Mùa đông năm ấy thật lạnh, lạnh đến tê buốt trái tim, tôi đi băng băng qua con phố quen thuộc để về nhà, phố xá vẫn đông đúc như vậy dù trời đã trở lạnh, tối nay đã kết thúc công việc làm thêm người tôi như rã ra, chỉ muốn trở về với chiếc đệm êm chăn ấm. Ở cái nơi phố thị sầm uất này có một công việc đã quá đỗi may mắn, không cho những kẻ nghèo than phiền chuyện đói khổ. Đi giữa dòng người tôi như bị nuốt chửng, chốn thủ đô vốn chẳng phải chỗ tôi có thể chen chân vào nhưng vì hai chữ gia đình và nợ nần, thân một mình con gái phải đơn độc chốn này. Nghĩ cũng thấy tội bản thân mình không ai nương tựa, cha mẹ cũng khoiong còn chỉ còn những gánh nợ chồng chất. Về đến chung cư thôi cũng được, một nơi nương thân tạm bợ nhưng còn an toàn chán so với những người vô gia cư.

Tôi đứng bên đường cùng đoàn người chờ đèn đỏ, không giống vài người vội vã bấm di động lướt qua tôi im lặng chờ đợi, ánh mắt tôi vô tình chạm phải một gã ăn mày, như thường lệ tôi chỉ đảo mắt qua hắn rồi không nhìn nữa vì tôi cũng không phải là người có điều kiện giúp đỡ. Càng nhìn lâu sự tội lỗi khi không giúp đỡ được khiến tôi day dứt vô cùng. Đợt trước khi không kìm được sự thương cảm trước một ông già khó khăn tôi đã phải ăn mì gói suốt những ngày sau đó, thậm chí không đủ tiền trả lãi. Tôi không đủ dư dả đế thanh toán cho lòng thương hại của mình vì thế nên tôi kìm kẹp nó trong suy nghĩ thực tế hơn.

Khi đèn đổi màu tôi chỉ muốn đi nhanh chân qua đó, không muốn nhìn hắn quá lâu, nhưng chân tôi bị giữ lại bởi những tiếng dè bỉu đằng sau:

"Không biết cái dạng gì đây, không biết già trẻ luôn đó mày ơi, trông nó kìa, bẩn thỉu, rách rưới."

Vừa nói cô nữa sinh trung học liền đá chân vào rổ hàng đựng vài chiếc kẹp tóc của người ăn xin kia. Tôi vẫn cố giục mình đi nhưng lương tâm của tôi liên tục bị những tiếng chửi rủa đằng sau gọi lại.

"Nghe nói mày không bình thường hả, đúng thật ha, bình thường thì đâu ai ngồi đây đâu!"

Một cô nữ sinh khác trông có vẻ ăn chơi, ghê gớm liếc xéo, lấy từ trong túi ra vài đồng bạc lẻ, hua tay trước mặt người đàn ông tội nghiệp:

"Thế nào, ngần này đủ cho mày dùng cả mấy tháng ấy chứ, nhai rác mãi cũng khổ nhỉ, chị bố thị cho này!"

Tiếp đó là những tràng cười giòn dã của lũ quỷ chưa trưởng thành, trong cuộc đời tôi sợ nhất là những đứa trẻ mang trong mình tâm hồn tăm tối như thế này. Nhưng tôi vừa phải đền tiền cho lũ quỷ hút máu xong, không còn tiền có thể ra oai dạy dỗ, thậm chí là giúp đỡ người tôi muốn giúp. Điều đó khiến tôi chần chừ trong phút lát, tôi không nỡ về vì không biết lũ quái đó còn có thể làm gì. Tôi đưa điện thoại ra, vờ như đang nghe một cuộc điện thoại, đứng tựa lưng vào thân cây lớn quan sát.

Lũ trẻ đó vẫn chưa dừng tay, chúng nắm lấy đầu của người đàn ông ấn xuống phía mũi giày, cười khanh khách khoái chí:

"Liếm đi thằng đần, liến đi rồi chị cho tiền này!"

Có vẻ người đàn ông không bình thường thật, chỉ thấy hắn hơi cúi đầu xuống như có ý định làm như thế thật, người đi đường vẫn qua lại tấp nập, nhưng không ai có phản ứng can ngăn gì, họ vô tâm và làm lơ đi như điều bình thường diễn ra mỗi ngày. Đến đây tôi đã không nhịn được nữa mà lao đến kéo tay người đàn ông kia dậy. Lũ trẻ đang được đà thấy tôi lao đến liến bất ngờ trợn tròn mắt, hung dữ nhìn tôi:

"Bà chị làm gì đấy?"

