Nguyễn Minh Trì không biết Quý Hạo đang thất vọng cái gì, kiếm được tiền gửi về nhà không phải là chuyện bình thường à? Hơn nữa với quan hệ của họ, số tiền này gửi về đâu thì liên quan gì đến hắn chứ? Nguyễn Minh Trì nghĩ đi nghĩ lại, mím khóe miệng, khí lạnh lại bắt đầu tăng cao.

Quý Hạo thấy cậu như vậy, cũng không nhiều lời.

Suốt đường đi hai người không nói chuyện, ngày hôm sau nghỉ phép ở khách sạn cũng rất ít trao đổi, yên tĩnh đến lạ thường.

Buổi tối Quý Hạo mua hai cây kem que trở về, Nguyễn Minh Trì nhìn hắn rồi nhận lấy, Quý Hạo thấy cậu xé túi từ từ ăn thì ngồi bên cạnh cậu nói: “Là anh đi quá xa, suy nghĩ cũng quá nhiều, nhóc đừng giận, ăn kem cho bớt nóng.


Nguyễn Minh Trì ăn kem trong tay, trong lòng vốn không hề tức giận, khói xanh “xì” một tiếng bay ra, hoàn toàn biến mất.

Quý Hạo cười, thoáng nhìn Nguyễn Minh Trì, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng lộ ra ma khí.

Đáng tiếc Nguyễn Minh Trì không nhìn thấy.

Chuyện đã đến nước này thì cứ nếm thử cảm giác làm sai đi, tóm lại phải trải qua một bài học mới biết được ai thực sự tốt với mình.


Vào ngày thứ ba sau trận đấu, đội huấn luyện trẻ tiếp tục huấn luyện, mối quan hệ giữa Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì bề ngoài đã trở lại bình thường, nhưng đội huấn luyện trẻ đã ít đi mấy người.

Có người nghỉ ngơi hai ngày, có người thì rời đi luôn như Khuông Uy Triết, nhưng Chu Ải vẫn còn ở đây, đứa nhỏ này hình như muốn đổi hạng mục, cứ nói chuyện mãi với huấn luyện viên, huấn luyện viên cũng thử để cho cậu bơi hạng mục khác, một vận động viên rất tích cực có lòng cầu tiến.

Hôm nay là sinh nhật Nguyễn Minh Trì, khi kết thúc huấn luyện, Khuông Uy Triết đã quyết định rời đội, đột nhiên xuất hiện trong bể bơi, cậu ta thân thiết nói chuyện với huấn luyện viên của đội huấn luyện, đợi bọn Quý Hạo lên nước, cậu ta đột nhiên tới gần Nguyễn Minh Trì nói: “Hôm nay là sinh nhật của em phải không? Có kế hoạch gì chưa? Mọi người tụ tập lại với nhau đi, còn chưa tới một tuần nữa là huấn luyện kết thúc rồi, lần sau tụ tập cũng không biết khi nào, tôi đã nói với huấn luyện viên rồi, mọi người chia tiền tiệc tùng, tiện thể tổ chức sinh nhật cho em.


Cậu ta vừa dứt lời đã có mấy người hưởng ứng.

“Sinh nhật Nguyễn Minh Trì à? Sinh nhật vui vẻ!”
“Tiệc tùng thì thêm tôi vào với.


“Ăn gì thế? Mọi người góp tiền mua bánh sinh nhật đi.


Đổi thành ai bị mọi người dụ dỗ dù trong lòng không muốn cũng sẽ đồng ý, nhưng Nguyễn Minh Trì là người thế nào, trái tim như sắt, mấu chốt còn nghèo nên để cho cậu tiêu xài hoang phí, cậu không hề muốn.

Cho nên không quan tâm những người này tha thiết rủ rê như thế nào, cậu vẫn lạnh lùng nói: “Tôi không đi.


Từ chối một cách gọn gàng, không chút lưu tình.

Khuông Uy Triết làm như thân thiết đi tới bên cạnh Nguyễn Minh Trì, nói: “Đi thôi, ai cũng chờ mong hết đó.


