Chung Lỵ Hồng sững sờ trong vài giây, sau đó mới bắt đầu hét lớn:"Con tôi! Con của tôi! Họ bắt con tôi đi rồi!"Lúc này những người qua đường ở cổng bệnh viện mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, có người thì kinh ngạc cảm thán thế mà lại có kẻ buôn người táo tợn như vậy, cũng có người bày tỏ sự thương cảm với Chung Lỵ Hồng đã bị bắt mất đứa con, có người đầu óc khá tỉnh táo đến nhắc nhở Chung Lỵ Hồng, người đang mất bình tĩnh:"Cô còn đứng ngốc đó làm gì, mau gọi cảnh sát đi!"Lúc này, Chung Lỵ Hồng mới sực tỉnh rồi nhanh chóng gọi 110.

Trong lúc lòng dạ rối bời, cô ta phải mất đến vài phút mới có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Hơn mười phút sau, cảnh sát đến hiện trường nắm rõ tình hình, sau đó quay lại sở cảnh sát đăng ký, sau đó nữa mới bắt đầu giám sát lại quá trình, xoay qua chuyển lại ba bốn mươi phút đã trôi qua.

Mà hai tên buôn người dám bắt cóc trẻ em tại nơi đông người như thế này rõ ràng đã là tội phạm quen thuộc, tình hình của cái huyện nhỏ này bọn chúng đã nắm rõ trong lòng bàn tay từ lâu, không dễ gì mới tra được vào máy giám sát, cuối cùng chiếc mô tô kia lại biến mất ngay trong khu vực thuộc điểm mù giám sát.

Cảnh sát đã kịp thời ra quyết định khẩn trương, ra lệnh kiểm tra các phương tiện giao thông tại tất cả các giao lộ ra vào thành phố, nhưng sau hai ngày tìm kiếm vẫn không tìm thấy đứa trẻ.

Điều này thực ra là rất bình thường.

Cả cái huyện chỉ rộng chừng này, mười phút là có thể chạy ra khỏi thành phố, bệnh viện quận cách ngã tư gần nhất chỉ bốn năm phút đi xe, chỉ cần bọn buôn người có chút kinh nghiệm, sau khi cướp được đứa trẻ sẽ lập tức đổi xe rời khỏi thành phố, chứ đâu ngu ngốc mà đợi cảnh sát truy tìm.

Việc tìm kiếm không có kết quả, bên cảnh sát cũng không thể tiêu tốn quá nhiều lực lượng cảnh sát cho vụ án này, chỉ có thể yêu cầu vợ chồng Chung Lỵ Hồng quay về chờ tin tức.

Trong tình huống một đứa trẻ bị bắt cóc như thế này, 48 giờ đầu chính là thời gian vàng để tìm kiếm và cứu nạn, nếu không tìm thấy đứa trẻ trong thời điểm đó thì xác suất tìm thấy chúng ở khoảng thời gian sau này là rất mong manh.

Chồng của Chung Lỵ Hồng là Tưởng Minh đã tìm kiếm trên Internet rất lâu, sau khi nhận được kết luận này, sự lo lắng của anh ta như bị đóng băng lại vậy.

Nhìn vợ mình vẻ mặt ủ rũ trước mặt, anh ta liền trở nên tức giận:"Cô lớn đầu như vậy rồi mà trông một đứa trẻ cũng không xong! Đã một mình mang đứa nhỏ ra ngoài thế mà lại còn bỏ nó một mình ở ven đường, não cô chỉ toàn chứa mấy thứ cặn bã thôi hả?""Chỉ một lúc thôi mà, sao em biết được sẽ xảy ra chuyện như thế này chứ! " Chung Lỵ Hồng lúng túng tự bào chữa cho mình.

Cô ta đã phạm phải một sai lầm lớn, đặc biệt là bản thân cô ta đã đuối lý nên cũng không có can đảm để cãi nhau với chồng như mọi khi.

Đã hai ngày trôi qua, trong lòng cô ta cứ luôn nghĩ về lời cảnh cáo tựa như nguyền rủa của Lục Linh Bảo vài ngày trước.

Cô đã nói với Chung Lỵ Hồng đừng mang đứa trẻ lên huyện, nếu không, trong vòng ba ngày sau hai mẹ con sẽ phải chịu cảnh ly tán.

Vào thời điểm đó, Chung Lỵ Hồng không bao giờ nghĩ rằng những lời này sẽ trở thành sự thật.

Có thể đó chỉ là một sự trùng hợp, cô ta thầm đoán trong lòng, nhưng lại không dám nói với chồng.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play