Sáng hôm sau, Diệp Lâm Thâm vừa mới tỉnh giấc liền phát hiện không thấy bóng dáng ai bên cạnh.

Đệm giường đã lạnh, xem ra người ta dậy lâu rồi.

Diệp Lâm Thâm xoa xoa huyệt thái dương, đeo kính mắt trên tủ đầu giường, đứng dậy vào phòng tắm.

Hắn rừa rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng ngủ đã ngửi được mùi cơm.

Hóa ra thỏ con tự tay làm cơm sáng cho hắn.

Lâm Nguyên vừa nhìn thấy hắn đã sáng bừng hai mắt, nhanh chóng xoa xoa tay chạy đến trước mặt hắn: "Buổi sáng tốt lành, em nấu cơm xong rồi, anh mau chuẩn bị ăn đi."

Hắn nhìn thoáng qua trên bàn. Bánh bao trắng trắng mềm mềm nhìn có vẻ rất ngon miệng, trong chén đã có sẵn cháo, đũa cũng được đặt gọn, xem ra thỏ con vẫn luôn đợi mình.

"À, ừ."

Khi ăn cơm, thỏ con vẫn luôn nhìn lén hắn, bị bắt tại trận sẽ đỏ bừng mặt, đáng yêu không chịu được.

Sắp đến 9 giờ, Diệp Lâm Thâm lái xe đưa Lâm Nguyên đến trường.



Diệp Lâm Thâm đi đỗ xe, Lâm Nguyên chào hắn rồi đi trước một mình. Nếu không ngoài dự đoán, ảnh bị chụp ngày hôm qua đã bị đưa lên diễn đàn rồi.

À, quả nhiên, dọc đường đi có không ít người cả trai lẫn gái nhìn chằm chằm cậu như kẻ biến thái, ánh mắt độc ác cùng cực, chỉ chưa đến mức nhổ nước bọt vào mặt cậu thôi.

Nhưng Lâm Nguyên không thèm để ý, cứ tiếp tục đi về phía trước.

Vô vàn ánh mắt sắc bén sáng quắc nhắm thẳng vào Lâm Nguyên như đang độ một tầng hào quang cho cậu.

Khóe miệng cậu hơi nhếch lên, đây không phải thứ cậu muốn sao?

Đi vào khoa F, tất cả mọi người đều nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, cậu lại trở thành "tiêu điểm" trong trường một lần nữa.

Bọn họ đang nói thầm với người bên cạnh.

"Nó đấy..."

"Không biết xấu hổ..."

"Kẻ thứ ba..."

Lâm Nguyên không khỏi thầm quẳng cho bọn họ một cái xem thường, nói to thế là sợ cậu không nghe thấy à?

Hôm nay cậu không có tiếp, nhưng đám người này dường như đang cố ý đợi cậu xuất hiện, Lâm Nguyên bước một bước, ánh mắt của bọn họ lập tức đuổi theo.

Lâm Nguyên cầm lấy bình nước hôm qua cố tình để lại, cậu cúi đầu đi chậm ra khỏi lớp, lại không may va vào một người.

Đoạn Kỷ Viêm?

Trùng hợp quá...

"Xin, xin lỗi."

"Là cậu?" - Đoạn Kỷ Viêm nhíu mày nhìn kẻ lùn hơi mình nửa cái đầu, không nhịn được hỏi: "Cậu và giáo sư Diệp có quan hệ gì, ảnh trên diễn đàn là thế nào?"

"Tớ... Tớ chỉ, tớ chỉ ăn... ăn cơm với giáo sư Diệp... vậy thôi..." - Cậu cố ý ấp a ấp úng khiến mọi người càng thêm hoài nghi.

"Ha ha, chỉ ăn cơm? Cậu chắc chắn là không phải cậu cố ý bám lấy giáo sư Diệp để được ăn cơm cùng thầy đấy chứ?" - Đoạn Kỷ Viêm nói một cách không khách sáo.

"Tớ... tớ không phải..."

"Chu Vĩ." - Đoạn Kỷ Viêm trừng mắt liếc người bên cạnh cậu ta, rồi lại nhìn Lâm Nguyên: "Tôi thấy mắt cậu đâu có vấn đề gì, không biết giáo sư Diệp đã kết hôn rồi hả? Vì sao còn bám lấy thầy ấy?"

Hừ, sao kiếp trước cậu không tự ngẫm lại những lời này đi, Lâm Thâm đã kết rồi, đã là người của tôi rồi, vậy mà lúc ấy cậu còn không biết xấu hổ sống chết tỏ tình với anh ấy, bây giờ dám nói những lời này với tôi? Người không biết xấu hổ rốt cuộc là ai?!

Lâm Nguyên nhắm mắt lại cưỡng chế cơn giận trong lòng, sau đó cậu mở mắt như đang cố lấy dũng khí: "Tớ không bám lấy thầy, là thầy chủ động mời tớ ăn cơm."

"... Ha ha." - Đoạn Kỷ Viêm tức cười. Người xung quanh cũng nhìn cậu như thể đang nhìn một tên ngốc.

"Giáo sư Diệp chủ động mời cậu ăn cơm? Người không có não cũng biết không bao giờ có chuyện đó xảy ra."

"Vậy cậu nói đi, hôm nay cậu xuống từ xe thầy ấy là thế nào?"

"Tớ..." - Lâm Nguyên nắm chặt bình nước: "Nhà tớ và giáo sư Diệp ở gần đây, thầy tiện đường đưa tớ đến trường."

"Tao khinh!" - Kẻ tên Chu Vĩ đẩy Lâm Nguyên một cái: "Tao thấy mày cởi quần chổng đít đi quyến rũ giáo sư Diệp mới được ngồi vào xe thầy thì có."

