Mạnh Dao không nhịn được tò mò, chớp mắt hỏi: "Mẹ, ăn ngon không?"Lưu Thúy Hoa thoáng nâng mắt, "Ân, ăn ngon, vợ Bác Ngạn, con vất vả rồi!"Mạnh Dao nhìn Lưu Thúy Hoa cười, kể công tích vĩ đại của mình hôm nay.
"Con hôm nay dùng nửa chén gạo để nấu cháo, cả nhà chúng ta nhất định sẽ ăn no, còn còn lấy ba củ khoai tây để xào, không bị lo thiếu thức ăn, còn cái bánh này, con thêm vài giọt dầu mè, nhưng đã rất thơm, mẹ, mẹ ăn thêm nhiều một chút!"Mạnh Dao nói một câu, Lưu Thúy Hoa thấy khóe miệng mình run rẩy thêm một chút, vốn dĩa đồ ăn ngon trong tay cũng không thể ăn nữa, giống như chính mình nếu ăn thêm thì sẽ phạm tội.
Mạnh Dao thấy Lưu Thúy Hoa như vậy, đôi mắt toát ra ý cười, làm bộ không biết, mặt đầy vô tội hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại không ăn? Con làm không thể ăn sao?""Không có, ăn ngon!"Lưu Thúy Hoa trái với lương tâm mà nói, nhưng trong lòng ngập tràn đau khổ.
Đang định chỉ tay bảo Mạnh Dao lần sau chú ý, đừng dùng đồ tốt nấu ăn, nhưng không nghĩ tới, Mạnh Dao trực tiếp ôm cánh tay bà, nói: "Thật sự, mẹ thích sao? Về sau con sẽ nấu tiếp cho mẹ ăn!"Lưu Thúy Hoa: "!!.
" Về sau đều nấu như vậy, đến đất cũng không còn mà ăn.
Lưu Thúy Hoa không có phản ứng gì, Ngô Ái Trân ngược lại cao hứng trầm trồ khen ngợi, "Tốt a tốt a, cứ như vậy đi, như vậy ăn rất ngon!"Thời điểm Mạnh Dao nói, Lưu Thúy Hoa không phản ứng, nhưng Ngô Ái Trân vừa nói như vậy, bà đã giơ lên cho một trưởng, mọi người đều không phản ứng kịp.
"Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn, ngoài trừ ăn chị còn biết làm gì? Đồ ăn không cản được miệng của chị!"Kỳ Minh an ngồi gần như vậy nhưng không ngăn kịp Lưu Thúy Hoa, chỉ có thể đau lòng vợ, vội vàng đem vợ ra sau mình.
Rõ ràng là che chở vợ, còn không quên cùng mẹ nói chuyện.
"Mẹ, mẹ đánh có đau không? Mẹ xem nè, làm gì mà mẹ phải tự mình động thủ? Đánh đau tay không biết con sẽ đau lòng sao?""Ái Trân không biết ăn nói, mẹ khoan dung với cô ấy, đừng so đo với cổ, để con nói cô ấy, con nói cô ấy!"Liền trực tiếp thì thầm to nhỏ bên tai Ngô Ái Trân vài câu.
Khoảng cách rất gần, Mạnh Dao nghe được rõ ràng Kỳ Minh An không phải nói Ngô Ái Trân không được chọc mẹ tức giận, mà là thúc giục vợ mình ăn nhiều một chút.
Còn dặn dò vợ, lần sau nếu mẹ có đánh, thì chạy xa một chút, đừng có dại đứng đó chịu đòn.
Mạnh Dao: "!!!".
"Cô nhịn cười đến bả vai run run, căn bản không dừng được.
Cô có thể nghe được, đồng nghĩa với Lưu Thúy Hoa cũng nghe được.
Mạnh Dao nghĩ mẹ chồng mình cũng sẽ cho Kỳ Minh An một chưởng, không nghĩ tới bà tiếp tục cầm đũa lên ăn, giống như không nghe con trai nói gì.
Xem ra mẹ chồng của cô, đã sớm biết tâm tư của con trai mình.
Mạnh Dao không khỏi vò đầu.
Mẹ chồng có thể vì đau lòng con trai mà tùy ý anh cưng vợ, nhưng vì cái gì, đối với con dâu thứ như cô cũng phá lệ khoan dung?Cô nói những lời đó, tuy Lưu Thúy Hoa đau lòng vì lãng phí lương thực nhưng cũng chưa nói gì, nhưng chị dâu vừa nói, bà liền cho một chưởng.
Hình như, Lưu Thúy Hoa phát hiện người khác nhìn mình, lại nâng mắt lên nhìn lại.
"Vợ Bác Ngạn, nhìn gì? Có chuyện?"Lưu Thúy Hoa nói rất nhanh, nghe có vẻ hơi khó chịu.
Mạnh Dao đang xuất thần, bị hỏi thì dại ra, chờ lấy lại tinh thần, vội lắc đầu, "Không có việc gì đâu mẹ!"Lưu Thúy Hoa không tin, không vui nhíu mày hỏi tiếp tục: "Có việc gì thì nói, giấu làm gì? Đừng nghẹn ở trong lòng, không tốt!"Mạnh Dao đương nhiên không thể nói ra nghi hoặc của mình, ngượng ngùng tìm đề tài khác.
"Mẹ, thật sự không có việc gì, con chỉ đang suy nghĩ....
Bác Ngạn khi nào mới về, còn làm đồ ăn ngon cho anh ấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT