Tên bụng bia cùng đám thuộc hạ của hắn nhanh chóng bị cảnh sát chế ngự. Hai tay bị còng lại, hắn trợn mắt nhìn Vi Ứng Vật cao cao tại thượng đứng bên cạnh cảnh sát, nghiến răng nghiến lợi nói

"Mẹ nó, không ngờ mày chơi dơ như vậy. Việc riêng giữ chúng ta mày cũng báo cảnh sát sao? Vi Ứng Vật, bản lĩnh đàn ông của mày đâu mất rồi"

Anh híp mắt lạnh lùng, khoé môi nhếch lên cười khinh bỉ: "Việc mày làm là phạm pháp, tại sao tao không thể báo cảnh sát? Xâm phạm nhà người khác trái phép, Hàn tổng thứ lỗi. Nơi này không chào đón mày, tao báo cảnh sát là lẽ đương nhiên"

"Còn cộng với việc tìm thấy phạm nhân bị truy nã, đây là việc công dân nên làm chứ"

"Mẹ nó, mày thì tốt lành lắm sao? Đám anh em tao bị mày đánh tàn phế thì sao, mày vô tội à?"

Thấy vẻ tức điên của người kia nhưng bị cảnh sát giữ chặt lại không thể làm gì được, Vi Ứng Vật khẽ cười: "Ồ, nhân chứng nào, vật chứng nào chứng minh việc đó là tao làm nhỉ? Nếu mày nói như vậy chi bằng cứ kiện tao đi, tao sẵn sàng tiếp đón"

Viên cảnh sát cấp cao đến trước mặt Vi Ứng Vật lịch sự lên tiếng: "Cảm ơn Vi tổng đã hỗ trợ, tôi đưa người đi trước"

Tên bụng bia nghe vậy không cam tâm mà hét lên: "Vi Ứng Vật, mày hay lắm dám cho dụ tụi tao vào tròng. Đợi đi, quả báo sẽ nhanh đến với mày"

"Vi Ứng Vật, chờ đó.."

Đám người kia bị cảnh sát đưa đi, thuộc hạ của anh cũng được đưa đến bệnh viện. Trong biệt thự lúc này chỉ còn lại một mình Vi Ứng Vật, anh chạm vào vết thương trên vai trái, mặt không biến sắc, thậm chí còn có ý cười trên môi.

Vi Ứng Vật bước vào căn phòng ngủ chính. Bức ảnh cưới của cô và anh vẫn còn treo trên tường. Đây vốn là ảnh chỉ được chụp vài tháng trước, Đường Cửu Nguyệt cao hứng lôi kéo anh đi. Lúc ảnh được gửi về còn ôm ảnh cười không ngậm được miệng.

Anh hít sâu một hơi, trong căn phòng tràn ngập hơi thở của Đường Cửu Nguyệt. Nó giúp anh trút bỏ được gánh nặng mệt mỏi, cảm giác như đang được nạp năng lượng.

Bàn tay đút trong túi quần từ nãy đến giờ, lấy trong túi áo ra một bức ảnh nhỏ. Ánh mắt lúc này của Vi Ứng Vật tràn đầy dịu dàng, khoé môi cong lên. Ngón cái xoa xoa gương mặt cô trên bức ảnh, giọng anh khàn khàn cất lên: "Cửu Nguyệt, anh không thể đến đón em được rồi, thật xin lỗi"

...

Cô nhanh chân chạy đến phòng ngủ của mình

"Muốn chết à?", giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên khi cô vừa bước một chân vào trong phòng

Hai mắt trợn tròn đầy kinh ngạc, chiếc áo sơ mi trắng trên người Vi Ứng Vật lớm đớm máu, tay cầm súng đang chĩa về phía cô, tay còn lại của anh đang cầm một chiếc vòng ngọc

Xác định rõ người đến là cô, sắc mặt anh hoà hoãn hơn nhiều. Súng rơi xuống đất, khoé môi anh nở ra nụ cười, khàn giọng lên tiếng: "Sao lại trở về, là ai đưa em về đây?"

"Ông xã, người của anh bị làm sao vậy?". 𝐓hách thánh tìm được ++ t r u m t r u y 𝔢 n.vn ++

Không hiểu chọc phải sợi dây thần kinh nào, nước mắt của cô không ngừng tuôn ra. Đường Cửu Nguyệt vùi đầu vào lòng anh bật khóc nức nở: "Xảy ra chuyện gì? Sao anh bị thương đến như vậy?"

Nghe tiếng khóc vang vọng của cô, Vi phu nhân cùng Vi Khả Hân cũng lật đật chạy vào. Nhìn thấy anh như vậy liền hoảng hốt: "Làm sao vậy, mau đến bệnh viện đi"

"Đúng đúng, gọi xe cứu thương"

Trên xe, Đường Cửu Nguyệt dường như dính chặt lấy Vi Ứng Vật không rời, chân mày nhíu chặt lại: "Ông xã, anh cố tình để em về nhà đúng không? Nếu anh thực sự xảy ra chuyện thì phải làm sao hả?"

"Chẳng phải không sao rồi à. Bà xã, đừng như vậy, sẽ không đẹp đâu "

Tay anh vuốt vuốt ấn đường cô, cất giọng khàn khàn cất lên an ủi. Nhưng có nghe thế nào đi nữa, trong lòng cô thật sự rất sợ hãi.

Người đàn ông này xảy ra chuyện gì thì cô và đứa bé trong bụng phải làm sao đây?

Ngay lúc cô sợ hãi nhất, người bên cạnh đã gục đầu vào vai cô. Hai mắt nhắm nghiền, môi trắng bệch.

Đường Cửu Nguyệt mở to hai mắt, tay luống cuốn ôm lấy anh: "Ông xã... ông xã... anh làm sao vậy..?"

Ủng hộ mình nhoa 😘😘😘

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play