Lâm Nguyên bị đẩy lảo đảo lùi về sau, hai mắt cậu rưng rưng: "Không phải, giáo sư Diệp không phải người như thế..."

Đoạn Kỷ Viêm lại trừng mắt nhìn Chu Vĩ, Chu Vĩ vội vàng sửa lời: "Không phải, chắc chắn giáo sư Diệp không để mày thực hiện âm mưu, nhưng mà không ngờ mày lại mặt dày đến thế."

Nói như thể cậu ta tận mắt nhìn thấy vậy.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cực kỳ nhỏ, nếu không nghe thật kỹ sẽ không thể phát hiện được. Mà Lâm Nguyên chỉ chờ tiếng bước chân này thôi.

"Cậu nói bậy! Tớ không làm vậy!" - Lâm Nguyên vừa nói vừa ngước mắt nhìn bọn họ.

Giọng cậu khác hoàn toàn với ánh mắt âm trầm đắc ý, còn có vẻ nhất định phải có được khiến hai tên kia không khỏi có cảm giác bị áp bách.

Bởi vì những người đã đều đang đứng phía sau Lâm Nguyên xem kịch, trước mặt cậu chỉ có Đoạn Kỷ Viêm và Chu Vĩ.

Chu Vĩ sửng sốt, lập tức nổi giận: "Mày dám lườm tao à!" - Nói xong lập tức đẩy Lâm Nguyên.

"Rầm" một tiếng, Lâm Nguyễn ngã khụy xuống đất, đầu đập vào góc bàn, đám người xung quanh giật mình ồn ào một phen.

"Tao —" - Một loạt hành động khiến Chu Vĩ ngơ ngác, còn quên thu tay về, chỉ biết kinh ngạc nhìn Lâm Nguyên.

"Lâm Nguyên!" - Diệp Lâm Thâm vừa vào cửa đã thấy cảnh Lâm Nguyên bị đập đầu vào bàn, tim hắn nghẹn lại, vội vàng đến đỡ Lâm Nguyên dậy.

"Giáo sư Diệp!"

"Không phải." - Đoạn Kỷ Viêm có ngu đến mấy cũng nhìn ra chuyện này là như thế nào, bây giờ cậu ta chỉ hận không thể đấm Lâm Nguyên một phát, nhưng giáo sư Diệp đang đứng đây, cậu ta hoảng loạn giải thích: "Không phải, em không..."

Diệp Lâm Thâm đỡ Lâm Nguyên đang ngã trên đất dậy, nghe Đoạn Kỷ Viêm nói mới nhìn thoáng qua chỗ cậu ta.

"Giáo sư Diệp, chuyện này... Hôm qua em có nhắn tin hỏi bài thầy, nhưng thầy đang nhắn dở với em thì lại không nhắn nữa, cho nên em..."

Nói đến đây Diệp Lâm Thâm cũng nhớ ra, đúng là hôm qua hắn có nhắn tin với một người, nhưng nghe thấy tiếng Lâm Nguyên bị ngã hắn sốt ruột quên mất người kia.

"Em không sao chứ?" - Diệp Lâm Thâm khẽ nhíu mày, thấy Lâm Nguyên che trán lại, hắn không nhịn được kéo cậu ra xem kỹ.

Không nhìn thì thôi, nhìn rồi tâm trạng Diệp Lâm Thâm lại càng kém, trán cậu đã sưng một cục.

Cảm nhận được bầu không khí nặng nề, Chu Vĩ vội vàng đứng ra nói: "Giáo sư Diệp, em không đẩy mạnh, cậu ta cố ý ngã."

Diệp Lâm Thâm nghe vậy nhìn về phía Lâm Nguyên, hiển nhiên không tin.

Lâm Nguyên lau nước mắt trên mặt, gật gật đầu: "Giáo sư Diệp, là em tự ngã, không phải cậu ấy..."

"Được rồi." - Diệp Lâm Thâm ngắt lời cậu, đã thành ra thế này rồi còn nói đỡ cho người ta, hắn đã thấy hết rồi. Cổ chân hôm qua bị thương còn chưa khỏi hẳn, đúng là con thỏ con ngốc nghếch.

Diệp Lâm Thâm bế Lâm Nguyên lên, Lâm Nguyên đột nhiên bị bế lên cao, vội vàng ôm lấy cổ hắn.

Hắn nhìn về phía Đoạn Kỷ Viêm, lạnh nhạt nói: "Em ấy là bạn đời hợp pháp của tôi, không ai là kẻ thứ ba ở đây cả." - Sau đó hắn đi ra ngoài giữa những tiếng xì xào khiếp sợ.

"Anh Viêm, em không đẩy mạnh thật mà, nó là cái thằng thảo mai giả tạo! Oan cho em quá!"

"Đủ rồi!" - Đoạn Kỷ Viêm xoay người trừng cậu ta: "Trước mặt nó chỉ có tao với mày, ai làm chứng được?! Mày cút đi, tao không muốn nhìn thấy mặt mày!"

"Em –" - Chu Vĩ trơ mắt nhìn Đoạn Kỷ Viêm nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, hai tay nắm chặt nắm tay.

Ra tới cửa, Đoạn Kỷ Viêm cảm giác đám người kia đang nhìn cậu ta như nhìn một kẻ ngu, cậu ta đã bao giờ chịu cảnh này?

Đoạn Kỷ Viêm nhắm mắt lại, đi vào ký túc xá, đóng cửa lại.

Lâm Nguyên, mày hại tao mất mặt trước giáo sư Diệp, mất hết thể diện trước toàn khoa, mẹ nó tao sẽ không tha cho mày!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play