Một trong những con nhóc cất tiếng hỏi. Nãy tôi còn sợ hãi chúng là con nhà nòi, nếu không quá đáng tôi sẽ không nhảy vào vì sợ phiền thức nhưng đến mức này mà không ra cản thì tôi mới là người có vấn đề. Tôi nhìn vào chúng thấy logo của nhà trường và in họ tên cũng như lớp của chúng, tôi hùng hồn mắng:

"Kha Nhĩ, Lục Nhiệm, Bế Nguyệt - Trường Quốc tế Limsay."

"Mới học lớp 10 mà các em hư quá nhỉ, không thấy quá đáng và thương người ta sao mà còn dám làm vậy hả?"

Thấy tôi lên tiếng, con bé Lục Nhiệm có vẻ là đầu đàn, lên tiếng phản bác lại:

"Bà chị nói gì thế, người ta qua lại đầy có nói gì đâu, việc của bà chị à, sao mà nói lắm thế?"

"Làm thế không sợ thất đức thì thôi đi lại còn thái độ vậy hả? Em có tin mai video của các em sẽ viral hết các trang mạng không?"

"Chỗ này làm gì có camera, tụi này điều tra trước rồi không có nông cạn như bà chị đâu!"

Tôi thấy tăng xông quá, bọn trẻ bây giờ càng ngày càng hư như thế này thật hả? Thật đúng là chẳng có lí lẽ gì thật mà!

"Mà nãy giờ bà chị đứng kia trông tụi này bắt nạt nó á hả, tui thấy bà chị có giống gọi điện thoại miếng nào đâu. Tụi tui chỉ tạo điều kiện kiếm tiền cho nó thôi mà bà chị làm thấy ghê quá à, lí ra nó phải biết ơn tụi tui mới đúng á bà thím ạ. Nó chưa nói gì mà thím nói lắm thế?"

Đến phút này, tôi đến cạn lời, tôi biết diễn tả làm sao cái cảm giác cảm xúc nén cục lên đến tận cổ, chỉ muốn phun ra hết vào mặt mấy con quỷ non này, tôi đưa ra trước mặt chúng video tôi đã quay từ nãy. Mặt chúng biến sắc khi nhìn thấy bản thân mình trong video của tôi. Có lẽ phải nói mặt con bé Lục Khiêm phải đen hơn cái đít nồi. Tôi lấy làm hả dạ lắm. Bọn chúng không dám ho thêm tiếng nào nữa, lườm tôi một cái rất đáo để rồi kéo nhau chạy đi, trước khi đi còn thở ra một câu rất chua ngoa:

"Mày đợi đấy, mai tao sẽ quay lại."

Lúc ấy tôi mới nghoảnh mặt lại theo ánh lườm nguýt của con bé kia, thấy hắn đang nắm chặt lấy tay tôi, tóc hắn dài rũ rượi rối bù xù, che hết cả mặt mũi, râu cũng dày và dài nữa, móng tay có lẽ lâu rồi chưa rửa sạch sẽ, móng chân đen ngòm đã thừa mấy phân ra khỏi dép, da thịt bẩn thỉu, thấm mùi mồ hôi lần bụi đường, hắn nắm tay tôi rất chặt, tôi cảm nhận bàn thay thô ráp ấy thật ấm áp. Không nhìn rõ mặt hắn nhưng tôi đoán hắn cũng ít tuổi, bộ râu và mày tóc có điểm vài sợi bạc cũng không giấu được dáng trẻ. Chắc hắn cũng tầm bốn mấy, lúc đó tôi đã nghĩ vậy.

Trong lúc đang suy nghĩ nên làm thế nào với hắn thì hắn buông bàn tay tôi ra, ngồi thụp xuống đất, đưa đôi tay ấy nắm lấy cổ chân tôi, hắn tháo chiếc giày tôi đang mang rồi chạy lại một góc tối, tôi đang tò mò thì hắn quay lại với một đôi giày mới tinh, hắn lại ngồi xuống đeo vào cho tôi trước sự ngỡ ngàng của người được cho là vừa giúp hắn, tôi giật mình, vội định tháo chiếc giày ra khỏi chân thì hắn lại ôm chân tôi thật chặt, không cho tôi tháo chiếc giày hắn tặng. Tôi như hiểu dược ý muốn của hắn, không tháo giày ra mà nhẹ nhàng xoa đầu hắn, xoa lên mái tóc rối xù và ngồi xuống cạnh hắn, nhét vào tay hắn một bông hoa hồi nhỏ. Hắn tò mò mà cầm lấy nhưng không buông chân tôi ra.

