Nhân lúc Đại trùng bị nhỡ một nhịp, Bạo Vương điều khiển cơ thể của Đỗ Phong nhanh chóng hướng một bên lăn tới.
Cũng chỉ trong tíc tắc đó, Đại trùng liền hoàn hồn, tiếp tục hạ chi xuống nơi Phong vừa đứng một cái "Oanh" long trời lở đất, đất đá bay túi bụi.
Nhờ vào phản ứng kịp thời của Bạo Vương, cái mạng nhỏ của Đỗ Phong thành công giữ lại.
Nhìn thấy con mồi của mình vậy mà thành công tránh thoát, Đại trùng tức giận thét dài, tiếp tục hướng Đỗ Phong lao tới.
Cơ thể to lớn cao đến bốn mét của nó trông khá nặng nề khi di chuyển, mỗi bước chân đều phát ra tiếng động oanh minh, vang cả đại địa.
Thời gian sử dụng cơ thể của Đỗ Phong là có hạn, không thể kéo dài quá lâu, Bạo Vương quyết định lao về phía đầu súc sinh này muốn tốc chiến tốc thắng.
Tuy hiện tại cái cơ thể này mới chỉ là phàm nhân, không thể so sánh với một đầu sinh vật cấp linh hạ đẳng trước mặt, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu của mình, Bạo Vương dám chắc sẽ xử lý nó trong một chiêu, nhưng phải đánh đổi đó chính là thần hồn bản thân hao hụt nghiêm trọng.
Hiện tại là lúc nguy cấp, đợi chờ hàng ngàn năm mới có một tên gọi là có duyên xuất hiện.
Không thể để tên này chết được, nếu hắn chết không biết bản thân sẽ lại ngủ tiếp bao nhiêu năm? Vì thế Bạo Vương không tiếc mà đánh đổi chút thần hồn, coi như là cược một canh bạc.
Oanh!
Đại trùng đâm một chi trước xuống mặt đất, Bạo Vương điều khiển cơ thể Đỗ Phong thành công tránh né, phạm vi quá gần dẫn tới rung chấn bề mặt thổ địa, làm cơ thể Đỗ Phong có chút lảo đảo hướng về sau.
"Cái cơ thể này quá yếu nhược đi.
" Bạo Vương trong thân thể của Đỗ Phong lẩm bẩm, làu bàu.
Nghe vậy, Đỗ Phong ở trong thức hải chỉ có thể gượng cười, ai bảo hắn thật sự yếu đâu!
Vù.
Bạo Vương lại thành công tránh thoát khỏi một cú quét ngang, hướng về một bên lăn tới.
Ở trong thức hải, Đỗ Phong thấy sư phụ mình chỉ né tránh, hắn có chút cuống, tưởng sư phụ khi ra ngoài sẽ một quyền oanh tạc, đánh chết đầu súc sinh này, ai ngờ người cứ lăn đi, lăn lại né tránh tấn công của Đại trùng.
Cứ như vậy chẳng mấy chốc thần hồn hao mòn, sư phụ không thể tiếp tục thao túng cơ thể thì hắn sẽ chết chắc.
Vừa xem, vừa lo lắng không thôi.
Phía ngoài, Bạo Vương vẫn điều khiển cơ thể Đỗ Phong tránh né những đòn công kích của Đại trùng.
Không phải Bạo Vương muốn như vậy, mà là vì cơ thể này của Đỗ Phong quá là yếu, không thể nào mà chịu nổi một quyền do hắn đánh ra, nếu sử dụng quá mức cơ thể của Đỗ Phong sẽ bị tổn thương, ảnh hưởng đến việc tu luyện sau này, hắn không dám đánh đổi tương lai của đệ tử mình nha.
Hiện tại Bạo Vương đang tìm xem điểm yếu của con Đại trùng này nằm ở đâu, như vậy khi ra chiêu sẽ đạt được hiệu quả cao nhất, không những thế còn hạn chế được nhiều cái bất cập không đáng có sảy ra.
