"Diên Diên." Thiếu niên dừng lại: "Hôm nay em rảnh không?"

Hướng hai người đang đi đến là ký túc xá của Tạ Tinh Triều. Vì hai ký túc xá nằm cạnh nhau nên theo hướng đi hiện tại thì có lẽ sẽ tới chỗ của Tạ Tinh Triều trước rồi mới đến của Ngu Diên.

"Chiều có tiết, tối thì không." Ngu Diên nói: "Sao vậy?"

Tạ Tinh Triều chưa kịp lên tiếng thì trước mắt đã xuất hiện một người. Hình như là bạn cùng phòng của hắn. Nhưng nhìn thấy họ sóng vai đi tới, biểu cảm của cậu rất không tự nhiên, cứng nhắc chào hỏi bọn họ.

"Tôi đi thư viện tự học." Lúc đi ngang qua, cậu ta còn cười với Tạ Tinh Triều: "Úc Triết còn trong phòng, nếu cậu không mang chìa khóa thì có thể gọi cậu ta mở cửa."

Từ Tiểu Âu nói vài câu với Tạ Tinh Triều rồi đi.

Ngu Diên nhớ đã từng nói với cậu ta rằng, nếu Tạ Tinh Triều ở ký túc xá có chuyện gì thì có thể liên lạc với cô.

Nhưng cậu bé ấy chưa từng tìm đến cô.

Điều này có nghĩa Tạ Tinh Triều hẳn là vẫn cư xử đúng mực trong ký túc xá và chung sống hòa thuận với họ. Nhìn tình huống trước mắt thì hắn có vẻ khá thân với chàng trai tên Từ Tiểu Âu này.

"Đúng vậy, quan hệ của chúng tôi ở ký túc xá vẫn ổn." Thiếu niên nói.

Ngu Diên lúc này thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tạ Tinh Triều nói: "Diên Diên, tối nay em có tới nhà tôi không?" Hắn rũ mắt: "Tôi gặp ác mộng, rất khó chịu. Tôi muốn tâm sự cùng em."

Ngu Diên: "..."

Cô lưỡng lự, không trả lời ngay.

"Không được cũng không sao." Sắc mặt thiếu niên hơi xanh xao: "Vậy tôi lên lớp với em."

Tinh thần hắn quả thực không tốt lắm. Ngu Diên đành nói: "Cậu về trước đi. Nghỉ ngơi một lúc."

"..."

"Ngoan, về nghỉ trước đi." Ngu Diên thở dài.

Cô dịu dàng nói: "Tan học xong tôi đến tìm cậu, được không?"

Mắt thiếu niên lập tức sáng lên.

Kết thúc tiết học, Ngu Diên về ký túc xá cất túi xách. Thân Trí Nam rất hiếm khi thấy cô ra ngoài giờ này: "Diên bảo bối, giờ cậu ra ngoài à?"

"Đến nhà Tinh Triều chơi." Ngu Diên nói.

"Nhà cậu ta?"

Ngu Diên gật đầu.

"Vậy tối cậu về kịp không?"

"Cách trường không xa, đi bộ mấy phút là tới."

"Chết tiệt. Còn là tiểu thiếu gia nữa chứ." Thân Trí Nam là người bản địa, đối với nhà đất ở đây thì rõ như lòng bàn tay: "Mẹ nó, nhà ở quanh đây, dù tớ có tán gia bại sản cũng chỉ mua được nửa cái toilet thôi."

Diệp Kỳ Hủ nói: "Vừa nhìn là biết. Với khí chất đó, ngoại hình đó, có nhìn thế nào cũng không giống người bình thường."

Ngu Diên thường ngày rất ít khi thảo luận chủ đề này. Cô chỉ cười cười và thu dọn sách vở.

"Sao cậu ấy lại dính lấy cậu thế nhỉ?" Thân Trí Nam cảm khái: "Ở trước mặt cậu trẻ con đến phát sợ."

"Đúng đó. Nhìn thôi là muốn tan chảy rồi." Cô nói: "Cậu em này phải nói là tốt dã man luôn đó. Tụi đàn ông con trai ấy mà, càng lớn càng xấu tính. Sau này tớ cũng muốn tìm một em trai bám người để yêu đương. Đối xử tốt với mình nè, còn thật lòng thật dạ nữa. Tuổi trẻ, sức khỏe tốt. Dù không tiền tớ cũng chịu luôn."

