Trùng Tử cấp bán linh này tuy chưa thực sự chuyển hoá thành Đại trùng nhưng mọi hình thái và đặc trưng đều đã tiếp cận, vì thế Đỗ Phong có thể nắm rõ điểm yếu của lũ trùng này.
Dựa vào tốc độ cao của trạng thái Tử thần, kết hợp con dao thái sashimi, mỗi khi Đỗ Phong lướt qua người một con Trùng Tử cỡ lớn là lại thêm một con thiệt mạng.
Hình thể to lớn, tốc độ biến chậm, việc né tránh những nhát dao của Đỗ Phong là không thể, dù cho bọn chúng có trở về trạng thái Trùng Tử khi trước thì cũng không thể chống lại được Phong.
Trừ khi chúng tiến hoạ thành dạng khác, có tốc độ, thì may ra thoát một kiếp.
Nhìn Đỗ Phong như một con sài lang xông vào bầy cừu Trùng Tử mà điên cuồng chém giết, Minh Thái nằm dưới đất mà run rẩy không thôi, trong nội tâm hắn như phiên giang đảo hải, lần đầu tiên hắn chứng kiến một con quái vật thực sự.
Nếu đối diện với Đại Trùng thì phần trăm sống sót của hẳn cũng chiếm được 60-70 thang điểm, bởi Đại Trùng to lớn, tốc độ chậm chạp nên vẫn có thể tìm được đường sống.
Còn cái thứ trước mặt này hoàn toàn khác, chỉ riêng tốc độ thôi hắn đã không thể theo kịp chứ đừng nói đến việc chạy trốn.
Đứng trước mặt con quái vật này chỉ có hai sự lựa chọn, đó là chết rồi bị ăn, hai là bị ăn rồi chết!
Trong lúc Minh Thái còn đang gào thét trong lòng, bất lực không thôi thì bên kia chiến trường Đỗ Phong đã nhanh chóng xử lý hết lũ Trùng Tử, không còn một mống.
Sau khi đánh giết, Đỗ Phong không quên việc thôn phệ bọn chúng, tất cả đều là tài nguyên a! Bỏ đi quá phí phạm.
Liên tục là những hành động quen thuộc, dùng xúc tu c ắm vào những cái xác, thần hồn kích hoạt Phệ Hồn tiến hành thôn phệ, sử dụng thanh tẩy gột rửa ác niệm, tiếp nhận công đức từ thượng thiên.
Tổng cộng nơi đây có bảy đầu Trùng Tử cỡ lớn, cả bảy đầu đều là cấp bán linh, vừa hay cung cấp cho Đỗ Phong một lượng lớn huyết khí.
Sau khi cắn nuốt toàn bộ những cái xác này, Đỗ Phong có thể cảm nhận được huyết khí trong thân đang tăng nhanh chóng mặt, với số lượng huyết khí này cũng phải tương đương với bảy trăm con Trùng Tử thường a.
Như vậy Đỗ Phong cần phải cắn nuốt thêm khoảng ba con Trùng Tử cỡ lớn nữa là có thể đột phá nhân dạng đến bán linh viên mãn rồi.
Còn dạng Trùng thì thật sự không đáng kể chút nào, về bản chất nó đã ở cấp linh, nên muốn thăng cấp trạng thái này cần phải thôn phệ quái vật đồng cấp hoặc cao cấp hơn thì mới có tiến triển.
Nhưng hiện tại Đỗ Phong đang cố gắng tăng sức mạnh Nhân dạng trước để nó có thể ngang bằng với Trùng dạng, như vậy sẽ không bị Trùng dạng chiếm toàn bộ mã gen, đưa hắn tới biến dị.
Tất cả những thứ này đều do sư phụ hắn dạy, cứ vậy mà nghe theo thôi.
Xem xét tình hình muốn thăng cấp Nhân dạng cần phải đánh giết càng nhiều quái vật a! Như vậy mục tiêu của hai thầy trò Đỗ Phong tiếp theo chính là càn quét quái trong thành phố này, vừa dà xoát kinh nghiệm vừa giúp nhân loại chiếm lại thành phố, một công đôi việc đáng để làm nha.
Nhìn những cái xác khô quắt đang nằm la liệt dưới sàn, Đỗ Phong biết những cái xác này đã chẳng còn chút tác dụng gì với mình, hắn quay người hướng Minh Thái đi tới.
Đang nằm bất động, mắt mở trừng lớn nhìn cuộc chiến, Minh Thái liền thấy tên quái vật này sau khi giải quyết đồng loại liền hướng mình đi tới, tim hắn bắt đầu nhảy loạn như hươu chạy mà thầm nghĩ trong lòng: "Xong!!! đội trưởng a, kiếp sau có duyên thì gặp lại."
Minh Thái nhắm măt lại, chờ tử thần dáng xuống người mình.
Tiến tới chỗ Minh Thái, Đỗ Phong dần chuyển hoá thành người, từ trong tiểu thế giới lấy ra bộ quần áo leo núi cùng chiếc mặt nạ hoá trang, vì đồ đạc trong tiểu thế giới khi được đem ra ngoài có thể xuất hiện ở bất cứ đâu chủ nhân muốn, nên khi vừa ra chúng đã bám luôn lên thân Đỗ Phong rồi.
Nhìn vị tiền bối cùng tiểu đội với mình trước đây đang sợ hãi nhắm mắt chờ chết, phía dưới ống quần thì có chút ẩm ướt khai khai phất lên, hẳn là vừa rồi bị doạ sợ không nhẹ.
Dù là người lính đac được đào tạo bài bản, nhưng khi đối diện những thứ kinh khủng, đưa tới cái chết thì cũng không thể kiềm chế được cơ thể mà sinh ra phản ứng tự nhiên.
"Này đồng chí!!! Có cần sợ hãi đến vậy không? Tôi tới cứu đồng chí mà!" Dù sao cũng đã để Minh Thái nhìn thấy trạng thái Trùng dạng, không thể để vị tiền bối này biết rõ mình là ai, để tránh những hệ lụy không đáng có, Đỗ Phong buộc phải giả giọng để ẩn mình.
Cảm nhận được bản thân không bị cắn xé hay tra tấn, lại nghe được cái tiếng nói trầm thấp có chút nhu hoà kia làm Minh Thái không dám tin tưởng, mở mắt nhìn lại.
Trước mặt hắn bây giờ là một vị thanh niên, cao mét sáu, thấp hơn hắn một đầu đang cúi xuống nhìn mình.
Vì bị ngăn trở bởi chiếc mặt nạ, Minh Thái không thể phán đoán tuổi tác cũng như vẻ mặt của đối phương.
"Cậu, cậu là ai?...!Con quái vật kia đâu?" Khi xác định người trước mặt là nhân loại, Minh Thái mới thở phào một hơi, hướng xung quanh nhìn lại.
Vừa rồi nó mới ở đây a! Giờ biến mất tiêu rồi.
"A! Nó đi rồi!" Thấy Minh Thái ngó nghiêng, tìm tung tích của bản thân mình khi ở trạng thái Trùng, Đỗ Phong cũng không dám đả kích tinh thần của y, mà giả vờ nói bậy.
Thế cũng tốt, việc Minh Thái không biết Đỗ Phong là quái vật lại càng thuận tiện, tránh việc phải giải thích quá nhiều.
"Nó đi rồi?" Minh Thái có chút không tin tưởng, con quái vật dễ dàng bỏ đi như vậy?
"Tôi vừa rồi núp ở bên kia, thấy đầu quái vật đó đang tiến về anh thì dừng lại, quay người sang hướng khác chạy đây.
Chắc nó phát hiện ra thứ gì đó hấp dẫn hơn anh chăng?" Đỗ Phong tiện tay chỉ về hướng một căn phòng đang khoá trái.
Như bình thường Minh Thái sẽ phát hiện ra điểm bất thường này, nhưng hiện tại lòng hắn còn đang rối như tơ vò đây, sao đủ bình tĩnh để nhận biết được xung quanh.
Riêng việc con quái vật kia rời đi, Đỗ Phong vừa xuất hiện bên cạnh đã là điều hết sức vô lý, nhưng vì tâm lý lúc này đang hoảng, không nghĩ được nhiều a..