"Đây rồi!" Bạo Vương một bên tránh né, một bên đưa mắt về phía phần bụng của Đại trùng.
Từ khi giao chiến, Bạo Vương luôn nhìn và đánh giá hành động của Đại trùng.
Hắn phát hiện ra tuy xung quanh cơ thể của Đại trùng là một lớp giáp sừng, khá cứng rắn nhưng phần dưới bụng của nó lại không hề tồn tại lớp giáp này, nơi đó còn có những lỗ hổng nhỏ đang chảy ra một loại dịch màu xanh.
Đây chính là vết thương do nhóm Binh Vương khi nãy dùng súng để lại, giúp Bạo Vương phát hiện ra điểm yếu của Đại trùng.
Nhìn về phía Đại trùng, dưới chân nó vậy mà có một cây sắt lớn, dài tầm hai mét, nếu vận dụng tốt nó có thể trở thành một thanh thần binh lợi khí.
Thượng thiên giúp ta a!
Bạo Vương thần mỉm cười trong lòng, quyết định sẽ sử dụng nó để giải quyết con côn trùng trước mặt này.
Thấy con mồi đứng im một chỗ, Đại trùng không suy nghĩ nhiều mà dơ một chân lên cao, hướng Đỗ Phong cắm xuống.
Chính là lúc này! Lợi dụng đối phương nhấc cái chân trùng lên cao, Bạo Vương điều khiển cơ thể của Đỗ Phong hướng phía dưới Đại trùng lăn tới, nơi thanh sắt dài đang tại.
Một kích lại hụt, Đại trùng tức giận ré lên ken két.
Không chờ cho Đại trùng kịp phản ứng, Bạo Vương sau khi lăn tới gần thanh sắt, nhanh chóng vươn tay cầm nó lên hướng về phía trên mà phi mạnh.
Để đảm bảo độ khả thi, Bạo Vương còn gia trì thêm chút sức mạnh từ thần hồn của bản thân, làm cây sắt đó lao đi như tên bắn, xé rách không khí đâm mà vào thân thể Đại trùng, ghim lại trên đó.
Một cảm giác đau đớn truyền tới, làm Đại trùng há miệng kêu lớn.
"Két, két!"
Bạo Vương đã thành công, nhưng để đảm bảo, hắn không ngại tung thêm một cước lên phần thừa của thanh sắt.
Đánh rắn là phải đánh dập đầu, không được chủ quan nếu không sẽ bị cắn trả
Thế nên Bạo Vương mới bồi thêm một kích lên con quái vật này.
Bị dính một kích đó, Đại trùng cũng trở nên yếu nhượng, cơ thể không còn đứng vững được mà dần dần đổ ập xuống đại địa, Bạo Vương kịp thời điều khiển cơ thể Đỗ Phong hướng bên khác tránh né.
Cũng vừa lúc đó thần hồn của Bạo Vương hao hết, thoát khỏi quyền kiểm soát tiến vào thức hải Đỗ Phong.
Lúc này, Đỗ Phong còn đang một bên ngẩn người đây.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cả quả trình cuộc chiến cũng chỉ diễn ra trong bốn mươi phút, đầu côn trùng này rất mạnh điều này Phong là rõ ràng, nhưng lại bị sư phụ hắn dễ dàng sử dụng thân thể của bản thân đánh giết chưa đến một phút.
Lúc đầu hắn còn đang lo lắng sư phụ mình không thành công, cuống qua cuống quýt đi lại trong thức hải, phải đến khi Bạo Vương thành công hạ sát đầu côn trùng này hắn mới nhẹ lòng.
Nhớ lại cái tư thế đánh quái đó, Đỗ Phong liền cảm thấy rất ngầu a! Giống hệt hình tượng hồi bé hắn hướng tới.
Đỗ Phong có chút kích động không thôi, vậy là ước mơ của hắn không còn là viển vông nữa, chỉ cần theo sư phụ học tập thì ngày hắn đứng trên đỉnh vinh quang, cứu giúp nhân loại sẽ không còn xa nữa.
.