(*) Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.

Tuy Kỳ Bác Ngạn trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói lời xin lỗi

"Mẹ, con xin lỗi"

Mắt Lưu Thúy Hoa nhịn không được mà đỏ lên

Bà là mẹ, sao có thể để con trai xin lỗi, bà ở nhà ngoài ngóng trông, chỉ có thể ngóng trông con trai quay về, có thể nhìn con trai một lần, coi nó có ăn ngon ngủ ngon không?

Làm mẹ, sao bà có thể giận con trai mình được chú?

Ngô Ái Trân là người không quản được cái miệng, chị không thể biết lời nào nên nói lời nào không, nghe Kỳ Bác Ngạn xin lỗi, nhất thời kinh ngạc, âm dương quái khí mà nói.

"Nha, nhìn không ra a, em hai thế mà sẽ xin lỗi, hai ngày nay mặt trời mọc ở hướng tây hay sao á?"

"Con câm miệng cho mẹ!"

Lưu Thủy Hoa nhịn không được chỉ vào mặt mũi Ngô Ái Trận mà mắng, "Miệng chó không phun được ngà voi mà, đây là lời mà chị dâu sẽ nói hả?"

"Có phải con muốn cả ngày sinh sự đúng không, việc này quả nhiên con có thể làm!"

Ngô Ái Trân bị mẹ chồng mắng, khí thế liền yếu đi, đáng thương hề hề, "Con chỉ nói thôi mà..."

"Mẹ cho con nói?"

Ngô Ái Trân không nói nữa, hậm hực núp phía sau.

Lưu Thúy Hoa hơi hơi hé miệng, vốn dĩ bà muốn an ủi con trai vài câu, người đã chết, sinh lão bệnh tử sao có thể ngăn được. Tuy bà có thể mắng con dấu, nhưng lúc này không mở miệng được.

Lặng im một lát, chỉ chỉ cái rổ trên tay Kỳ Bác Ngạn, "Nhanh để cái rổ xuống, cầm làm gì, không nặng sao?"

Kỳ Bác Ngạn tìm chỗ sạch sẽ rồi để cái rổ xuống

Ngô Ái Trân đang núp phía sau là người đầu tên nhảy ra, mở cái khăn đậy trên rổ.

Ngô Ái Trần làm việc như đốt pháothời điểm xốc miếng vải, tay không cần thận đụng trúng, thiếu chút nữa đã làm cái rổ bị đổ.

Lưu Thủy Hoa cả kinh, cho Ngô Ái Trần một phát vào lưng, "Con là quỷ chết đói hả? Con mà làm đổ cái rổ này, xem mẹ làm thịt con thể nào!".

"Ai nha, mẹ đừng đánh, con chỉ xốc lên nhìn một chút, mẹ cho con ăn đi, chúng ta ăn sớm một chút rồi sớm làm cho xong việc!".

Ngô Ái Trân nghĩ đến mình cả đêm nhớ thương món khoai tây sợi, sáng này còn nhắc với Kỳ Minh An, khóe miệng không nhịn được mà ứa nước miếng

Chị duỗi tay lấy đũa, bị Lưu Thúy Hoa chụp được.

"Mẹ khi nào không cho con ăn cơm? Còn không nhanh gọi Minh An tới ăn!"

"Ai ai, con đi liền đây!"

Ngô Ái Trân vứt chiếc đũa, liền dùng tay bốc mấy cọng khoai tây rồi chạy đi.

Lưu Thúy Hoa thấy thái dương mình đập bịch bịch, rốt cuộc trước đây bà nợ gì nó không biết, cả ngày đều không có tiền đồ.

Vốn muốn cho Bác Ngạn nếm thử tay nghề của con dâu, hiện tại bị Ngô Ái Trân bốc tay vào, từ nhỏ thằng hai đã có thói quen ở sạch sao có thể ăn món bị bốc qua này được.

Mà bên này, Ngô Ái Trân chỉ nhai nhai hai miếng liền hết còn một đường nữa mới đến bên bờ ruộng bên kia.

Ở bên này, chị gân cổ lên kêu "Minh An", mặc kệ có phải mình dẫm lên ớt hay không, chạy vội đến chỗ chồng.

Kỳ Minh An nghe tiếng vợ gọi, mặt đầy bất đắc dĩ, đón Ngô Ái Trân, "Sao lại chạy nhanh như vậy, coi chừng té ngã!"

Ngô Ái Trân vội hướng Kỳ Minh An, "Minh An, ăn cơm, mau lại ăn cơm, hôm nay lại có món khoai tây sợi, em nhất định phải ăn nhiều một chút mới được!"

"Được, em ăn nhiều một chút!"

Trong mắt Ngô Ái Trân xẹt qua một tia giao hoạt, ba ba nói: "Trong rổ có rất nhiều, em hai đã trở về, cùng em út đưa cơm. Em thấy mẹ có chút không thích hợp, chắc là mẹ muốn cùng em hai với em út ăn, em liền trực tiếp dùng tay bốc!"

"Xem mẹ sao có thể cùng bọn họ ăn, trong nhà nhất định vẫn còn, sao có thể đoạt cùng chúng ta?"

Kỳ Minh An: "......."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play