"Cậu ấy đã như thế từ bé rồi." Ngu Diên nói.

Trên thực tế, Tạ Tinh Triều bây giờ so với lúc nhỏ không khác biệt lắm.

"Nhưng mà Diên Diên à, sau này cậu có chịu nổi con sói nhỏ tinh lực dồi dào mà hay quấn người này không đây?" Diệp Kỳ Hủ thì thầm: "Xem cậu ấy dính sát cậu như thế, một ngày phải muốn bao nhiêu lần cơ chứ."

Thân Trí Nam cười lớn.

Ngu Diên thoạt đầu còn sững sờ, khi ý thức được thì đầu óc choáng váng, khuôn mặt tuyết trắng thoáng chốc đỏ bừng.

Quyển sách trong tay cô suýt chút nữa rơi xuống. Cô vừa xấu hổ vừa giận nói: "Các cậu đừng nói nữa."

Cô cảm thấy chỉ cần liên tưởng đến những điều họ nói một chút thôi, cũng là sự xúc phạm khó có thể chấp nhận được lên tình cảm giữa cô ấy và Tạ Tinh Triều.

Khoan nói đến cô, nếu Tạ Tinh Triều nghe được nhất định cũng sẽ cảm thấy chán ghét.

Thấy Ngu Diên thực sự tức giận, hai người im lặng không tiếp tục đùa nữa.

Ngu Diên thu dọn xong sách vở. Cô vốn là người sắp xếp thời gian biểu rất nghiêm ngặt. Kế hoạch cho buổi tối hôm nay đã lên sẵn từ trước là học từ mới và đọc luận văn. Nhưng hiện tại cô sẽ mang theo tất cả những cuốn sách cần thiết.

Cô lo lắng cho trạng thái tinh thần của Tạ Tinh Triều. Biểu hiện bất thường lúc sáng của hắn không thể giải thích chỉ bằng một câu đơn giản vì 'gặp ác mộng' được.

Bước đi trong khuôn viên đại học Bắc Kinh, lúc này trời vẫn còn hoàng hôn và gió đêm bắt đầu thổi. Ngu Diên bất ngờ nhận được điện thoại của Hứa Đoạt Hạ.

Giọng nói ở đầu dây bên kia đầy hoạt bát sinh động: "Bảo bối, dạo này sao rồi?"

Ngu Diên: "Cũng như trước thôi." Cô cong mắt: "Cậu sao lại đột nhiên gọi điện cho tớ vậy?"

"Hầy, tớ bất chợt nhớ tới một chuyện. Thằng em đần của tớ, Hứa Ngộ Đông ấy, nó cũng đến Kinh Châu học đại học rồi."

Ngu Diên nghĩ đến cậu bé đầu tổ quạ mà cô gặp trong kỳ nghỉ hè, không khỏi mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi."

"Ba tớ đã phải trả một khoản tiền lớn. Đợt hè vừa rồi dần nó ba trận đòn nhừ tử cho đỡ tức." Hứa Đoạt Hạ nói: "Tớ đột nhiên nhớ ra cậu nên gọi điện thoại. Dù sao cậu cũng ở gần Kinh Châu. Nó mà ngứa đòn, dám đi gây chuyện, cậu giúp tớ đi đánh cho nó một trận."

Ngu Diên: "..."

Cô bỗng nhớ đến một việc, ngập ngừng đôi chút rồi hỏi: "Hạ Hạ, em cậu trước đây có trải qua thời kỳ nổi loạn không?"

"Ngày nào mà nó chả nổi loạn."

Hứa Đoạt Hạ còn nghiêm túc trả lời: "Con trai mới lớn đều như vậy hết đó. Tớ nhớ đỉnh điểm là lúc mười bốn, mười lăm tuổi, còn tưởng là hết cứu được nữa rồi. Nó kết bạn với một đám thiếu niên hư hỏng, cả ngày lêu lổng ngoài đường."

"Cậu không biết được họ làm những việc gì ở ngoài." Chỉ có cậu chưa nghĩ tới chứ không có chuyện họ làm không được.

Hứa Đoạt Hạ nói một tràng dài.

Trên bầu trời, một đám mây vừa trôi qua. Tâm tình Ngu Diên cũng chợt nhẹ đi phần nào.

Rất bình thường đúng không.

Dáng vẻ kỳ lạ của Tạ Tinh Triều mà cô nhìn thấy ban ngày, dù chỉ trong tích tắc thôi, đã khơi dậy nhiều suy nghĩ trong cô.

Lúc Tạ Tinh Triều mới rời Ngu gia, cô tuyệt đối không tin người trong lời đồn đại là hắn. Người sẽ làm ra những chuyện như vậy. Mãi cho đến ngày hôm ấy, khi cô được tận mắt chứng kiến.

Tạ Tinh Triều không biết cô nhìn thấy, hắn chủ động nói ra không chút kiêng dè, lại thành khẩn giải thích nguyên nhân. Ngu Diên cũng tự nhủ rằng nam và nữ khác nhau, lớn lên không ai tránh khỏi việc xung đột với người khác.

Thật ra, nếu suy xét tận cùng gốc rễ, điều cô lo sợ không phải nằm ở việc hắn đánh nhau, mà chính là vẻ mặt cực kỳ xa lạ kia. Giống như một Tạ Tinh Triều hoàn toàn khác.

Cô kháng cự lại nó theo bản năng và suy nghĩ xa hơn để thuyết phục chính mình. Đó chẳng qua chỉ là tuổi nổi loạn, do cô quá mẫn cảm, suy nghĩ nhiều mà thôi.

Hứa Đoạt Hạ cũng nói như thế mà.

Ngu Diên nhẹ nhàng thở hắt ra, nhớ đến thiếu niên ngoan ngoãn nghe lời thường ngày, nỗi bất an trong lòng dần tan biến.

Đều là chuyện cũ đã qua, mấy ai chưa từng đi sai một đoạn đường.

Hắn của khi ấy không một ai bên cạnh, chẳng có người chỉ dẫn. Chỉ cần sau này hắn không lệch lạc nữa, thuận lợi trưởng thành là tốt rồi.

Mặt trời lặn về tây, cửa nhà Tạ gia đã gần ngay trước mắt. Ngu Diên biết mật khẩu, Tạ Tinh Triều cũng nói rằng cô muốn qua bất cứ lúc nào đều được. Nhưng suy đi nghĩ lại, cô vẫn không tự mình mở cửa mà gửi tin nhắn cho hắn.

Cửa rất nhanh đã mở: "Diên Diên?"

Một chút khí lạnh từ trong nhà phả ra, hiển nhiên điều hòa bên trong đang bật. So với tiết trời tháng chín còn sót lại hơi nóng ngày hè ngoài này thì mát mẻ và thoải mái hơn nhiều.

"Đỡ hơn chút nào chưa?" Cô thấy hắn có vẻ như vừa mới ngủ dậy. Mái tóc đen hơi rối, sắc mặt có chút uể oải.

Thiếu niên buồn bã lắc đầu: "Ngủ không ngon."

"Tối qua gặp ác mộng, tâm trạng rất kém." Hắn cụp mắt, mím môi nhìn cô: "Lúc đó đầu óc không được tỉnh táo."

"Không sao." Ngu Diên biết hắn đang nói về việc gì: "Tôi biết."

Cô ngầm thỏa thuận sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa.

Thiếu niên ngồi xuống sofa, đôi mắt đen láy dường như thêm vài phần mê mang, hắn lẩm bẩm: "Có lúc, tôi cũng không rõ mình đang làm cái gì nữa."

"Diên Diên, có phải từ nhỏ tôi đã rất phiền phức rồi không?" Hắn nhẹ giọng, buồn bã nói: "Ai cũng chê tôi phiền.."

Hắn không nhìn cô, con ngươi mờ mịt nhìn bầu trời xa xăm.

Ánh nắng chiều phủ lên gương mặt trắng ngần của hắn một màu đỏ nhạt. Đôi mắt đen phản chiếu màu hổ phách, trông càng dịu dàng hơn sắc đen thường ngày. Đuôi mắt rũ nhẹ, khiến người xót thương vô vàn.

Ngu Diên đau lòng không thôi, mọi suy nghĩ trong đầu đều tiêu tán.

"Không có ai chê cậu phiền." Cô ấm áp nói: "Cả nhà tôi đều yêu quý cậu. Chỉ cần cậu bằng lòng, muốn quay về lúc nào cũng được."

Ngón tay thiếu nữ mềm mại, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.

Hắn quay lại và từ từ nghiêng người sát lại. Cuối cùng khẽ nói: "Ừm."

Hai người trò chuyện cùng nhau cũng không cần nhiều lời.

Thực ra, chỉ cần được ở chung với cô như thế này, cho dù không làm gì cả, lòng hắn cũng đủ bình yên rồi. Đây là sự ăn ý ngầm đã hình thành ngay từ nhỏ giữa bọn họ.

"Nam sinh hôm nay." Hắn khéo léo nói: "Con người cũng không tệ."

Ngu Diên nhanh chóng hiểu ra người hắn nhắc đến là ai.

Tả Áo Nam.

Cô cong môi cười: "Đúng vậy."

Thiếu niên nhìn cô: "Sau đó anh ta liên lạc với tôi.."

"Hửm?" Thấy hắn không nói tiếp nữa.

"Tôi trò chuyện với anh ta vài câu. Anh ta nói sau này anh ấy và bạn gái mời chúng ta cùng ăn cơm. Xem như xin lỗi." Tạ Tinh Triều nói.

Bạn gái?

Ngu Diên sững sờ trong giây lát. Nhưng cô nhanh chóng nghĩ đến việc một chàng trai như Tả Áo Nam có bạn gái là điều hết sức bình thường. Hơn nữa, nếu quả thực đã có bạn gái, dù không phải mời nữ sinh khác dùng cơm với danh nghĩa cá nhân. Nhưng để tránh bị dèm pha thì dẫn theo bạn gái đi cùng lại quá hợp lý rồi.

"Nhưng tôi không sao. May nhờ có cậu mà quả bóng không trúng tôi." Ngu Diên nói: "Cậu có muốn đi ăn không?"

"Tôi sao cũng được." Thiếu niên chớp chớp mắt, thờ ơ nói: "Vậy đến lùc đó tính tiếp đi."

"Ừm."

"Diên Diên, ngón tay tôi có hơi không thoải mái." Hắn đột nhiên làm nũng.

"Khi ấy không cảm thấy gì. Giờ lại thấy hơi đau."

Tâm trí Ngu Diên ngay lập tức chuyển sang ngón tay của hắn, khẩn trương nói: "Sao vậy?"

Ngón tay hắn rất dài, một đôi tay xinh đẹp. Thuở bé, tay hắn nhỏ nhắn mềm mềm, tay cô cũng mềm. Hai cái bánh nếp nhỏ xinh tay trong tay cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà. Nhưng mà bây giờ, tay của hắn đã là đôi tay xinh đẹp của một thiếu niên, khớp xương rõ ràng, thon dài khỏe mạnh, hoàn mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Tuy nhiên, Ngu Diên không nhàn rỗi để suy nghĩ nhiều vào lúc này. Bởi vì Tạ Tinh Triều tham gia câu lạc bộ bóng chày, nên cô tranh thủ thời gian giải lao của tiết học để bổ sung một thoáng kiến thức về bóng chày. Cô biết được tốc độ bay của quả bóng trong trận đấu khủng bố đến thế nào. Ở tình huống nghiêm trọng, nó thậm chí có thể làm vỡ hộp sọ của người không mang đồ bảo hộ.

Tuy là ngoài da không thấy gì, nhưng cô vẫn lo lắng: "Cậu có muốn đi bệnh viện khám không?"

Bàn tay nhỏ của cô nắm lấy tay hắn, cẩn thận ấn vào: "Đau ở đâu? Ấn thế này có đau không? Có bị thương đến khớp không?"

Hắn không ngờ rằng, hiện tại chỉ là được cô đối xử dịu dàng như vậy, nhẹ xoa nắn, hơi thở gần trong gang tấc. Hơi thở của cô đang quẩn quanh hắn..

Nhịp thở của hắn lặng lẽ gấp dần. Hắn kéo tấm chăn mỏng đắp lên chân mình.

Ngu Diên đang tập trung giúp hắn xoa bóp ngón tay: "Sao thế?"

"Diên Diên, có hơi lạnh." Giọng hắn có chút khàn, mang theo âm mũi nhẹ.

Ngu Diên ôn hòa đáp: "Vậy tôi sẽ tăng nhiệt độ điều hòa lên, để tránh bị cảm lạnh."

"Ừm." Hắn nói. Rất nhanh lại bổ sung thêm: "Không nghiêm trọng đến thế. Chắc không cần đi bệnh viện đâu." Hắn nói rồi âm thầm duỗi tay đến trước mặt cô. Rõ ràng còn muốn cô tiếp tục xoa giúp hắn.

Từ xưa đến nay, cô cũng đành đầu hàng với việc làm nũng thành thói này của hắn.

"Tôi đã đặt mua thuốc xịt Vân Nam Bạch Dược cho cậu rồi." Ngu Diên xử lý công việc luôn hiệu quả. Cô nhanh chóng kiểm tra các triệu chứng trên mạng: "Về sau nếu cậu cầm bút, cầm đũa thấy không thoải mái thì nhất định phải đến bệnh viện khám."

Ngu Diên bôi thuốc cho hắn, nhẹ xoa các khớp ngón tay. Tạ Tinh Triều lẳng lặng nhích về phía cô, khẽ cọ xát vào đầu gối cô.

Không lâu sau, hắn thật sự tựa lên đùi cô ngủ thiếp đi. Dáng hắn cao, chân lại dài, nằm trên sofa ngủ đúng là có hơi chật chội. Nhưng hắn vẫn không muốn rời đi.

Chàng thiếu niên nhắm nghiền mắt. Tóc đen mềm che đi vầng trán trắng ngần và khuôn mặt gần như không có khuyết điểm. Sống mũi thẳng, môi hồng nhuận hơi mím, rất ra dáng cậu thiếu niên sáng dạ, ngay thẳng.

Nhìn gương mặt khi ngủ không cần phải phòng bị của hắn, lòng cô chợt dịu lại.

Cô tự nhủ rằng mình đã suy nghĩ quá lên về mọi việc. Hắn so với trước đây chưa từng thay đổi.

Cô không nỡ đánh thức Tạ Tinh Triều. Dù sao hắn cũng hiếm khi có giấc ngủ ngon như vậy. Cô mở một bản luận văn và bắt đầu đọc tiếp từ chỗ dang dở.

Nào ngờ, Tạ Tinh Triều ngủ một giấc lại trọn vẹn bốn tiếng đồng hồ.

Ngu Diên cũng rất nhập tâm làm việc của cô. Đến cuối cùng, khi hoàn thành xong những việc vặt khác, cô nhìn đồng hồ thì mới sửng sốt.

Đã gần mười một giờ, ký túc xá đại học Bắc Kinh sắp đóng cửa.

Tạ Tinh Triều cũng tỉnh lại: "Tôi ngủ say quá rồi."

Rõ ràng hắn ngủ rất ngon, khi thức dậy cũng không một tiếng động. Tóc đen hơi dựng lên, môi hồng răng trắng. Vì mới tỉnh ngủ nên đôi mắt đen hiền lành có chút ngấn nước, trông trong trẻo và xinh đẹp hơn bình thường.

"Cậu mất ngủ lâu như thế, giờ có thể ngủ được là tốt rồi." Ngu Diên đương nhiên là không thể trách hắn.

Lên đại học mấy năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên đã muộn vậy rồi mà cô vẫn chưa về trường. Có lẽ vì biết trước cô sẽ đi đâu nên bạn cùng phòng cũng không nhắn tin thúc giục.

Ngu Diên thực sự khóc không ra nước mắt, nhìn trời tối đen như mực bên ngoài.

"Xin lỗi." Thiếu niên dụi mắt, giọng mũi đặc, dè chừng từng chút một đề nghị: "Nhưng thực sự đã trễ quá rồi. Diên Diên, hay là em ngủ lại đây đêm nay đi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play