Rời khỏi hội trường buổi tiệc, Lâu Sở Nhi định quay về phòng thì trông thấy Lạc Vãn Chi đang đợi mình trước cửa. Cô tiến lại gần, lên tiếng hỏi: “Em đang đợi chị à?”
Lạc Vãn Chi cười gian manh, chạy lại nắm lấy tay Lâu Sở Nhi: “Em đưa chị đi gặp một người.”
Lâu Sở Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn đi theo. Lạc Vãn Chi đưa cô đi qua khu rừng nhỏ phía sau dinh thự, băng qua một con đường mòn lát đá lên núi. Không gian xung quanh tĩnh mịch đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở, yên lặng đến đáng sợ.
Đi hết con đường mòn thì nhìn thấy một cánh cổng rất lớn, bên trong là một biệt thự nhỏ mà trước nay cô chưa từng biết tới. Hoá ra khu rừng phía sau dinh thự gia tộc còn có một căn biệt thự khác. Trước cái cổng lớn có hai vệ sĩ đứng gác, Lạc Vãn Chi đưa cho bọn họ xem cái gì đó mới được cho phép vào trong. Theo trực giác, nơi này so với nhà chính của gia tộc còn canh gác cẩn thận và quan trọng hơn nhiều.
Lâu Sở Nhi nhanh chóng nhìn xung quanh, nắm bắt thông tin về địa hình. Nơi này giống một cái mê cung, hành lang dài đi mãi không hết còn có nhiều ngã rẽ. Xung quanh là bức tường cao và lưới sắt, bên ngoài là khu rừng. Canh gác cẩn thận như vậy đoán chừng không phải chỉ sợ người bên ngoài xâm nhập vào trong mà còn sợ người bên trong thoát ra bên ngoài.
Lâu Sở Nhi từng nghe nói khu rừng phía sau Hắc gia tộc là một khu rừng đen cấm địa. Nơi này nuôi dưỡng những con thú dữ chỉ nghe lệnh của người mang dòng máu Lạc Bội La Na, lúc đó cô còn không tin cho rằng đó chỉ là lời đồn nhảm. Nhưng xem chừng một nửa trong lời đồn đó không phải là không có thật rồi.
Đi đến trước một căn phòng nằm sâu bên trong, Lạc Vãn Chi mở cánh cửa lớn rồi bước vào trong. Lâu Sở Nhi cũng nhanh chóng nối gót theo sau.
Bên trong căn phòng lớn bày biện rất nhiều đồ, ánh đèn vàng le lói khiến cô có cảm giác u ám kỳ lạ. Giữa căn phòng là bộ sô pha, có một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế, tay cầm một điếu thuốc. Lâu Sở Nhi liếc nhìn. Không cần phải hỏi cô cũng biết ông ta là ai.
Lạc Viên Khởi - Ông trùm của mafia Hắc đạo hiện thời. Giờ thì có thể biết được Lạc Phương Dật thật sự là thừa hưởng gen di truyền tuyệt vời từ cả bố lẫn mẹ. Hai khuôn mặt giống như một khuôn đúc ra nhìn là biết thế này không thể nào sai được.
“Đã đến rồi thì cứ ngồi tự nhiên đi.”
Ông ta cất giọng trầm khàn, đôi mắt lạnh lùng sắc bén như con hổ rình mồi. Lạc Vãn Chi bước vào, thoải mái ngồi xuống sô pha. Xem chừng nơi này là nơi cậu nhóc thường xuyên lui tới đây mà. Lâu Sở Nhi cũng bước vào, ngồi xuống một cách nghiêm chỉnh.
Lạc Viên Khởi lướt nhìn Lâu Sở Nhi một lượt, đáy mắt giống như đang toan tính điều gì đó. Bản thân Lâu Sở Nhi vì chưa nắm bắt được tình hình nên trong lòng có chút lo lắng. Không phải nói Ông trùm có việc phải đi ra ngoài nên mới không tham dự tiệc sao, sao lại đột nhiên cho gọi riêng cô thế này?
Lâu Sở Nhi đánh mắt qua nhìn Lạc Vãn Chi, Lạc Vãn Chi chỉ nhún vai mỉm cười. Xem ra đây cũng là chuyện bất ngờ nên Lạc Vãn Chi cũng không biết gì giống như cô.