Tôi đã kiên nhẫn ngồi với hắn rất lâu như một sự dỗ dành cho đứa trẻ to xác nhưng có vẻ hắn rất khó để buông tôi ra, tôi ngồi đó chẳng nói được với hắn điều gì nhưng hắn vẫn ngồi say xưa như được nghe một câu chuyện cổ tích thú vị. Đã quá giờ, tôi cần phải về để nghỉ ngơi cho ngày mai làm việc, hắn vẫn nhất quyết không buông, bông hoa vẫn trong tay hắn, cả chân tôi nữa, giày của hắn có hơi rộng với tôi nhưng nó làm tôi thoái mải hơn nhiều lần khi cố mang đôi giày chật.

Hắn tinh ý để nhận ra cả điều đó sao? Ngồi với hắn giờ lâu tôi mới thấy hắn thật sự rất to lớn, cao nữa, hắn khá gầy nhưng không yếu đuối, cơ thể rắn chắc và khiến tôi an tâm. Tôi bắt đầu lân la hỏi hắn chuyện đôi giày, hắn vẫn không trả lời tôi. Hay có lẽ hắn không nói được, đúng thế từ lúc mới gặp dến giờ hắn vẫn chưa mở miệng nói ra một lời nào, rất có thể hắn bị câm. Tôi bắt đầu có một suy nghĩ đưa hắn về nhà tôi.

Tôi năm nay đã 25 tuổi rồi, cứ như thế này sẽ chẳng có người đàn ông nào chịu lấy tôi, nhan sắc tôi đã không có lại còn gánh thêm một khoản nợ, sẽ chẳng ai lại chọn tôi cả, dù gì tôi cũng đâu phải cô bé lọ lem con công tước, cũng đâu phải công chúa của nhà vua để hoàng tử bước đến đời tôi. Ốc không mang nổi mình ốc mà còn định cõng cả người khác, nhưng có bóng đàn ông trong nhà nó cũng đỡ, hắn như vậy sẽ không thể bỏ tôi chạy theo người khác, sẽ không giống người cha già tệ bạc, bỏ mẹ con tôi, và thế là tôi đã đưa hắn về nhà mình.

Nghe tôi hỏi hắn có muốn về nhà tôi không, hai mắt hắn sáng bừng lên dù rằng tôi không nhìn thấy nó rõ ràng, hắn chạy vội lại phái rổ kẹp tóc cầm lên và chạy thật nhanh đến chỗ tôi như sợ tôi chạy mất, hắn nắm tay tôi thật chạt, giống như lúc nãy, tự nhiên tôi cảm thấy hắn thật đáng yêu dù chỉ trong một phút giây nào đó. Hắn dắt tay tôi đi qua hàng cây lập lòa ánh đèn phố, tôi chỉ cho hắn lối đi, chúng tôi cứ thế dắt nhau về đến căn nhà thuê cũ kĩ của tôi. Tôi mở cánh cửa sắt cũ kĩ đã vang lên tiếng rỉ sét, bước vào nhà trong trạng thái rã ròi chân tay, tôi cúi người cởi giày mới để ý đây là đôi giày của hắn, ngoảnh lại vẫn thấy hắn đứng ngoài cửa, dáng vẻ nhòm nhòm vào bên trong.

"Anh cứ vào đi, đừng ngại."

Nghe thấy thế, hắn mới nhấc bàn chân trần của mình lên, trông thật lấm lem. Tôi nói hắn cứ vào đi làm hắn chần chừ một lúc rồi bước vào. Tôi thấy hắn đi chân đất mà còn mang giày cho tôi, điều đó khiến tôi cảm động quá sức mà vô tư dẫn người đàn ông lạ về nhà, vả lại nhà tôi cũng chẳng có thứ gì giá trị để hắn lừa lọc, chỉ đơn giản như hai con người khó khăn tự an ủi lấy nhau. Tôi đi vào tắm trước, đến khi đi ra đã thấy hắn dọn dẹp hết đống bừa bộn mà ngày tháng đi làm tôi không có thời gian để dọn. Tôi hơi bất ngờ, gọi hắn vào tắm rửa.

"Này anh vào tắm đi."

"Cô tắm cho tôi có được không?"

"Hả? Anh nói được mà này tôi hỏi sao anh không trả lời?"

"Tại lúc đó tôi không nhớ."

Thấy anh ta cứ luống cuống như mấy đứa bé lần đầu tập tắm, tôi cũng cơi như tắm rửa cho em trai, gội đầu cho hắn rồi hướng dẫn hắn tự tắm phần còn lại. Một hồi lâu sau hắn đã tắm xong, bộ quần áo của cha tôi mà hắn mặc như quần áo trẻ em vậy, có thể nói là dáng người hắn quá đẹp rồi đi, mái tóc lù xù vẫn che kín gương mặt, tôi cắm máy sấy cũ sấy khô cho hắn rồi chải chiếu lên tấm gỗ cũ, giường tôi là chiếc giường chắp vá từ hai mảnh gỗ lớn, kê đệm và chăn cũ, phòng thuê quá chật hẹp, tôi với hắn đành ngủ chung một giường. Bản thân cũng coi hắn như anh em trai nên cũng không sợ việc gì. Nằm cạnh hắn tôi thấy thật lạ mà cũng thật thoải mái. Lần đầu tiên trong 13 năm tôi mới được nằm chung giường với ai đó.