“…”
“Sinh nhật em, mọi người chia tiền, không thêm em vào đâu.


“…” Nguyễn Minh Trì không hề động tâm, cậu không thích chiếm hời, cũng không thích Khuông Uy Triết, tóm lại thấy cậu ta cười là cậu đã thấy phiền.

Khuông Uy Triết quấn lấy cậu nhất định phải tổ chức tiệc sinh nhật, còn ồn ào bảo mọi người cùng nhau khuyên cậu, mặt Nguyễn Minh Trì càng ngày càng lạnh, đẩy người ra định đi ra ngoài.

“Thật là.

.

” Khuông Uy Triết còn muốn nói gì nữa, giơ tay cản cậu lại.

Một giây sau, cổ tay đã bị Quý Hạo bắt được, lực tay mạnh đến mức đáng sợ khiến Khuông Uy Triết không thể chống cự, Quý Hạo mở ra một con đường cho Nguyễn Minh Trì, thản nhiên nói: “Nếu nhóc ấy không muốn đi thì đừng cố ép.


Quý Hạo nói xong hất tay cậu ta ra, Khuông Uy Triết lảo đảo lui về phía sau một bước, chợt tỉnh lại, Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì đã rời đi.

Nhất thời, cảnh tượng có thể gọi là xấu hổ.

Nhưng xấu hổ không phải Nguyễn Minh Trì và Quý Hạo đã rời đi, mà là Khuông Uy Triết sống chết muốn giúp người khác mừng sinh nhật còn bị từ chối.

Tất nhiên bọn Quý Hạo làm thế cũng không đúng.

Trong lúc huấn luyện buổi chiều, không ai đề cập đến chuyện lúc sáng, vô tình hay cố ý tạo khoảng cách với Nguyễn Minh Trì, nguyên nhân một người không hòa đồng như vậy đổi lại ai cũng cảm thấy nan giải, vậy cứ dứt khoát không tới gần.

Nguyễn Minh Trì bình tĩnh kết thúc buổi chiều chỉ ở trong phòng thay đồ, khi mọi người tránh ánh mắt của cậu, thời gian cậu cụp mắt lâu hơn bình thường một chút, nhưng chẳng mấy chốc đã lấy lại tinh thần, thay quần áo rồi rời đi.

Buổi tối hôm nay người ăn cơm ít hơn rất nhiều, Khuông Uy Triết muốn giữ thể diện nên cuối cùng vẫn gồng lên tổ chức một bữa tiệc, chỉ là đổi từ tiệc sinh nhật thành tiệc chia tay, thậm chí còn gọi huấn luyện viên của đội huấn luyện đến, số người ăn đột nhiên giảm đi một nửa, phòng ăn có vẻ hơi lạnh lẽo.

Nguyễn Minh Trì thấy đàn anh đàn chị của đội tỉnh S cũng không đến, chắc họ cũng đi dự tiệc, ánh mắt rơi vào trên mặt Quý Hạo, nói: “Anh không đi?”
“Đi, tiệc tùng mà, ăn xong thì đi.


Nguyễn Minh Trì sững sờ, lông mi run rẩy, sau đó cúi đầu nhìn đầu đũa trong tay, “ừ” một tiếng.

Hai người ăn xong thì đi thang máy, Nguyễn Minh Trì mấp máy môi, lại hỏi: “Anh không đi à?”
“Anh về phòng một chuyến.


“Ồ.

” Nỗi lo lắng không thể giải thích được dâng lên trong lòng, Nguyễn Minh Trì không thể làm rõ những cảm xúc này, chỉ có thể dời mắt sang những con số liên tục thay đổi của thang máy.

Đến tầng rồi.

Hai người đi tới trước cửa phòng, Nguyễn Minh Trì nhìn Quý Hạo, lần nào Quý Hạo cũng mở cửa trước nay lại xòe tay ra: “Anh quên mang thẻ rồi.


