Lúc nãy là Mạnh Dao kêu Kỳ Văn Diệp nhanh lên, bây giờ thì ngược lại, Kỳ Văn Diệp kêu cô nhanh lên.

Mạnh Dao thấy Kỳ Văn Diệp như con khi mà nhảy tới nhảy lui trên đường, mặt mày không đỏ, không thở dốc thì vô cùng hâm mộ.

Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, Kỳ Văn Diệp lại lần nữa bất mãn lên tiếng, "Chậm quá đi, chị còn như vậy thì em không chờ nữa đâu? rồi lôi kéo cô đi tiếp.

"Em đã đáp ứng dẫn chị lên trấn, nói được làm được, về sau chị sẽ đáp ứng nguyện vọng của em, em chậm một chút!"

Kỳ Văn Diệp mím môi, cậu muốn kệ Mạnh Dao nhưng chính mình lại đuối lý, không thể không kéo.

"Vậy chị không thể chậm như vậy, cứ cái tốc độ này, đến nơi thì đã tan học!"

Mạnh Dao vẫy vẫy tay, "Biết rồi, nhưng mà nghỉ chút đi, vừa rồi chạy mệt muốn chết!"

Kỳ Văn Diệp đảo mắt, vốn dĩ chạy trước Mạnh Dao 10 mét, lại chạy về chỗ cô

"Chị chạy nhanh như vậy làm gì? Lúc nãy trước khi rời đichị nói gì với anh em đó?"

Kỳ Văn Diệp nhỏ mà lanh, lúc lấy cặp sách rõ ràng đã nghe hai người nói gì, lại còn tỏ vẻ mình không nghe rõ mà hỏi lại với vẻ mặt đầy vô tội

Mạnh Dao mệt muốn chết nên nào có phát hiện ra tâm tư của Kỳ Văn Diệpthuận miệng trả lờiKhông nói cái gì!"

"Không có gì mà không, rõ ràng em nghe nói gì đó a?"

Kỳ Văn Diệp còn rất cố chấp, sóng vai đi với Mạnh Dao, cặp mặt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Mạnh Dao.

Mạnh Dao lúc này mới nhận ra Kỳ Văn Diệp có chút không thích hợp, trừng mắt nhìn cậu, "Em không có việc gì, hỏi cái này làm gì?"

Miệng Kỳ Văn Diệp bẹp bẹp, tỏ vẻ chán nản, "Em chỉ hỏi một chút thôi!"

Cậu nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt lập lòe, thực mau, nửa giả nửa thật mà nói: "Em nghĩ hai người không có khả năng chút nào đâu!"

Nếu không phải vì Kỳ Văn Diệp thấy Kỷ Bắc Ngạn có ý đối với Mạnh Dao, cậu sẽ không quan tâm ba cái vấn đề này.

"Đừng, em vạn lần đừng nói mấy lời đó!"

Mạnh Dao hoàn toàn cự tuyệt bông hoa cao lãnh là trùm cuối, "Sợ là em đã quên rồi, chị vừa đề cặp với anh em chuyện ly hôn, anh em cũng đã đáp ứng, chúng ta là hôn nhân hình thức, chỉ còn thiếu một tờ giấy nữa là kết thúc, còn có khả năng cái rắm!"

"Về sau đừng đem chị với anh em nói cùngchị tự mình biết rõ, chị không xứng với anh em đâu, anh ấy là hoa quý của nhân gian"

Kỳ Văn Diệp không khỏi mở miệng, "Anh hai em chỗ nào cao quý, anh hai ở nhà cần mẫn, dọn dẹp quét tước từ trong ra ngoài"

"Phải không? Sao chị chưa từng thấy quá! Em cũng đừng nói anh em tốt thế nào, chuyện này cùng chị đâu có quan hệ!"

Mạnh Dao đối với trùm cuối hết thảy rất kháng cự, nói với Kỳ Văn Diệp như vậy cũng không chút nghĩ ngợi nào

"Đừng nói lời hay giúp anh hai em, nếu anh em tốt, sao chị còn không biết."

"Còn em, thằng nhóc thúi này nữa, sao cứ ở trước mặt chị nói tốt cho anh em, lẽ nào em muốn chị là chị dâu thứ?"

Kỳ Văn Diệp dậm chân, "Ai muốn chị làm chị dấu? Cũng không soi gương mà xem, chị có xứng không! Xứng đối với anh hai chỉ có, chỉ có..."

Kỳ Văn Diệp nói tới đây thì dừng lại, trong đầu cậu không hiện lên ai là người xứng với Kỳ Bác Ngạn.

Mạnh Dao vuốt vuốt tay, thay cậu trả lời, "Chị biết, có người xứng đôi với anh em. Chỉ có thể là chị Tịch Ngôn thôi đúng không? Chị ta ở kia kia, chạy nhanh đi!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play