Bình minh nhô lên, ánh sáng của mặt trời bắt đầu phủ phục xuống thế gian, một ngày mới tiếp tục được bắt đầu, thay vì tràn đầy sức sống, tiếng chim líu lo như xưa thì giờ đây mọi thứ lại chìm trong u ám, chết chóc đến đáng sợ.

Trong phòng học tại trường THPT Bắc Minh.

Có hai thân ảnh đang ngồi trong một lớp học, đó không ai khác chính là Đỗ Phong cùng Đại Minh.

Sau khi cùng đoàn người chia tay, hắn đã cùng Đại Minh quay lại trường học.

Cả tối hôm qua Đỗ Phong không hề nghỉ ngơi, hắn đi quanh trường thôn phệ tất cả xác chết từ nhân loại cho đến Trùng Tử.

Xác nơi đây nhiều lắm, phải hùng hục đến đêm mới xử lý được toàn bộ.

Nhờ nguồn cung dồi dào, Đỗ Phong đã thành công tấn cấp, đưa Nhân dạng tiến vào cấp chuẩn linh, cùng một lượng lớn công đức từ cõi thiên địa này gia trì.

Không những thế, Đỗ Phong cũng trở nên thông thái hơn rất nhiều, từ việc cắn nuốt linh hồn xấu Phong được ban cho một lượng lớn tri thức.

Ánh sáng vừa treo cao, liền xuyên qua cửa kính của phòng học mà chiếu thẳng vào Đỗ Phong cùng Đại Minh.

Thấy ngày mới đã lên, Đỗ Phong cũng không tiếp tục tu luyện, hắn chuẩn bị đồ đạc rồi cùng Đại Minh rời đi nơi đây.

Từ trong tiểu thế giới Đỗ Phong lấy ra một túi bánh socola cùng một cái xác Trùng Tử.

Túi bánh là để hắn ăn, còn Trùng Tử là để Đại Minh ăn.

Hôm qua dẫn Đại Minh đi đánh giết lũ trùng, Đỗ Phong phát hiện tên này vậy mà ăn thịt Trùng Tử, lúc đầu hắn cũng không quá để ý, nhưng khi lấy thức ăn cho chó đưa Đại Minh phục dụng thì nó lại chê a! Dùng đủ loại thức ăn nó cũng không thèm, phải đến khi hắn vất ra một cái xác Trùng Tử tươi, nó mới ăn ngấu nghiến, còn xác Trùng Tử khô? Nó không ăn nha! Chê!!!
Thế là từ lúc đấy Đỗ Phong đành để trong không gian vài đầu Trùng Tử tươi để làm thức ăn cho Đại Minh, tránh con hàng này chết đói.

Ăn sáng xong xuôi, cả hai mới rời đi nơi này, hướng về một phương khác của thành phố đi tới, lần này điểm đến của Đỗ Phong chính là ngôi nhà của mình.

Tuy cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần của Đỗ Phong lại rất phấn chấn, không có chút gì gọi là mệt mỏi, một người một thú cứ vậy mà rong ruổi trên đường lớn.

!

Trần Đại Hưng là một nhà khoa học đại tài với những thí nghiệm của bản thân, ông ta đã đánh ra một danh tiếng lớn trên toàn cầu.

Hơn chục năm về trước, Trần Đại Hưng xuất sinh một đứa con trai, đứa bé vừa sinh ra đã yếu ớt dị thường, để có thể duy trì sự sống cho đứa bé, ông đã dấn thân vào nghiên cứu mã gen, nhân sinh học.

Khi đó, quá trình nghiên cứu chỉ dừng ở bồi dưỡng các tế bào, giúp cho đứa bé duy trì mạng sống mà thôi.

Nhưng trong một lần vui đùa, tên nhóc này vậy mà nói muốn trở thành các siêu anh hùng, muốn siêu việt nhân loại khiến ông Hưng bỗng bị đả động, ý tưởng đó cũng vô thức trồng vào trong tâm.

Từ trước tới nay ông chỉ nghiên cứu làm sao để duy trì sự sống của tế bào, chưa từng nghĩ đến sẽ nâng cấp các tế bào trong thân, việc nâng cấp thành công có thể ban cho chúng những khả năng đặc biệt.

Đây có thể cũng là một bước tiến nếu ông thành công nghiên cứu nó, không chỉ giải quyết vấn đề của con trai mà còn giúp nhân loại tiến hoá.

Từ đấy ông ta điên cuồng nghiên cứu mã gen cùng các tế bào trong cơ thể con người.

Cuối cùng ông trời không phụ lòng người, không biết từ nơi đâu xuất hiện một số lớn trùng vật, bị người của ông ta bắt được đưa tới nghiên cứu, từ trong đây ông ta tìm ra cách kích hoạt mã gen của nhân loại.

Khi chế tạo thành công chi huyết thanh đầu tiên, vì là dựa trên mã gen của con trai mình nên nó có sự đồng bộ đến 90%.

Ông ta không kịp chờ đợi mà gọi cho con trai mình nhanh chóng di chuyển đến tổng bộ của mình, nhưng tên nhóc này vậy mà không chịu nghe theo, cứ ở lỳ tại thành phố nhỏ bé làm ông ta tức giận, chỉ có thể hướng con trai cả đi trước bảo vệ, sau đó sai người cầm theo chi huyết thanh cùng một bộ cơ giáp do ông ta sáng tạo hướng về nơi đó đưa tới.

Tuy biết độ mã gen lên tới 90% nhưng ông ta vẫn có chút lo lắng về 10% còn lại, phải đến khi cánh tay trái của ông ta, Binh Vương gọi điện báo cáo ông Hưng mới yên tâm, thả lỏng tâm tình mà vui sướng.

Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi Binh Vương gọi điện, theo như lịch trình thì đoàn người Binh Vương sẽ trong ngày hôm nay đi vào tổng bộ, Trần Đại Hưng tràn đầy chờ mong hướng ra ngoài đi lại, khiến cho các đồng nghiệp xung quanh cảm thấy kì lạ nhưng không dám hỏi.

Oanh oanh, rừm rừm!!!
Tiếng động cơ oanh minh bởi những chiếc cơ giới sắt thép từ phía ngoài truyền vào trong tổng bộ.

Nghe thấy được động tĩnh quen thuộc này, ông Hưng biết Binh Vương đã dẫn theo người về, liền cho người mở cổng.

Vì để tránh bị những thành phần kh ủng bố tấn công tổng bộ, nơi thí nghiệm của ông Hưng đã được xây dựng kiên cố, tất cả đều được bao bọc bởi vài lớp kim loại, tạo thành một mái vòm, bao bọc toàn bộ căn cứ vào trong, muốn ra vào đều phải có người mở cổng mới có thể đi vào.

Cũng nhờ tính cẩn thận, ông Hưng đã vô tình xây dựng lên một căn cứ vững chắc trước khi lũ trùng kịp nở khỏi trứng, tấn công nhân loại.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play