Lúc Lệ Chấn Nam đến Lam Đại đã là hơn chín giờ tối, Lục Trạch Bắc ngồi bên trong phòng bao ôm hai mỹ nữ chân dài ca hát một cách thâm tình, cả bọn đều đã uống rất nhiều rượu.

Lục Trạch Bắc thấy Lệ Chấn Nam đến thì lập tức bỏ micro xuống, vui vẻ đến ngồi bên cạnh anh: “Cậu Lệ, khỏe không!”

Hai người có quan hệ tốt nhất, trước giờ Lục Trạch Bắc luôn không đứng đắn, Lệ Chấn Nam gõ nhẹ lên điếu thuốc, không hé răng nửa lời.

Đọc truyện tại đây.

“Lâu rồi không gặp, có nhớ tôi không?” Lục Trạch Bắc vỗ vỗ bả vai anh, nâng ly rượu lên.

Lệ Chấn Nam nhếch môi lạnh lùng nhìn bạn mình một cái, ngả người ra sau, vắt chân một cách tao nhã, lạnh lẽo nói: “Bớt đi!”

Không phải hôm qua hai người vừa gặp nhau ở công ty à.

Lục Trạch Bắc hừ lạnh một tiếng, nhấp một ngụm rượu, tiểu mỹ nữ bên kia đang gọi anh đến hát cùng, anh vừa đáp lại vừa đứng lên, để lại một câu: “Đúng rồi, người kia đã về rồi!”

Lệ Chấn Nam chầm chậm nhả ra một ngụm khói, ánh mắt hờ hững không chút cảm xúc.

Đến khi Lục Trạch Bắc hát xong một bàn thì anh cũng đã hút hết điếu thuốc, lúc đang dụi đầu thuốc thì có một giọng nói mềm mại vang lên bên tai

“Trạch Bắc hát thêm một bài nữa đi! Vừa rồi tôi chưa được nghe!”

Âm thanh quen thuộc, nhẹ nhàng giống như ngân nga một giai điệu, khẽ khàng chạm vào đáy lòng của Lệ Chấn Nam.

Anh không cần ngẩng đầu ngước mắt cũng biết được đối phương là ai.

“Được thôi, nếu em gái Phương Lộ đã đề nghị thì đương nhiên anh Trạch Bắc đây phải đồng ý rồi!” Lục Trạch Bắc nói đùa.

Hàn Phương Lộ cười mỉm rồi ngồi xuống ở nơi không xa Lệ Chấn Nam, cũng chỉ cách mấy chỗ ngồi.

Ánh mắt nàng như nước nhìn về phía anh, cười khẽ nói: “Chấn Nam.”

Giọng nói dịu dàng truyền vào tai, anh chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm vừa khéo đối diện với hàng mi cong, lúc này, trong ánh mắt phức tạp phản chiếu hình ảnh nhỏ nhắn của cô.

“Lâu rồi không gặp.” Hàn Phương Lộ bắt chuyện, nở nụ cười khéo léo.

Anh cúi thấp đầu, nặng nề đáp lời: “Ừ.”

“Uống một ly đi!” Hàn Phương Lộ tự cầm lấy ly rượu của mình lên, chạm ly với anh.

Tửu lượng của cô không tốt, mới uống một ly Whiskey đã hơi say, mặt đỏ lên tựa như quả đào, cực kì quyến rũ.

Lệ Chấn Nam ngồi nơi đó, dường như sự ồn ào xung quanh không hề liên quan đến anh, anh lại lặng lẽ hút thêm một điếu.

Lục Trạch Bắc do dự nhìn Hàn Phương Lộ, bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục ôm người đẹp bên cạnh hát karaoke.

Đêm khuya, Thư Tấn vừa mới xuất viện đang chìm vào giấc một đẹp, trong cơn mơ mơ màng màng lại cảm thấy ngực như bị cái gì nặng đè lên, không thở được.

Cô cố hết sức mở mắt ra, một hơi thở quen thuộc quẩn quanh nơi chóp mũi, còn xen lẫn mùi rượu nồng nặc.

Là Lệ Chấn Nam, anh say rồi!

Thư Tấn hơi động đậy, tay Lệ Chấn Nam đặt bên cạnh đầu cô, híp mặt lại, tùy tiện cởi qu@n áo!

Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông vô cùng nóng bỏng, Thư Tấn không cần đoán cũng biết anh muốn làm gì!

Nhưng càng như vậy cô càng thấy sợ hãi, vô thức muốn tránh đi…

Đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh lại chặn lên môi cô, tàn sát bừa bãi như muốn ép khô cô, mạnh mẽ mà bá đạo.

Cũng như con người của anh vậy.

Thư Tấn đau đến mức nhíu mày, không hề có màn dạo đầu, đi vào khiến cô không thể chịu đựng được, chỉ có thể cắn chặt môi dưới.

Vị ngọt nhàn nhạt của rượu hoà lẫn với nicotin trong thuốc lá cùng với hương vị đặc biệt trên người anh thế mà lại vô cùng dễ chịu, khắp người đều tản ra chất k1ch thích người khác.

Hơi thở của anh quanh quẩn bên tai cô, giọng nói vừa trầm khàn vừa quyến rũ, nhưng lời anh nói ra lại khiến Thư Tấn như nghẹt thở!

“Phương Lộ…”

Trong phút chốc cô như rơi thẳng vào hầm băng, vẻ mặt u ám đến mức gần như tuyệt vọng.

Anh …là do say rượu nên mới nhận nhầm cô là Hàn Phương Lộ ư?!

“Phương Lộ, cuối cùng em cũng quay về rồi, đừng đi nữa nhé, có được không?”

Anh và cô mười ngón tay đan nhau, động tác càng mạnh mẽ điên cuồng như dã thú, hung hăng đánh sâu vào lý trí của Thư Tấn, không cho cô cơ hội kháng cự.

Trái tim như thủng một lỗ, máu tươi không ngừng chảy xuống…

Điên cuồng cả một đêm, đòi hỏi mãi cho đến tận sáng, thể lực của Lệ Chấn Nam cực kì tốt, hết lần này đến lần khác giày vò như vậy cũng là chuyện bình thường.

Nhưng lòng của cô đã không còn bình thường nữa, nó đã tổn thương cả nghìn lần rồi.

Thư Tấn chậm chạp xuống giường, xoay lưng nhặt áo ngủ dưới đất, nhanh chóng khoác lên người rồi đi sang căn phòng bên cạnh.

Nước từ vòi hoa sen chảy ra không ấm cũng không nóng, thậm chí còn hơi lạnh, nhưng cô vẫn đứng chết lặng nơi đó, nhiệt độ nước này có là gì so với cái lạnh lẽo từ sâu trong lòng?

Trên bàn trong phòng làm việc bày đầy các tấm ảnh chụp chung của một người đàn ông trẻ tuổi ôm một cô gái xinh đẹp, cả hai đều mang vẻ mặt thoả mãn, anh đẹp trai anh tuấn, cô ta thì vô cùng xinh đẹp, một đôi trời đất tác hợp.

Thư Tấn nhìn Lệ Chấn Nam và Hàn Phương Lộ trong tấm hình, khẽ rũ mắt, nén xuống đau đớn trong ngực, hít sâu một hơi.

Từ nhỏ đến lớn, vì thích anh mà cô luôn quan tâm đ ến tất cả những gì liên quan đến anh, đương nhiên cô cũng biết Hàn Phương Lộ là người trong lòng anh.

Không hiểu sao bụng chợt truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó thì cảm thấy một luồng cảm giác ấm nóng, Thư Tấn cảm thấy sợ hãi cả kinh vội vào nhà vệ sinh.

Một vết đỏ tươi đã làm cô đau mắt.

Không dám chậm trễ mà vội thông báo cho quản gia, nhanh chóng đến bệnh viện.

Vội vội vàng vàng làm một loạt các loại kiểm tra, cuối cùng Tưởng Chi Châu cũng nghe được tin chạy đến thấy Thư Tấn đang nằm trên giường của phòng cấp cứu, khẩn trương hỏi han bác sĩ.

Bác sĩ cho ra kết luận nhưng khi nhìn thấy Lệ Chấn Nam thì tỏ vẻ muốn nói lại thôi, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Cái đó, Chủ tịch Lệ à, giai đoạn sau trong lúc mang thai của mợ chủ nhất định cấm sinh hoạt vợ chồng!”

Được…

Tưởng Chi Châu ngạc nhiên, bác sĩ không dám nói thêm gì nữa, sau khi dặn dò Thư Tấn cách dưỡng và chăm sóc thai thì dắt y tá vội vàng rời đi.

Sắc mặt Lệ Chấn Nam u ám, trong đôi mắt khó mà nhìn ra được tia phức tạp và mờ mịt.

Tưởng Chi Châu nhíu mày, ở ngoài phòng bệnh dặn dò một câu: “Đã nói rồi, mọi việc đều phải chú trọng đứa bé, Chấn Nam, con cũng nên kiềm chế một chút đi!”

Anh đứng yên bên cạnh, nét mặt lạnh lùng không chút phản ứng, một lúc lâu sau đó, trước khi rời đi, anh dặn dò quản gia: “Không được rời khỏi phòng bệnh cho đến khi đứa nhỏ được sinh ra!”

Quản gia cúi người, kính cẩn đáp: “Vâng thưa ngài.”

Từng câu từng chữ lạnh lùng rơi vào tai Thư Tấn, không cần nhìn cũng có thể nghĩ đến vẻ mặt trầm lạnh không gợn sóng cũng không có một sắc thái nào của anh lúc đó.

Vốn dĩ là một cuộc hôn nhân không có tình yêu, Thư Tấn à Thư Tấn, mày còn chưa hiểu rõ sao? Nhưng vì sao chỗ nào đó trong tim vẫn đau đớn đến thế này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play