Bạch Hướng Sinh từng là một đứa trẻ lang thang. Không giống Lâu Sở Nhi, cuộc đời Bạch Hướng Sinh từ khi sinh ra đã là một mớ hỗn độn, đến lúc lớn lên càng không hề yên ả. Sinh ra ở một bãi phế liệu được một người ăn mày đem về nuôi, đến bố mẹ ruột là ai cũng không biết. Lớn lên không được giáo dục, trở thành một đứa trẻ móc túi, mỗi ngày đều đánh nhau loạn xạ với những đứa trẻ khác để giành giật miếng ăn.
Năm lên năm tuổi đã tự mình tìm cách sống vật vã qua ngày. Làm thêm ở một quán rượu vào năm mười tuổi, cuộc sống cũng vất vả không thua kém lúc trước. Mấy tên trong quán rượu lúc buồn cần một nơi trút giận liền đem anh ta ra xả giận. Đánh đập, chì chiết, Bạch Hướng Sinh đã lớn lên như thế.
Cho đến một ngày bị đánh quá tay, Bạch Hướng Sinh đã ngỡ mình chết. Bọn người vô tình kia đánh xong, cứ ngỡ anh ta đã chết liền đem vứt ở trong một con hẻm không ai thèm nhìn đến. Bạch Hướng Sinh đã nghĩ đời này có lẽ là kết thúc như thế. Nhưng anh ta lại được cứu sống bởi một cô bé nhỏ tuổi hơn mình.
Người đó chính là Lâu Sở Nhi. Câu chuyện nghe có vẻ hoang đường nhưng thế giới vốn là nơi chẳng thể dùng khái niệm nào để định nghĩa rõ ràng. Lâu Sở Nhi lúc đó tám tuổi, thứ mà cô có thể cho anh ta chỉ là một mẫu bánh mì, một ngụm nước và một liều thuốc trộm được.
Lâu Sở Nhi lúc đó cũng là một cô bé lang thang trên đường, có chút nhanh nhẹn và thông minh. Lâu Sở Nhi đã trộm được ở đâu đó một số tiền, mua thuốc cho Bạch Hướng Sinh. Bạch Hướng Sinh lúc ấy cứ ngỡ mình gặp được thiên thần.
Nào có ngờ nhân duyên ngắn ngủi. Một tuần, Bạch Hướng Sinh đã cùng Lâu Sở Nhi chung sống dưới một ngôi nhà bỏ hoang. Ngày hôm đó, Lâu Sở Nhi ra ngoài, sau đó liền không quay lại nữa. Bạch Hướng Sinh đã tìm, người khác nói với anh ta cô có thể bị bọn người buôn bán nô lệ bắt đi rồi.
Bạch Hướng Sinh như phát điên, tìm kiếm trong vô vọng, chờ đợi trong vô vọng. Mãi lúc sau này khi đã được Ninh Ngọc Vi nhận nuôi, Bạch Hướng Sinh cũng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm cô bé năm xưa.
Bạch Hướng Sinh hồi tưởng lại chuyện xưa, mọi thứ dường như chỉ vừa mới ngày hôm qua.
“Tôi tìm em ấy mười mấy năm, đến lúc tìm được em ấy lại không biết tôi là ai. Ông trời đúng là rất tàn nhẫn.”
Lạc Phương Dật im lặng. Quá khứ của mỗi người hình như đều không hề dễ dàng. Có thể đối với người khác, Lâu Sở Nhi chỉ là một kẻ nực cười bất hạnh. Nhưng với Bạch Hướng Sinh thì cô ấy lại là cả cuộc đời. Không có Lâu Sở Nhi ngày hôm đó thì đã không có Bạch Hướng Sinh ngày hôm nay.
Có lẽ việc mà Lâu Sở Nhi làm ngày hôm đó, cô thật sự không ý thức được nó quan trọng như thế nào. Lâu Sở Nhi cũng đã sớm quên đi mối nhân duyên chóng vánh này giữa dòng đời tấp nập. Nhưng Bạch hướng Sinh thật sự đã đem toàn bộ khắc sâu vào tâm khảm.
“Tôi từng nói rằng đợi tôi lớn, tôi sẽ bảo vệ em ấy, nhất định sẽ không để em ấy chịu khổ. Đối với tôi em ấy là duy nhất, là người cứu rỗi tôi. Nhưng đối với em ấy, tôi không phải là duy nhất.”
Lạc Phương Dật cười nhẹ, trầm giọng đáp: “Em ấy đã cứu rỗi cả tôi.”
Bạch Hướng Sinh cười, trong đáy mắt dường như tồn tại chút gì đó buồn rầu: “Tôi là kiểu người rất thực tế, vậy nên thứ không thuộc về mình tôi sẽ không tranh giành. Mà vốn dĩ cô ấy cũng chưa từng hướng về tôi. Lạc Phương Dật, ngày hôm nay trao trả lại cậu những thứ thuộc về cậu. Tôi chỉ hy vọng cậu sau này có thể đối xử tốt với cô ấy một chút.”
Lạc Phương Dật biết, Bạch Hướng Sinh yêu Lâu Sở Nhi một cách cao thượng. Anh ta yêu thầm lặng, chưa từng đòi hỏi bất kỳ hồi đáp nào, cũng chưa từng đòi hỏi được biết đến.
Nhưng tình yêu vốn là thứ không thể chỉ do một người cố gắng là được. Vậy nên dù Bạch Hướng Sinh có yêu Lâu Sở Nhi tha thiết, chỉ cần trong tim Lâu Sở Nhi không có Bạch Hướng Sinh thì mọi thứ đều vô nghĩa.
“Sau này anh có dự định gì?”
Bạch Hướng Sinh cười rạng rỡ, ngước nhìn bầu trời cao rộng với tâm thế bình thản.
“Tôi muốn đi ngắm nhìn, trải nghiệm hết mọi cảnh đẹp trên thế gian.”
“Có quay lại không?”
Bạch Hướng Sinh im lặng một lúc lâu. Có lẽ Lạc Phương Dật cũng hiểu, Bạch Hướng Sinh lựa chọn rời đi chính là muốn buông xuống đoạn tình cảm âm thầm bấy lâu nay. Anh ta đã dùng hết can đảm để buông xuống nên cũng không còn can đảm nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác.
“Chắc là sẽ, một lúc nào đó tôi sẽ quay về.”
Lạc Phương Dật đưa tay về phía Bạch Hướng Sinh, mỉm cười: “Lạc Bội La Na vĩnh viễn mở cửa chào đón anh.”
Bạch Hướng Sinh bắt lấy tay Lạc Phương Dật, ôn tồn nói: “Bây giờ cậu cũng nên đi tìm người nên tìm rồi.”
Lạc Phương Dật gật đầu. Cũng đến lúc phải đón người quay về rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT