"Không xong rồi! Phòng tuyến đầu tiên đã bị công phá! một đại đội vòng ngoài đã bị toàn diệt!!!"
Nơi phòng tuyến thứ hai, các binh sĩ nghe vậy trong lòng đều run lên.
Dù biết sắp sửa đối diện với họ là cái những cái chết thương tâm, nhưng họ thực sự không dám rời vị trí để chạy trốn, vì phía sau còn người thân và gia đình.
Nguyễn Trung Mạnh là một chàng trai mới đầy hai mươi, tận thế vừa đến, cha mẹ đã bị lũ côn trùng tấn công và ăn thịt, hiện tại người thân của hắn chỉ còn một đứa em gái mười tuổi.
Không có bằng cấp, không được tổng bộ coi trọng, lựa chọn lao động phổ thông thì lương thực nhận được lại quá ít, không đủ hai miệng ăn, Nguyễn Trung Mạnh đành phải liều mình đăng kí vào quân ngũ, như vậy mới đủ nuôi em gái.
Tưởng an nhàn, chịu huấn luyện rồi nhận lương là xong, ai ngờ lúc này lũ trùng lại điên cuồng tấn công, các tiền bối của hắn đều là người có kinh nghiệm, đã xung phong lên phòng tuyến đầu, hiện tại nghe tin toàn đại đội trên đó đã chết hết khiến Mạnh sợ hãi không thôi, đôi chân run lên cầm cập, bất cứ khi nào cũng có thể đái ra quần.
Nhưng hiện tại bảo hắn đảo ngũ, trốn chạy là chắc chắn không được, bởi quân quy là nghiêm khắc, nếu hắn đào ngũ, bản thân sẽ bị xử phạt, nặng thì tử hình nhẹ thì bỏ tù lao động công ích, như vậy em gái hắn sẽ không ai chăm sóc, sẽ chết a!
Vì thế lúc này chỉ có thể liều mạng, dù cho có sợ hãi, có run rẩy đến mức nào, hắn cũng phải kiên cường vì em gái mình.
Và đó cũng là tâm lý của toàn bộ binh sĩ xung quanh, tuy sợ hãi đấy nhưng lỗi sợ mất gia đình còn kinh khủng hơn nhiều.
Khi tất cả mọi người còn đang run rẩy, tay toát mồ hôi thì Nguyễn Trung Mạnh không biết lấy dũng khí từ đâu ra mà giơ tay lên cao hô lớn:
"Cái đ.
.
t con mẹ nó lũ trùng chúng mày!!! Bố mày là một chiến binh Minh Việt, Bố mày đel sợ chết, bố del sợ chết!!! Bọn mày tới đây, bố đ.
.
t cả lò bọn mày!!! Lũ chó!!!!"
Khuôn mặt hắn lúc này đỏ bừng như gấc, tuy cả cơ thể vẫn còn run rẩy nhưng lại cho người khác một cảm giác điên cuồng.
Sự sợ hãi tột cùng của một con người chính là sự điên cuồng đến phát rồ, sẵn sàng bỏ qua hết mọi thứ, liều mạng đấu tranh tới cuối cùng.
Sự điên cuồng của Mạnh như một ngọn lửa lan ra khắp toàn bộ phòng tuyến thứ hai, tất cả binh sĩ còn đang trong cơn hoảng loạn liền như bị lây nhiễm, từ người này lan truyền sang người kia.
Một đội quân không có chút sĩ khí nào giờ đây đã khí thế trùng thiên, vang vọng khắp cả chiến trường là những câu chửi tục, chửi thề hướng về phía lũ Trùng Tử.
Nhìn thấy cảnh này, một vị đại úy hướng một tên sĩ quan bên cạnh nói nhỏ: "Điều tra tên binh sĩ kia, sau trận chiến này mà hắn còn sống thì phong hàm cho hắn! Đó là một nhân tài đáng để bồi dưỡng!"
Tên sĩ quan này hô phải rồi sau đó rời đi.
Trên chiến trường, lũ Trùng ngày càng tiến sát vào vành đai của tuyến phòng thủ thứ hai, nhưng đều bị đạn pháo oanh tạc thành thịt vịn.
Ầm ầm, oanh oanh!
Tiếng nổ của pháo vang đầy trời, khiến mặt đất cũng phải theo đó mà rung chuyển lắc lư.
Từ phương xa, bắt đầu có sự hiện diện của Đại Trùng cùng Kim Giác Trùng, nhìn thấy mấy đầu quái vật này, vị đại úy cầm quân hướng bộ đàm ra lệnh.
"Toàn bộ pháo thủ và xe tăng hướng hai đầu Đại Trùng cùng con Kim Giác Trùng kia tấn công, các binh sĩ còn lại tập trung đối phó Trùng Tử!"
Có ba con Đại Trùng thì có một con đã hi sinh tại vòng ngoài, hiện tại tiến vào đây chỉ còn hai con tồn tại nhưng như vậy cũng đủ làm cho đại đội hai trăm người binh sĩ phải chật vật.
A aaaa!
Tiếng hét thất thanh vang lên, đã có một số con Trùng Tử thành công phá vỡ phòng tuyến, tiến vào tàn sát binh sĩ.
Nhìn thấy có Trùng Tử vậy mà tấn công một người bạn của mình, Nguyễn Trung Mạnh lại bất giác nhìn thấy hình ảnh cha mẹ mình bị lũ trùng cắn xé, hắn điên lên, đôi mắt long lên sòng sọc, vất súng xuống lao vào đấm lên mặt đồng bạn túi bụi.
Không chịu được những cú đấm, Trùng Tử cũng vì vậy mà chết đi, người lính kia theo đó cũng thoát một kiếp, nhưng bị Mạnh đấm lực quá khiến hắn ta bị gãy mũi, nhưng thay vì oán trách thì hắn lúc này lại nước mắt lưng tròng rối rít hướng Mạnh cảm ơn.
Lũ trùng thành công xé rách phòng tuyến, các binh sĩ chết ngày càng nhiều, Đại trùng cùng Kim Giác Trùng ngày càng tiến tới gần hơn.
"Xong!" Nhìn thấy cảnh này, đại úy có chút mất hồn, khuôn mặt như già đi mấy tuổi nhìn khung cảnh thảm sát trước mặt.
Oanh oanh!
Đương lúc mọi người còn đang sợ hãi, suy sụp thì một tiếng động lớn từ phía căn cứ vang dội ra, nơi đó không biết từ khi nào đã xuất hiện một thân ảnh to lớn, cả cơ thể đều là kim loại phát ra ánh hoàng kim đang điên cuồng hướng nơi này lao tới.
Cùng với đó là một thanh âm máy móc vang lên, vang dội khắp cả chiến trường:
"Mọi người rút lui về phòng thủ, ngăn chặn bọn Trùng Tử, mấy đầu to lớn này để tôi xử lý!!!"
Cùng lúc đó, trên bộ đàm đại úy, người chỉ huy đại đội này cũng nhận được chỉ lệnh rút lui.
.