Nguyễn Minh Trì lấy thẻ phòng từ trong túi áo khoác ra, dán lên khóa cửa, tiếng điện tử “ting” vang lên, cậu xoay khóa cửa, đẩy cửa vào trong phòng.

Âm thanh vang dội đột nhiên vang lên.

“Sinh nhật vui vẻ!”
Nguyễn Minh Trì ngây người ngay tại chỗ.

Bốn đàn chị chặn ở cửa, trên tay bưng một chiếc bánh kem không lớn lắm, trên chiếc bánh đốt một ngọn nến 15 tuổi, Huống Viễn từ phía sau vẫy tay và mỉm cười với cậu, phía sau là Trương Tiến ôm cánh tay, tuy thoạt nhìn như không kiên nhẫn nhưng vẫn có không khí tham gia.

“Sinh nhật vui vẻ.

” Giọng nói của Quý Hạo vang lên bên tai, sau đó một tay đặt lên vai cậu, nhẹ nhàng đẩy cậu vào cửa.

Nguyễn Minh Trì quay đầu nhìn Quý Hạo, ánh nến nhảy múa trong đôi mắt đó, cậu giống như bị mê hoặc đi theo hắn, cùng nhau đi về phía trước.

Đây là bánh sinh nhật 12 inch, không lớn, hình tròn, đặt ở giữa bàn, xung quanh bày rất nhiều đồ ăn mua từ bên ngoài, chẳng hạn như vịt Chu Hắc, thịt nướng, cháo đại vương, thỏ xé tay, mùi thơm tràn ngập trong phòng.

“Ước đi! Ước đi!”
“Thổi nến! Thổi nến!”
“Sinh nhật vui vẻ!”
Nguyễn Minh Trì mơ mơ màng màng, mọi người nói cái gì cậu làm cái đó, nến tắt, mọi người vỗ tay cười vui vẻ, Nguyễn Minh Trì cũng vỗ tay hát “chúc mừng sinh nhật”, cậu như Alice đi theo con thỏ rơi vào trong động, vẻ mặt kỳ diệu nhưng không hiểu sao lại vui lây.

Suy cho cùng, tổ chức sinh nhật chính là tìm lý do để tụ tập với nhau, làm xong quá trình đàn anh đàn chị như hổi đói vồ dê, vồ lấy thức ăn trên bàn, mỗi tay bắt lấy một cái hận không thể ngậm thêm một cái nữa trong miệng.

Quý Hạo để bánh sang một bên, chậm rãi cắt ra, cẩn thận chia bánh ra xếp thành từng miếng.

“Đây, ông thọ.

” Quý Hạo đưa bánh kem cho cậu, thấy cậu nhận lấy mà vẻ mặt vẫn còn ngốc nghếch bèn cười nói: “Ngạc nhiên chưa, nhanh lên, anh thấy nhóc ăn cơm tối không được bao nhiêu, nhiều đồ ăn thế mà không ăn thì tối đừng có than đói.


Nguyễn Minh Trì chọc bánh ngọt trong đ ĩa bằng nĩa, mùi thơm béo ngậy của sữa còn đọng lại, cậu múc một miếng lớn cho vào miệng, thơm, mềm và ngọt.

Quý Hạo cười xoa đầu của cậu rồi nói: “Biết nhóc không thích đông người nhưng đều là người một nhà, làm thế có được không?”
“Ừm…” Nguyễn Minh Trì há miệng nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng gật đầu.

Cậu không giỏi giao tiếp quen ai cũng rất chậm, trong một tháng người khác có thể đã trở thành bạn bè, nhưng trong lòng cậu họ chỉ mới quen biết nên bị nhiều người như vậy ồn ào muốn tổ chức sinh nhật, chẳng những cậu không cảm thấy vui mà chỉ thấy mất tự nhiên.

Song giờ phút này, nhìn đàn anh đàn chị vây quanh mình, thấy họ tụ tập lại với nhau vì mình, cùng ăn uống, cười nói vui vẻ, Nguyễn Minh Trì chợt cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.

Vừa khéo Huống Viễn len lén mang theo bốn chai rượu trở về, tám người chia ra, ngay cả Nguyễn Minh Trì cũng chạm môi một tí, đàn chị nhất thời phấn khích, vừa ăn vừa uống còn ca hát, trời tối xuống cũng không nói trở về mà chen chúc cùng một chiếc giường bắt đầu trò chuyện chút đề tài của con gái.

Còn con trai bị ép chen chúc trên một chiếc giường, vừa ăn vừa cúi đầu nghịch điện thoại di động, vì vậy Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì không có điện thoại di động cũng chỉ có thể sóng vai ngồi ở đầu giường, nhìn bọn họ.

Quý Hạo hỏi: “Chán hả?”
Nguyễn Minh Trì lắc đầu.

“Anh luôn nghĩ điện thoại di động là ‘sát thủ’ lớn nhất phá hủy sự tương tác xã hội của con người, nhưng hóa ra là vì sự khác biệt cá nhân, không phải ai cũng giỏi giao tiếp giữa người với người, nếu phải làm trái với bản chất của mình thì chỉ phản tác dụng, hơn nữa điện thoại di động liên lạc thuận tiện, còn có thể nhanh chóng nhận được tư vấn, mua một chiếc vẫn là điều cần thiết, nhóc thấy đúng không?”
“…” Nguyễn Minh Trì nhìn hắn.

Lúc này hai người cách rất gần, kề sát vào nhau ở đầu giường, Quý Hạo lại cố ý nghiêng về phía Nguyễn Minh Trì, bởi vậy khi hai người nghiêng đầu nhìn nhau, khoảng cách gần như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Đường nét Quý Hạo rất sâu, đôi mắt rất đen, khi hắn chăm chú nhìn một người lại giống như chứa đầy cảm xúc quyến luyến.

Đầu óc Nguyễn Minh Trì trống rỗng, một lúc lâu mới “ừ” một tiếng.

Một giây sau, một cái hộp đưa tới trước mặt cậu.

Quý Hạo nói: “Sinh nhật vui vẻ.


Nguyễn Minh Trì nhận ra đây là một hộp đựng điện thoại di động, không dám nhận.

Nó quá đắt để làm quà sinh nhật.

Quý Hạo lại đưa: “Anh cũng mua một cái giống như đúc, chúng ta mỗi người một cái, được không?”
“Cũng không thể… tặng điện thoại di động.

” Nguyễn Minh Trì không dám nhận thật.

Quý Hạo nói: “Anh không muốn tìm lý do, nói ngắn gọn một câu thôi, với quan hệ của chúng ta món quà này chẳng là gì cả, Nguyễn Minh Trì trong lòng anh, chỉ đáng giá hơn 2000 đồng thôi sao? Giữ đi.


“…” Nguyễn Minh Trì nhìn hắn.

Quý Hạo híp mắt rất có tính xâm lược ghé vào bên tai cậu nói nhỏ: “Nếu anh nhận, thì nhóc chẳng đáng một xu.


Nguyễn Minh Trì cũng không phải người kiểu cách, nhưng cậu cứng nhắc tự kỷ, nếu cậu cảm thấy không muốn làm gì đó thì tám con ngựa cũng không kéo lại được.

Nhưng cũng vì vậy, Nguyễn Minh Trì nhìn món quà trước mặt, phát hiện mình không muốn từ chối.

Nguyễn Minh Trì thoáng do dự, cuối cùng đỏ tai nhận quà, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.


Tại sao cậu lại nhận? Tại sao cậu không có can đảm từ chối? Mãi cho đến trước khi đi ngủ, Nguyễn Minh Trì vẫn không nghĩ ra, cậu chỉ nhớ ánh mắt thân thiết của Quý Hạo khi đưa điện thoại cho cậu, giống như đang nói với cậu, cậu không giống với những người khác, cậu là người bạn tốt nhất, cậu là người đặc biệt nhất… Chỉ là cậu không muốn mất vị trí đặc biệt này.

Cậu đã nhận nó.

Vì Quý Hạo cũng vô cùng quan trọng và đặc biệt với cậu.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play