Mượn xe đẩy?

+

Không hổ là nữ chính a, tới nhà mượn xe đẩy cũng bày ra trận địa lớn như vậy!

Môi Mạnh Dao giật giật, chưa kịp nói chuyện, Thẩm Tú Anh vỗ đùi cái đét.

"Tịch Ngôn, cháu muốn mượn xe đẩy a, ai da, sao không nói sớm, còn tưởng chuyện gì, nhà anh cả của tôi có, đi đi, tôi dẫn hai người qua đó."

Thẩm Tú anh kéo tay Kiều Tịch Ngôn, bàn tay thô ráp định nắm bàn tay trắng nõn của Kiều Tịch Ngôn, nhưng bị cô ta rút về.

Động tác rút tay của Kiều Tịch Ngôn đột ngột, Thẩm Tú Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch Ngôn, thấy trong mắt cô ta xẹt qua tia lạnh lẽo, nhưng chỉ chốc lát lại biến mất.

Thẩm Tú Anh cho rằng mình nhìn lầm.

"Bác Tú Anh, đã đến đây rồi, nếu vòng qua nhà anh cả của bác thì rất mất công để cháu hỏi chị..."

Mạnh Dao rốt cuộc cũng mở miệng, ngữ khí xa cách, tống cổ, "Nhà chúng tôi cũng dùng xe đẩy, cô đến nhà người khác mà mượn đi!"

"Như vậy a....Tốt, tôi đi mượn nhà khác!"

Thẩm Tú Anh vội vàng lôi kéo Kiều Tịch Ngôn qua nhà anh cả để cô ta mượn xe.

Bà ta đối đãi với Kiều Tịch Ngôn rất tốt, nhà người ta giàu có đương nhiên là phải nhiệt tình rôi.

"Tịch Ngôn, dùng của nhà anh cả bác, xe đẩy nhà bà Thúy Hoa vẫn luôn kêu kẽo kẹt, phiền lắm, cái nhà anh cả của bác là mới mua!"

Kiều Tịch Ngôn tránh tay của Thẩm Tú Anh, cười cười nói, "Được", lại nghiêng đầu tán gẫu với Mạnh Dao.

"Chị, bác Thúy Hoa ra đồng rồi sao? Tôi nghe mọi người nói Bác Ngạn đã về, sao không thấy anh ấy?"

Mạnh Dao không muốn liên quan quá nhiều đến nữ chính, tuy rằng vẻ mặt ôn hòa, nhưng lời nói dị thường ngắn gọn, "Đều ngoài đồng".

Đôi mắt to đẹp của Kiều Tịch Ngôn hiện ra tia kinh ngạc, mà nhìn Mạnh Dao.

Cô ta cảm thấy Mạnh Dao có chút không giống trước đây.....

"Tịch Ngôn, chúng ta qua nhà khác nhìn xem?".

Chu Hồng Yên vẫn luôn không nói chuyện bỗng dưng nói.

Kiều Tịch Ngôn lúc này mới mau chóng đáp ứng, "Chúng ta đi thôi, mẹ"

"Cái kia, chúng tôi vội, chúng tôi đi trước!"

Mạnh Dao gật gật đầu, đưa các nàng ra cửa.

Người chưa ra tới của, bên kia Thẩm Tú Anh đã cảm khái, không e dè mà lên tiếng.

"Bác Ngạn lớn lên cũng rất đẹp trai, sao có thể cưới một người vợ xấu như thế, bà Thúy Hoa đúng là không có mắt nhìn mà!"

Chân Mạnh Dao cứng lại, ngay sau đó, trực tiếp đi nhanh tới trước mặt ba người đó.

Bọn họ nghĩ rằng cô không biết tức giận đúng không?

"Mắt nhìn người bà tốt? Nga, cũng đúng thôi, nếu mắt của bà tốt đã không gả cho người ham ăn biếng làm, cả ngày chỉ biết bài bạc, tôi thấy mấy năm nay bà sống tốt nên quên mất trước đây mình bị đánh thế nào rồi đi?"

Thẩm Tú Anh nhảy lên, chỉ vào mặt Mạnh Dao mà mảng, "Tao nói mẹ máy, có nói máy đâu!"

Lông mày Mạnh Dao nhíu lại, "Trong thôn này, người mồm thối như bà thật hiếm thấy! Ở nhà tôi còn nói năng bừa bãi, ai cho bả lá gan này?"

"Hổ Tử!"

Mạnh Dao vốn chỉ thử kêu Hổ Tử, không nghĩ tới nó bình thường đối với nguyên chủ lạnh nhạt lại "Uông" một tiếng, nhảy lên, nghe lời chạy tới nhe răng với Thẩm Tú Anh.

Hồ Tử là giống chó săn, là một con chó lớn, đột nhiên phóng tới, còn nhe răng hung ác, liền đem bọn họ dọa sợ.

Thẩm Tú Anh kêu một tiếng, sợ tới mức chân nhũn ra, thiếu chút nữa khụy xuống đất, té lộn nhảochạy trốn sau lưng mẹ con Kiều Tịch Ngôn

Lúc này, Kiểu Tịch Ngôn đưa tay ra kêu một tiếng "Hồ Tử"

Vốn dĩ muốn lôi kéo làm quen với Hổ Tử, không nghĩ tới nó hưởng tới cô ta mà nhe răng năng, hừ hừ mấy tiếng.

Chu Hồng Yến sợ tới mức vội kéo con gái qua một bên, không cho cô ta có hành động dại dột.

Kiều Tịch Ngôn dù sao cũng là nữ chính, tổ chất tâm lý rất cao, Hổ Tử hung hăng như vậy, cô ta còn bình tĩnh, không những không lùi lại mà còn đè tay mẹ mình xuống tỏ vẻ trấn an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play