu không, ta lấy gì để tin tưởng ngươi?"
Người nam nhân mặc diêm y màu đỏ, ngồi trên ghế lớn, dáng vẻ đạo mạo anh tuấn, tiêu sái phong tình.
Lời của y từ tốn, chậm rãi nhưng rất có uy nghiêm và trọng lượng.
Từng cử chỉ, ánh mắt của y đều mong chứng rõ y là một vương tôn quý tộc.
Chỉ là ánh mắt y quá sâu.
"Thần xin thề, nguyện trung thành với thái tử, phò tá ngài lên ngôi, mãi mãi là bề tôi trung thành."
Người nam nhân một thân áo đen, đơn giản đạm bạc quỳ trước mặt nam nhân vương giả kia, giọng nói khảng khái, vang vọng uy dũng, từng lời nói ra đều là sự bảo chứng.
Người nam nhân khẽ nhếch môi cười, phe phẩy chiếc quạt trong tay, hài lòng với đáp án.
"Nếu ngươi phản bội thì sao?"
"Thần, Cung Nghiễm, nếu trái lệnh sẽ nguyện làm theo ý của ngài."
"Hãy nhớ lấy lời ngươi nói.
Nếu ngươi phản bội, ta sẽ khiến ngươi đau đớn đến chết, cô độc cả đời.
Những người ngươi yêu thương sẽ lần lượt ra đi trước mặt ngươi, để ngươi nhìn họ đồng quy vô tận, khổ sở mà không thể làm gì."
"Vâng thưa thái tử."
"Cung Nghiễm, đừng để bản thân ngươi có điểm yếu!"
Người nam nhân ánh mắt sắc lạnh, nhìn thuộc hạ của mình nhắc nhở.
Hắn có một nữ nhân yêu hắn tha thiết, yêu đến mức chỉ cần nhìn thấy bóng hắn cũng vui lòng.
Yêu đến mức tình nguyện vì hắn đứng phía sau, làm một thái tử phi yên vị.
Nhưng đến cuối cùng, hắn chẳng cho nàng được điều gì.
"Thần tuân lệnh."
"Lui ra đi."
Nô tì đứng bên cạnh một nữ nhân xiêm y đỏ rực, ngồi trên ghế đẩu, lo lắng nhìn chủ nhân của mình đang vô vọng chờ đợi.
"Thái tử phi, giá kể thái tử là một người ít tham vọng thì tốt biết mấy.
Người ít ra sẽ được quan tâm."
"Đúng vậy.
Chàng quá tham vọng.
Ta chỉ sợ một ngày sự tham vọng đó độc chiếm trái tim chàng.
Ta không thể nào kéo chàng ra được nữa."
Nữ nhân đẹp diễm lệ thở dài.
Nàng chỉ mong y đừng lấn quá sâu, mong y biết đâu là điểm dừng và đáp lại tình cảm của nàng.
Vì ngai vàng, địa vị phải giấu đi tình yêu của mình, thật khốn khổ biết bao nhiêu.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Trong căn phòng được thiết kế theo phong cách châu Âu, trong góc được kê một chiếc giường lớn, ba mặt tường kê ba tủ rượu, ở giữa đặt một bộ bàn ghế làm bằng chất liệu nhung đỏ cao cấp nhập khẩu từ Ý, những ô ánh sáng tối giản được lắp bên trên những tủ rượu đem đến không gian rất hợp để thưởng rượu và hàn huyên.
Cố Thời Kha ngồi cô độc trên ghế nhung, hai chân cắt chéo để lộ ra tỉ lệ đang mơ ước, lưng ngả vào thành phía sau, trầm ngâm lắc ly rượu.
Thêm một lúc, cánh cửa được bật mở, một người đàn ông nữa đi vào.
Người này nhìn Cố Thời Kha, nhếch môi cười, ánh mắt sâu thẳm âm thầm đánh giá.
Cố Thời Kha không lên tiếng, anh ta cũng im lặng, thức thời rót cho mình một ly, đưa về phía trước uống cạn để cáo lỗi.
Hai người cứ uống với nhau một lúc như thế, cho đến khi Cố Thời Kha rời đi.
Anh lái xe trở về biệt viện Cố gia, lên phòng của mình tắm rửa xong tiếp tục giải quyết công việc.
Sáng hôm sau, Cố Thời Kha đã dậy sớm chạy bộ.
Anh trở về nhà, nghe Đại Lưu báo cáo rồi cúp máy, tắm để rửa trôi mồ hôi và thay một bộ quần áo đơn giản.