Lạc Viên Khởi nhìn qua Lạc Vãn Chi, nét mặt nghiêm túc lên tiếng: “Đã đưa người đến rồi thì con có thể rời đi. Ta có vài câu muốn nói riêng với chị dâu con.”
Lạc Vãn Chi bĩu môi tỏ ý không hài lòng nhưng cuối cùng vẫn rời đi. Lâu Sở Nhi ngược lại có chút tò mò không biết Lạc Viên Khởi sẽ nói gì với mình.
Cùng lúc đó, ở phía bên Lạc Phương Dật đã xảy ra một số việc ngoài dự tính. Ninh Ngọc Vi sau khi nói chuyện xong với Bạch Hướng Sinh thì cho người đi gọi Lạc Phương Dật qua nói chuyện riêng. Lạc Phương Dật biết không có chuyện tốt nhưng vẫn đi theo.
Ngồi trong nhà kính, Ninh Ngọc Vi thờ ơ uống trà, một cái nhìn cũng không muốn nhìn tới Lạc Phương Dật.
“Ta muốn con thoái hôn với Lâu Sở Nhi đó, kết hôn cùng Ngân Cầm.”
Lạc Phương Dật nhíu mày: “Chuyện hôn sự không phải đùa giỡn. Con và Sở Nhi đã kết hôn được hơn hai tháng làm gì có chuyện nói bỏ là bỏ. Phía Lâu Gia cũng sẽ không đồng ý, con cũng không muốn làm mấy chuyện bỏ vợ vô nhân đạo như vậy.”
Ninh Ngọc Vi đặt cốc trà thật mạnh xuống bàn, biểu thị thái độ không hài lòng. Bà ta nhăn mày nhíu mặt, ghét bỏ nói: “Lâu Sở Nhi gì đó nhìn là biết không phải hạng tốt lành. Dù sao cũng không tốt bằng Ngân Cầm. Lâu Gia đó thì có thể làm được gì cho nhà chúng ta. Kết hôn cùng Ngân Cầm mới là lựa chọn đúng đắn.”
Thật ra Lạc Phương Dật có thể hiểu được suy nghĩ này của Ninh Ngọc Vi. Lâu Gia có thế mạnh về vũ khí, hẫu thuẫn này chắc chắn sẽ giúp đỡ hắn rất nhiều. Thư gia chỉ có thế mạnh về ngoại giao, sức ảnh hưởng và uy hiếp không lớn. Nếu kết hôn cùng Thư Ngân Cầm, Lạc Phương Dật sẽ mất đi một cánh tay đắc lực và hậu thuẫn mạnh mẽ kia cũng biến mất. Nếu vậy thì sức ảnh hưởng trong gia tộc sẽ nhỏ đi, quyền thừa kế sẽ mong manh hơn.
Mấy năm nay Lạc Phương Dật theo dõi hành động của Bạch Hướng Sinh, phát hiện con người này làm theo lệnh Ninh Ngọc Vi hoàn thành không ít nhiệm vụ cho gia tộc, lôi kéo không ít người về phe mình. Nhưng có lẽ Ninh Ngọc Vi cũng không phải ngu ngốc đến độ giao quyền vào tay một người ngoài.
Lạc Phương Dật đoán có lẽ Ninh Ngọc Vi muốn tạo nên một thế cơ giằng co, đợi sau khi Lạc Phương Dật rút lui vì bất cứ lý do gì thì sẽ thẳng tay diệt trừ Bạch Hướng Sinh. Lúc đó sẽ tìm cách đẩy quyền thừa kế qua cho Lạc Vãn Chi. Ninh Ngọc Vi bày ra thế cờ lớn như vậy có lẽ chính là ý này, không muốn để cho Lạc Phương Dật thành công chiếm được quyền thừa kế thật sự.
“Chuyện này con tự có sắp xếp. Ngân Cầm là cô gái tốt, cô ấy nên được gả cho người khác tốt hơn. Huống hồ con đối với Sở Nhi rất thật lòng.”
Lạc Phương Dật vừa nhắc đến Lâu Sở Nhi vừa cười, diễn cứ như là yêu nhau thật lòng. Hắn lúc này cảm thấy Lâu Sở Nhi không chỉ là trợ thủ tốt mà còn là cái lá chắn hữu dụng cho mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT