Cuối cùng, đến thác nước không chơi được bao nhiêu, chỉ để làm vài chuyện không đàng hoàng.
Khi trở lại khách sạn vẫn chưa đến năm giờ chiều, nhưng Diệp Dạng vừa vào tiền sảnh đã thấy một cô bé ngồi ở đấy,
Tuy mới hơn nửa năm không gặp, nhưng độ tuổi này lớn rất nhanh. Diệp Dạng nhìn cô bé cách cậu không xa, cậu khá ngạc nhiên vì người nọ đã thay đổi rất nhiều.
Vẫn là khuôn mặt ấy nhưng nhìn đã bớt nét trẻ con, người có nhiều da thịt hơn, cũng đã cao lên không ít.
Tất nhiên Hạ Đông cũng thấy, không thể không nói, hai người này thật sự là anh em.
Vẻ ngoài Diệp Dạng ưa nhìn không chỉ hoàn toàn di truyền từ mẹ mà Diệp Chính Nam cũng không xấu, nhìn Diệp Toàn có thể đoán được.
Hai người khá giống nhau, nhưng vẻ ngoài của Diệp Toàn nhìn hoạt bát và năng nổ hơn nhiều, toát lên vẻ một đứa trẻ được yêu chiều từ nhỏ, chưa từng chịu chút ấm ức nào.
Diệp Dạng vào đại sảnh, đứng cách chỗ đấy không xa nhìn cô bé đang chơi điện thoại.
"Diệp Toàn."
"Anh hai!"
Diệp Toàn có chút kinh ngạc lẫn vui mừng ngẩng đầu lên.
"Anh thật sự đã về nè! Nếu không phải em nghe cha mẹ cãi nhau, em cũng không biết anh về đó."
Diệp Dạng không tò mò tại sao cặp vợ chồng đó cãi nhau, giọng nói có chút hàm ý xa cách.
"Tìm anh có chuyện gì?"
"Không có gì..."
Diệp Dạng siết chặt bàn tay.
"Anh đột ngột bỏ đi như vậy, em còn tưởng cả đời không gặp được anh nữa..."
"..."
Nếu không gặp được Hạ Đông, có lẽ cả đời này cậu thật sự không quay về.
"Em nghe nói, anh chuyển trường sang chỗ khác?"
Diệp Dạng gật đầu, đáp:
"Ừm."
"Học ở đây không tốt sao?"
Diệp Toàn cắn môi.
"Em biết mẹ đối xử không tốt với anh, nhưng anh có thể học nội trú mà, không cần nhìn mặt bà ấy."
"Một mình anh bên ngoài, nếu bị bắt nạt cũng không có chỗ để nói..."
"Không phải một mình."
Diệp Dạng nhìn về phía cửa khách sạn, một người đàn ông đang tựa người lên tường nhìn điện thoại, ánh hoàng hôn phía sau chiếu rọi lên người anh, khắc lên một khuôn mặt đẹp đẽ.
Diệp Toàn nhìn theo tầm mắt của cậu, có chút ngập ngừng hỏi:
"Đó là... Bạn trai của anh?"
Diệp Dạng thản nhiên trả lời:
"Đúng vậy."
Diệp Toàn chớp chớp mắt.
"Anh hai em đã đẹp vậy rồi, nhưng không ngờ anh rể cũng đẹp như thế."
"..."
Diệp Dạng bất đắc dĩ.
"Em ăn cơm chiều chưa?"
"Chưa ạ."
"Muốn ăn gì?"
"Lẩu ma lạt thang!"
Ba người cùng nhau đến trung tâm thị trấn, suốt đường đi đa phần đều là Diệp Toàn ríu rít hỏi chuyện, Diệp Dạng thỉnh thoảng trả lời vài câu, Hạ Đông đi theo nhưng không nói gì.
Chủ quán lẩu ma lạt thang này biết Diệp Dạng, lần cậu tốt nghiệp cấp hai đã đãi cậu một bữa, nói là muốn chúc mừng chuyện cậu đậu trường chuyên.
Ông chủ vừa thấy cậu thì kinh ngạc nói:
"Tiểu Diệp Tử về rồi sao?"
Diệp Dạng cười, đáp:
"Chào chú Trương."
Chú Trương cười ha hả chào đón họ, cũng không hỏi nửa năm nay cậu đi đâu, làm gì.
"Thằng bé này lại cao lên rồi, đã cao hơn chú, ngày càng đẹp trai sáng loáng ha!"
Diệp Dạng không từ chối, tự mình cầm một cái đĩa. Lấy giúp Hạ Đông một cái.
Ba bát lẩu nhanh chóng được mang lên, chú Trương cầm theo cho họ một túi khăn giấy, lau tay trên tạp dề.
"Lần này Tiểu Diệp về ở luôn, hay phải đi?"
Diệp Dạng trả lời:
"Phải đi ạ."
"Cũng tốt... Cũng tốt."
Chú Trương vỗ vai Diệp Dạng.
