Lưu Thúy Hoa không khỏi có chút nghi hoặc, ghé bên giường nghiêng đầu hỏi: "Vợ Bác Ngạn, con từng học qua?"
Mạnh Dao biết Lưu Thúy Hoa đang hỏi về thủ pháp mát xa, cô lúc trước cảm thấy thú vị nên cũng học qua, bất quá đây là nghề nghiệp của người ta nên họ không bày cô nhiều lắm.
Nhưng Mạnh Dao tự nhiên sẽ không nói như vậy.
Cô cong môi cười, trả lời hàm hồ: "Con thấy người ta xoa bóp qua, liên học theo!"
Kỳ Văn Diệp đang dựng lỗ tai nghe, đôi mắt liền sáng ngời, ánh mắt nóng rực nhìn Mạnh Dao, rõ ràng là đánh chủ ý lên người cô.
Lưu Thúy Hoa cũng không truy hỏi, xua xua tay, "Được rồi, xoa một chút là được, đừng để mình mệt mỏi."
"Mẹ, con không mệt, con giúp mẹ xoa bóp thêm một chút, mẹ thả lòng như vậy eo liền không đau nữa! Mẹ nha, suốt ngày làm nhiều việc, đem chính mình mệt mỏi thành dạng gì rồi, bình thường mẹ nên nghỉ ngơi nhiều một chút."
Lưu Thúy Hoa sao có thể nghỉ ngơi, đang là vụ thu hoạch, công việc đầy ngoài đồng kìa.
Bà không trả lời, khép mắt lại, mơ màng sắp ngủ.
Mạnh Dao theo bản năng liền thả nhẹ động tác.
Bên kia động tác uống nước của Kỳ Văn Diệp cũng nhỏ lại, chớp chớp mắt, cẩn thận dịch lại gần Mạnh Dao, hướng mắt ra hiệu, thấy cô vẫn luôn cúi đầu thì có chút gấp gáp.
Mạnh Dao nghiêng đầu trừng Kỳ Văn Diệp một cái, cậu mới hậm hực dừng lại.
Mạnh Dao xoa bóp một hồi, thấy Lưu Thúy Hoa đã ngủ mới dừng tay lại, giúp bà đắp chăn đàng hoàng, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Không nghĩ đến Kỳ Văn Diệp cũng theo ra, còn nắm lấy quần áo của cô.
Mạnh Dao quay đầu lại, trừng mắt nhìn cậu, ra hiệu cho cậu mau về ngủ.
Kỳ Văn Diệp đã uống được nửa chén nước sơn trà, vô tội mà nhìn Mạnh Dao, giống như cậu không hiểu cô đang nói gì.
Mạnh Dao lại đi ra ngoài, cậu cũng đi theo. Không biết muốn cậu muốn nói gì với Mạnh Dao.
Mạnh Dao mặc kệ cậu, tiếp tục đi ra ngoài.
Cô cho rằng Lưu Thúy Hoa đã ngủ, vốn định khép cửa lại cho bà, đột nhiên giọng Lưu Thúy Hoa lại vang lên.
"Vợ Bác Ngạn, chờ một thời gian nữa, con đi xem Bác Ngạn đi!"
Mạnh Dao: "......." Mẹ giả bộ ngủ?
Nói xong câu này, Lưu Thúy Hoa không động tĩnh, an an ổn ổn mà ngủ, tựa hồ như đang nói mớ.
Mạnh Dao thấp giọng nói được, mới nhẹ nhàng rời đi.
Kỳ Văn Diệp cũng nhắm mắt đi theo, như cái đuôi nhỏ mà theo Mạnh Dao vào bếp.
Bất đắc dĩ, Mạnh Dao quay đầu hạ giọng hỏi: "Em theo chị làm gì?"
Kỳ Văn Diệp vốn đang không biết mở miệng như thế nào, Mạnh Dao vừa hỏi, cậu lập tức há mồm nói: "Chị dạy tôi cách xoa bóp cho mẹ đi!"
Đôi mắt Mạnh Dao đảo một vòng, kiêu ngạo hỏi lại: "Vì sao phải bày cho em?"
"Chị có điều kiện gì?"
Là một đứa trẻ rất thông minh.
Mạnh Dao ngoắc tay bảo Kỳ Văn Diệp tới gần, Kỳ Văn Diệp cảnh giác nhìn cô, mới đem lỗ tai lại gần.
"Ngày mai chị muốn lên trấn nhìn, ngày mai em muốn đi học, thì dẫn chị theo!"
"Chị lại muốn mua mấy bộ quần áo vô dụng sao? Chị cũng đừng có mơ, tôi sẽ không mang chị theo! Chị mà còn tiêu tiền tào lao, tôi sẽ còn trộm tiền của chị!"
"Chị...."
Mạnh Dao bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Mua nhiều quần áo vô dụng là nguyên chủ, không phải cô.
Bất quá hiện tại, Mạnh Dao khẳng định, Kỳ Văn Diệp một phần là do mẹ chồng bị đau eo, phần khác là do thấy Mạnh Dao tiêu tiền lung tung nên mới trộm tiền.
Mạnh Dao cảnh cáo Kỳ Văn Diệp, "Mặc kệ chị có xài tiền lung tung hay không, nhưng đây không phải là lý do để em trộm tiền, chị chỉ tha thứ cho em lần này, còn có lần sau, chị nhất định sẽ méc mẹ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT