Edit: phongsunuong.
Kinh Hàn Chương chưa từng thấy Yến Hành Dục khóc như một đứa trẻ như vậy.
Ngày thường, Yến Hành Dục vẫn luôn thu liễm khắc chế, giống như y đã đặt mọi cảm xúc vào chỗ sâu nhất trong lòng.
Sau khi được đưa tới Hàn Nhược Tự, thì chịu sự bồi dưỡng của những kẻ dưới trướng Nhiếp Chính Vương, với việc bị bệnh tim nên càng không thể bộc lộ cảm xúc dù chỉ một phần. Dù cho cảm xúc có dạt dào ra sao cũng chỉ có thể chảy xuôi theo dòng nhỏ ra ngoài, giống như khi đánh bóng một viên ngọc thô vậy.
Cứ như thế được mấy năm, rốt cuộc cũng tạo nên một vị Nhiếp Chính Vương thế tử hoàn mỹ báo thù cho phụ vương.
Cho tới bây giờ Yến Hành Dục cũng chỉ khóc trước mặt Kinh Hàn Chương, những lần ít ỏi đó cũng chỉ an an tĩnh tĩnh mà rơi nước mắt, nhịn không nổi nữa thì mới phát ra tiếng khóc nức nở như thú con, rồi rất nhanh sẽ nín.
Mà lúc này, Yến Hành Dục kéo lấy vạt áo của Kinh Hàn Chương, giống như một con thuyền nhỏ đã phiêu bạt nhiều năm rốt cuộc cũng tìm được bến đỗ, người đầy thương tích mà dỡ từng lớp phòng bị trong vòng tay ấm áp của Kinh Hàn Chương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.