"Thế giới bên ngoài rộng lớn, mấy người trẻ tuổi nên ra ngoài đi đây đi đó nhiều hơn, dốc sức làm việc, tự nuôi sống mình thì không sợ người khác gây sự với mình nữa."
Chú Trương vẫn biết đôi chút gia cảnh của Diệp Dạng, nhưng hình như đang hiểu lầm gì đó, có lẽ nghĩ Diệp Dạng ra ngoài để kiếm việc làm.
Chú khẽ thở dài xoay người tiếp tục làm việc, như đang tiếc nuối cho đứa trẻ từng đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh.
Diệp Dạng không giải thích nhiều, đã lâu rồi cậu không ăn ma lạt thang, nên bây giờ cảm thấy khá mới lạ.
Cậu gặp một viên chả vào bát Hạ Đông, vốn muốn đút anh nhưng ngại xung quanh nhiều người nên thôi.
"Chả viên nhà chú Trương ăn ngon lắm, làm tại nhà, anh Đông ăn thử đi."
"Ừm..."
Hạ Đông cắn một miếng, hơi nóng nhưng vị rất ngon, trong nhân là thịt băm, ăn kèm nước dùng, hương vị thật sự rất tuyệt.
"Ngon lắm."
Diệp Toàn tò mò nhìn hai người thân thiết với nhau, suốt quá trình tương đối yên tĩnh, chỉ là những món mà cô bé gọi ăn không hết, còn thưa hơn một nửa.
"Anh ơi, lần này anh đi, có phải không định quay về nữa không?"
Tay cầm đũa của Diệp Dạng ngừng lại khoảng chừng một giây, sau đó gắp một viên chả vào bát Hạ Đông.
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đúng là thế."
Diệp Toàn ngơ ngác nhìn vào bát lẩu như đã đoán được điều đó, thời gian tiếp theo cô bé không nói gì, cho đến khi Diệp Dạng ăn xong mới lên tiếng:
"Anh hai, xin lỗi anh."
Diệp Dạng rũ mắt xuống, hỏi:
"Em có chuyện gì phải xin lỗi anh?"
"Trước kia em không hiểu chuyện, còn nhỏ không suy nghĩ nói nhiều lời tổn thương người khác... Nhưng em biết sai rồi, em xin lỗi."
Diệp Dạng hồi lâu vẫn không lên tiếng, sỡ dĩ cậu vẫn ôn hòa với Diệp Toàn bởi vì cô bé chưa từng làm gì có lỗi với cậu, chẳng qua là sống tốt hơn cậu thôi.
Khi Diệp Toàn còn nhỏ, đúng là có lúc nói những lời vô ý tổn thương người khác. Những câu nói như "Mẹ là của em, cha là của em, mẹ không yêu anh, cha cũng không yêu anh" đã thật sự tổn thương bé nhỏ Diệp Dạng.
Lúc đó Diệp Toàn còn không hiểu rõ ràng cái gì gọi là "cùng cha khác mẹ", đến khi cô bé lớn hơn biết vì sao mẹ lại không thương anh hai thì sau này không nói những lời như vậy nữa.
Trong khoảng thời gian quan hệ giữa Lưu Quyên và Diệp Dạng tồi tệ nhất, bà không hề cho Diệp Dạng một bát cơm nào, khi đó Diệp Toàn lén lút đưa chút đồ ăn cho cậu nhưng đều bị Diệp Dạng từ chối.
Lúc ấy, cả người Diệp Dạng đều toàn là vết bầm tím từ chối lòng tốt này.
"Đừng mang cho anh nữa, bị mẹ em thấy sẽ mắng em đấy."
Khi tin Diệp Dạng là người đồng tính lan truyền, Diệp Toàn là người duy nhất trong nhà không nói lời khó nghe với cậu.
Diệp Dạng nhẹ giọng nói:
"Mọi chuyện đã qua rồi."
Đã qua rồi, những đau khổ cùng oan ức, đều đã rời khỏi thế giới của cậu.
Ăn lẩu xong, chú Trương không chịu nhận tiền, Hạ Đông bất đắc dĩ nhìn Diệp Dạng, cậu kéo tay anh lại.
"Cảm ơn chú Trương mời khách ạ, chúng cháu đi trước."
"Được được, về đi, khi nào có vợ thì nhớ dẫn theo cho chú xem."
Hạ Đông cố ý ho khan một tiếng, không ngoài dự đoán mà thấy vành tai Diệp Dạng hơi đỏ lên.
Khi ba người đi rồi, chú Trương qua dọn dẹp chén đũa thì mới phát hiện bên dưới có một tờ tiền màu hồng, chú chạy nhanh ra cửa nhưng đã chẳng còn bóng người.
Chú đành dở khóc dở cười mà nhận nó, trong miệng lẩm bẩm:
"Làm việc có tiền cũng không nên tiêu xài như vậy, ba bát lẩu ma lạt thang đâu tận một trăm tệ chứ...."
Diệp Toàn về đến nhà đã bảy giờ tối, cô bé nói dối cha mẹ là đi chơi với bạn, sau khi tới cửa khu chung cư, do dự nửa ngày mới nói:
"Anh... em có thể thêm QQ của anh không?"
Sợ Diệp Dạng từ chối, Diệp Toàn nhanh chóng bổ sung thêm:
"Em không quấy rầy anh đâu, cũng không chia sẻ tài khoản QQ của anh cho người khác!"
"Được rồi."
Diệp Toàn hơi ngơ người, không ngờ Diệp Dạng lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Cô bé lập tức lấy điện thoại ra thêm bạn bè.
Mong muốn đã hoàn thành, tâm trạng Diệp Toàn rất tốt, cô bé vừa nhảy nhót vừa trở về nhà, đi được vài bước thì phất tay về phía Diệp Dạng.
"Anh hai, bây giờ em mới học cấp hai thôi, đợi lên đại học rồi sẽ đi tìm anh chơi!"
Diệp Dạng vẫy tay tạm biệt cô bé, xem như đồng ý.
Trở về khách sạn, sau khi Diệp Dạng tắm rửa xong thì nhào vào lòng Hạ Đông.
"Anh Đông à, ngày mai lấy được giấy chứng minh thì dẫn em làm thẻ ngân hàng nha."
"Được chứ."
Hạ Đông vuốt ve tóc bạn nhỏ.
"Thuận tiện thì chuyển hết tiền lễ gặp mặt của cha anh vào thẻ em luôn."
"Không cần đâu..."
Diệp Dạng ngẩng đầu lên, nói:
"Trước tiên anh Đông chuyển cho em tầm một vạn đi ạ."
Hạ Đông suy nghĩ chút thì hiểu Diệp Dạng muốn làm gì.
"Cho em gái em à?"
"Dạ..."
Diệp Dạng ghé mặt vào cổ Hạ Đông.
"Tháng sau là sinh nhật con bé rồi..."
"Cũng được, nhưng em phải nói chuyện với con bé, không được để cha mẹ biết, nếu không họ lại kiếm chuyện với em."
"Em biết ạ."
Diệp Dạng chống người lên, hôn lên môi Hạ Đông.
"Em không thèm để ý đến bọn họ."
Hôm sau, Hạ Đông cùng Diệp Dạng đi lấy giấy chứng minh, ai cũng nói ảnh thẻ chụp rất xấu, nhưng ảnh thẻ của Diệp Dạng trông vô cùng ưa nhìn, làn da trắng nõn, ngũ quan hài hòa.
Trên trấn nhỏ này chỉ có hai ngân hàng công thương và nông nghiệp, Diệp Dạng làm mỗi ngân hàng một thẻ, cậu chuyển một vạn qua thẻ ngân hàng nông nghiệp, còn thẻ ngân hàng công thương thì giữ lại dùng.
Công việc xong xuôi, cậu nhắn tin cho Diệp Toàn, hẹn cô bé đến gặp.
Đợi hơn mười phút, Diệp Toàn đã đến nơi. Vì chuyện anh hai tìm mình làm cô bé rất vui nhưng khi thấy Hạ Đông đang sắp xếp hành lý vào cốp xe thì vẻ mặt hiện lên chút buồn bã.
"Anh phải đi rồi sao?"
"Ừm, sắp đi."
Diệp Dạng cầm thẻ ngân hàng ra.
"Lần sinh này của em anh không tham gia được, trong này có một vạn thấy thích cái gì thì mua."
Diệp Toàn kinh ngạc nhìn cậu, vội vàng xua tay.
"Nhiều quá, em không nhận được, anh đi học cũng cần tiền mà."
Diệp Dạng bỏ nó vào túi Diệp Toàn.
"Một năm chỉ cho em một lần, nhận đi, đừng nói với bọn họ."
Diệp Toàn tất nhiên biết bọn họ là ai, cô bé chần chờ chút mới gật đầu.
"Em sẽ không nói."
"Bọn anh phải đi đây, em về nhanh đi, nếu mẹ em phát hiện thì phiền phức lắm."
"Không có đâu."
Diệp Toàn bĩu môi.
"Cha hình như đánh nhau với người ta bị thương rồi, bây giờ mẹ đang chăm cha ở bệnh viện ấy."
Diệp Dạng sửng sốt, nhưng không hỏi nhiều.
Hạ Đông đã mở cửa xe giúp cậu, Diệp Dạng lên xe rồi vẫy tay với Diệp Huyền.
"Em mau về đi, trời nóng như vậy không nên ra ngoài lâu."
"Vâng!"
Hạ Đông đóng cửa xe giúp Diệp Dạng, sau đó vòng qua ghế lái, mới nghe thấy câu nói của Diệp Toàn:
"Anh phải tốt với anh hai của em đó!"
Tay anh đặt trên đầu cửa xe, cười đáp:
"Không ai đối xử với em ấy tốt hơn anh đâu."
Diệp Toàn chớp mắt, chợt cô bé giơ hai tay lên làm hình cái loa.
"Hai anh xứng đôi lắm, nhất định phải thật lâu dài nha!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT