"Kỳ tổng, cô gái này là, là đồng hương?"

+

Đào Phóng mặt đầy tò mò, thấy Mạnh Dao vừa đi xa, liền ba ba hỏi.

Khuôn mặt lạnh như sương của Kỳ Bác Ngạn đảo qua làm Đào Phóng giật mình một cái.

Đào Phóng là người lúc nào gặp chuyện cũng cười xán lạn, hắc hắc cười lên, khuôn mặt cậu ta có chút đào hoa.

"Kỳ tổng, anh kêu chúng tôi dừng xe ở đó, tôi cùng Lỗi tử đều nhìn thấy cô ấy, cô ấy cùng một thằng bé cùng nhau ra thôn, đi lên trấn này.

"Lúc nãy tôi còn định hỏi thăm cô ấy tin tức của anhnhưng chưa kịp hỏi bọn họ đã đi rồi! Đúng không Lỗi tử?"

Đào Phóng mỗi lần thấy sự tình có gì không ổn đều phải lôi kéo Khương Văn Lỗi một phen, Khương Văn Lỗi cũng đã quen rồi, không biểu tình gật đầu.

Khóe môi Kỳ Bác Ngạn giật giật, nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đào Phóng càng nhìn càng cảm thấy không đúng lắm, vấn đề nằm trên người cô gái mập mạp kia, nhưng vấn đề là muốn biết đáp án từ miệng Kỳ tổng thì còn khó hơn lên trời.

Làm không rõ việc này trong lòng Đào Phóng gấp gáp đến mức khó chịu.

Anh ta quýnh hết cả lên, không nhịn được liền trực tiếp hỏi ra thắc mắc trong lòng mình, hắc hắc cười mở miệng: "Kỳ tổng của chúng ta muốn theo đuổi cô gái kia? Trấn này các xa thôn như vậy, một mình đi về cũng tốn nhiều thời gian!"

Kỳ Bác Ngạn đạm mạc quét mắt nhìn anh ta, chỉ một cái liếc mắt lập tức thành công khiến cho Đào Phóng đờ người.

Trong lòng Đào Phóng không nhịn được mà hộ: Kỳ tổng mới vừa rồi là không kiên nhẫn, phải không? Đúng không?

Anh bất quá chỉ mới nói hai câu, như thế nào lại chọc Kỳ tổng?

Kỳ Bác Ngạn nghĩ thế nào, tự nhiên Đào Phóng không đoán ra được, nhìn bóng dáng Mạnh Dao nhỏ dần, rốt cuộc Kỳ Bác Ngạn cũng mở miệng: "Các cậu đem đồ về trước đi!"

Nói xong, thì nhấc chân theo hướng Mạnh Dao đang rời đi. Đào Phỏng: "....."

"Kỳ tổng, Kỳ tổng, không phải..."

"Đừng kêu!"

Khương Văn Lỗi đang an ổn ngồi ở ghế phó lái, "Kỳ tổng đã ra quyết định, cậu còn nghi ngờ cái gì?"

"Tôi chỉ là..."

Đào Phóng muốn giải thích nhưng Khương Văn Lỗi không nghe, giục anh ta, "Lên xe, mau lên!"

Đào Phóng: "......" Sao cảm giác như mình là cổ phiền phức ấy nhỉ???

Mạnh Dao định qua nhìn xem trường học trên trấn để khảo sát một chút tình hình buôn bán ở chỗ này.

Chợ sáng, trường học, nhà xưởng, đều là những nơi đông người dễ buôn bán, đi nhìn xem một chút coi có chỗ nào thích hợp để bày quán bán.

Ở trấn có hai trường học, một là trường tiểu học của Kỳ Văn Diệp, cái còn lại là trường sơ trung.

Hai ngôi trường đều nằm cạnh nhau, đều nằm ở phố Nam, Mạnh Dao đi từ phố Tây phải qua phố Thanh mời đến được phố Nam.

May mắn lúc cô đến là thời gian ra chơi, cổng trường mở ra, mấy thằng nhóc học sinh nghịch ngợm đang ào ào chạy ra cổng.

Bên cạnh trường học có một quầy bán văn phòng phẩm, nhưng quầy này rất an tĩnh, vắng khách, ngoài ra bên cạnh cổng trường còn có một sạp bán đồ ăn vặt

Mạnh Dao tò mò đi qua nhìn xem, quả nhiên thấy món đồ ăn vặt nhỏ nhỏ nhưkẹo cao su dưa hấu, mứt hồng, mì gói, ô mai, kẹo đường, túi nước ngọt có gas...

Về mặt Mạnh Dao đầy hoài niệm, tay không nhịn được, cầm một thanh kẹo đường.

Loại kẹo này rất dính, hồi bé nhiều lần Mạnh Dao vì ăn kẹo này suýt rụng răng, nhưng lúc ấy lại thấy nó rất ngon, rất ngọtngọt đến tâm khảm.

Kẹo đường này được kéo thành nhiều sợi rồi quấn lại thành một cây nên ăn được rất lâu.

Mạnh Dao vừa định đem cây kẹo bỏ lại, chủ quán liền nói: "Một xu!"

Mạnh Dao: "......."

Cô chỉ cầm xem thôi mà đầu có ý định mua. Cô đã lớn như vậy sao có thể ăn mấy món đồ con nít này chứ.

Lại nói hiện tại mà nói, kêu cô nếm thử còn được, chứ bảo cô cắn một miếng thì thôi đi, cô sợ dính răng nha

Cô định đem đồ buông xuống, thì một âm thanh nổi giận đùng đùng vang lên, "Chị lại tiêu tiền lung tung".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play