"Mai tôi đưa anh đi cắt tóc với mua quần áo nha."

"Ừm."

Hắn chỉ đáp thế và chúng tôi ngủ rất say, có thể nói đêm hôm đó là lần ngủ ngon nhất trong suốt nhiều năm qua đời tôi. Sáng tôi dậy đi làm, thấy hắn vẫn ngủ nên rón rén đi luôn. Tôi vừa đi làm vừa nghĩ về hắn, nghĩ xem về tôi sẽ mua gì cho hắn đây, lần đầu tiên tôi mất tập trung nhiều đến thế. Chiều về, vừa mới tan ca là tôi lền chạy về nhà thật nhanh, cảm giác có người đang chờ mình ở nhà thật thích quá đi.

Tôi về đến nhà, mở chiếc cửa sắt ra, lần này không là cảm giác mệt mỏi mà là sự thích thú, chưa bao giờ tôi cảm thấy muốn về nhà đến thế này. Tôi cất tiếng gọi:

"Anh.."

Chợt nhớ ra tôi còn chưa cả biết tên anh, bèn ngập ngừng đi vào nhà tìm kiếm bóng dáng anh nhưng tôi chẳng thấy anh đâu, tôi dáo dác nhìn quanh nhà vẫn không thấy, căn nhà chật hẹp không thấy anh, tôi có phần hoảng, chạy ra ngoài cửa, nhìn khắp hành lang nhưng không thấy. Tôi lo lắng và sợ hãi, chạy khắp các khu nhà quanh đó không thấy anh đâu, trời đã xẩm tối tôi lết thân xác mệt nhoài về nhà, tôi không vào mà chỉ ngồi trước cửa. Ngồi thụp xuống và bắt đầu suy nghĩ:

"Có lẽ anh ấy đã đi rồi, phải ha căn nhà mình bé tẹo xấu xí, nhìn quanh đã phát chán, chẳng có điều gì có thể níu kéo anh, có lẽ sống ngoài kia còn tốt chán so với ở cùng người xấu xí như mình."

Tôi đã ngồi đó rất lâu, dù rằng không soi gương nhưng tôi cũng biết mặt mình đã méo xệch đi, lần đầu được ở chung nhà với ai đó suốt ngần ấy năm đã khiến tôi hào hứng và hạnh phúc biết chừng nào. Thế nên khi một người mới quen như anh rời đi mất tôi lại cảm thấy trống rỗng và tẻ nhạt vô cùng, tôi úp mặt xuống gối, không giọt nước mặt nào chảy xuống nhưng tâm trạng lại cực kì tệ.

Đang ngồi đó, ánh đèn hắt dưới đất như tối đi, hình như ai đó đang đứng trước mặt tôi, nhìn lên chân người đó, là bàn chân đất lấm lem, thấy thế tôi vội vã nhìn lên như sợ niềm hi vọng sẽ tan biến ngay. Trước mặt tôi đúng là anh, thân hình cao ráo ấy, mái tóc bù xù che kín gần hết gương mặt. Tôi hạnh phúc và cảm thấy được an ủi, như đứa trẻ chờ bố về nhà, vỡ òa cảm xúc tôi bật khóc nức nở, anh thấy vậy nên hoảng lắm, vội quỳ một gối xuống, hai tay nâng mặt tôi lên, anh sợ hãi hỏi:

"Sao.. sao cô lại khóc? Có chuyện gì thế? Cô không thích tôi ở đây sao? Tôi sẽ lập tức đi ngay mà, được không?"

Nghe thấy anh nói đi mất tôi càng khóc to hơn, hai tay tôi chạm vào đôi bàn tay lớn đang ôm lấy hai má mình. Anh thấy thế càng cuống quýt:

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi mà, có được không? Tất cả đều là lỗi của tôi mà xin cô đừng khóc nữa! Cô mà khóc tôi sẽ không chịu được mất! Cô không thích tôi sẽ đi mà, làm ơn đừng khóc nữa!"

"Cô muốn tôi làm gì tôi đều làm hết."

"..."

"Thật đó!"

"Tôi muốn biết tên anh, được không?"

"Ừm."

Thấy vẻ mặt của anh ngay trước mặt, tôi mới nhẹ nhàng đôi chút, tôi dang tay ôm lấy cổ anh, tựa đầu vào vai anh tôi mới thấy yên tâm. Anh hơi bất ngờ một chút rồi cũng đưa tay ôm lấy tôi. Chúng tôi ngồi như thế cho đến khi mặt trời tắt hẳn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play