Lệ Nguyệt Hoa đã sớm ngồi bàn ăn.
Bà ta mặc chiếc váy màu đen theo phong cách cũ.
"Đêm qua con về muộn nên dì không làm phiền.
Cảm ơn con đã tìm được thằng bé.
"
Lệ Nguyệt Hoa nét mặt mừng rỡ nhìn Cố Thời Kha.
"Không có gì."
Cố Thời Kha lạnh lùng nhìn bà, hững hờ đáp.
"Việc tìm bác sĩ chữa trị, con tìm đến đâu rồi? Có hi vọng gì không?"
Lệ Nguyệt Hoa mong chờ.
Bà nhìn anh, dò hỏi.
Cố Thời Kha cầm đũa, gắp lên một miếng tôm trong bát phở, chầm chậm trả lời.
"Lát sẽ có một bác sĩ quốc tế đến, để xem tình hình thế nào."
Việc năm đó là một nút thắt trong lòng Cố Thời Kha.
Anh đến nay luôn duy trì sự áy náy trong lòng, cũng dốc lòng sốc sức tìm kiếm những bác sĩ y khoa giỏi để cứu giúp nhưng những người đến, hầu hết chỉ được nửa năm tới một năm, không ai được hơn.
Họ đều nói với tiến bộ của y học hiện đại, bệnh này không còn là nan y.
Thời gian cứu chữa tuy lâu nhưng nếu theo đúng lộ trình sẽ khỏi.
Ít nhất họ đều cam kết trong vòng 1 năm đầu sẽ có chuyển biến.
Nhưng, ai cũng đều lắc đầu rời đi sau đó.
Sự việc năm ấy anh vẫn chưa điều tra ra, mọi chứng cứ đều bị hủy.
Hơn hết khi đó nguồn lực của anh chưa có, tất cả chỉ phụ thuộc vào kết quả điều tra.
Nhưng sớm thôi, tất cả sẽ được khơi bày, kẻ đứng sau sẽ phải trả giá.
Cố Thời Kha cùng Lệ Nguyệt Hoa đi tới một căn nhà có vị trí ở cuối của khu đất rộng lớn này, cùng nhau mở cửa đi vào.
Đây là một toàn nhà hai tầng đơn giản, bên trên có hai phòng được ngăn cách nhau.
Một bên là phòng của bệnh nhân, một bên là phòng đặt các thiết bị.
Bên dưới là phòng nghỉ ngơi và một phòng khách, nhà bếp dành riêng cho bác sĩ.
Phía trước là nột khoảng sân, có một mảnh vườn nhỏ để trồng cây bình thường sẽ có 4 người hỗ trợ chỗ này, hai y tá và hai người giúp việc.
Cố Thời Kha và Lệ Nguyệt Hoa cùng gật đầu chào bác sĩ.
Lệ Nguyền Hoa nhìn người nằm trên giường bệnh đang ngủ say giấc, ánh mắt đau lòng, khẽ thở dài.
"Bác sĩ, thằng bé..."
"Cố phu nhân, tôi cần phải quan sát tình hình trong vòng ít nhất một tuần tới để đánh giá chính xác.
Lúc ấy tôi sẽ gửi chuẩn đoán ban đầu tới các vị.
Tuy nhiên tôi phải nói trước một điều, thời gian ít nhất phải 5 năm, phải có những trang thiết bị tôi yêu cầu và hơn hết vấn đề nằm ở bệnh nhân.
Sự phối hợp của họ là quan trọng nhất.
Cũng có một số trường hợp khoa học không thể lí giải, họ đột ngột phát điên rồi tự khỏi nhưng có người cả đời chẳng thể dứt."
Vị bác sĩ trung tuổi, đeo kính mắt màu trắng, chậm rãi nói.
Lệ Nguyệt Hoa nghe xong, lo lắng nhìn về phía giường bệnh lại nhìn bác sĩ, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Dù bà môn nóng muốn hỏi nhiều hơn nhưng e ngại những lời bác sĩ vừa nói nên chỉ đành giữ lại trong lòng.
"Bác sĩ không cần lo.
Mọi thứ theo yêu cầu rất nhanh trong hôm nay sẽ được chuyển tới.
Bác sĩ giờ xin mời tự nhiên làm việc.
Ông cần gì cứ báo họ là được.
Tôi xin phép đi trước."
"Vậy không làm phiền bác sĩ nữa."
Lệ Nguyệt Hoa nhìn cậu ta lần cuối mới lưu luyến rời đi..