CHƯƠNG 8: ĐOÀN KHẮC DUẪN

Dịch giả: Luna Wong

Vốn cho là rốt cục có manh mối, chỉ tiếc sơi dây Trần chưởng quỹ này lại chặt đứt.

Án kiện rơi vào cục diện bế tắc, Dương Thanh Già nghĩ lại một chút, nhất định có đầu mối quan trọng bị quên rớt.

Vì vậy nàng lại trở về hiện trường án phát, nhưng rất hiển nhiên, có người nhất trí với cách nghĩ của nàng.

“Thật trùng hợp a, Đoàn bách hộ.” Dương Thanh Già nhìn người đang bước đến ở đối diện mình, nói.

Đoàn Duy hỏi: “Ngươi đi hỏi Trần Tường?”

Dương Thanh Già gật đầu: “Xem ra tay chân của tại hạ hơi nhanh hơn bách hộ đại nhân chút.”

Đoàn Duy từ chối cho ý kiến.

Hai người lần thứ hai vào nhà chính, cũng chính là chính phòng của Vương Sơn.

Đây là nơi bốc hỏa, vì vậy cháy sạch vưu kì nghiêm trọng, mấy chỗ mắt nhìn thấy cháy đen một mảnh, ngoại trừ một bộ phận vật phòng cháy kháng lửa, còn dư lại hầu như toàn quân bị diệt.

Lần này Dương Thanh Già không dám đại ý nữa, nàng từ trong bao bố công cụ tùy thân trên lưng lấy bàn chải ra, cởi phi phong, quỳ trên mặt đất bắt đầu tìm.

Đoàn Duy nhìn tư thế gần như ngũ thể đầu địa của đối phương, vốn có nữ tử như vậy nhất định thập phần có ngại mặt mũi, nhưng hết lần này tới lần khác bản thân người trên mặt đất không thèm để ý chút nào, hỏa thiêu xong mặt đất hiện đầy uế vật tro tàn đen thùi lùi, một tay nàng chống đất, một tay cầm bàn chải thanh lý từng chút từng chút, thần tình chuyên chú, tựa hồ giờ này khắc này không có chuyện gì trọng yếu hơn cái này.

Dương Thanh Già cố sức dọn dẹp ra một mảnh đất, lập tức lại móc kính lúp ra bắt đầu quan sát.

“Đây là. . . ?” Lúc Đoàn Duy làm việc ở trong cung từng thấy qua vật ấy.

“Kính lúp, ” Dương Thanh Già cũng không ngẩng đầu lên, vừa hết sức chăm chú thảm thức tìm tòi, vừa trả lời hắn: “Đây là sư phụ ta cho ta, trong kính này giữa dày ngoài mỏng, tia sáng đi qua nó sẽ phát sinh chiết xạ, chúng ta nhìn đồ bằng thứ này, nếu như hai mắt đối diện tia sáng chiết xạ sẽ hình thành tiêu điểm, dĩ nhiên là sẽ cảm thấy vật thể lớn hơn vốn có rất nhiều.”

Đoàn Duy đối với giải thích của nàng chỉ nghe hiểu phân nửa, nhưng hắn biết vật ấy thập phần hi hữu, dù là hoàng cung cũng là chỉ có một cái, hơn nữa ngay cả công tượng nổi danh nhất trong cung cũng nói không rõ sở vì sao nó có thể phóng đại đồ vật, Dương Thanh Già cư nhiên có thể lời ít mà ý nhiều nói ra nguyên lý trong đó, phải để người kinh ngạc.

“Ngươi từ nơi nào biết được?” Hắn hỏi.

Dương Thanh Già nghĩ thầm, chuyện lúc đi học mẫu giáo đã biết thì có cái gì để ly kỳ, nhưng mà miệng nàng lại nói: “Đọc trong một sách cổ.”

“Ngươi tóm tắt chủ ngữ rồi.”

Dương Thanh Già nghẹn, nửa thật nửa giả hắng giọng: “Chân giả thoại thuật ta nói với bách hộ đại nhân, không phải để đại nhân dùng ở trên người ta.”

Đầu lông mày của Đoàn Duy hơi nhướng, không tra cứu thêm nữa, hắn cầm bàn chải trong tay Dương Thanh Già ngồi xổm xuống nói: “Ngươi chuyên tâm tìm đi, ta thanh lý.”

Bookwaves.com.vn

Như vậy hiệu suất trái lại có thể cao không ít, Dương Thanh Già cười nói: “Đa tạ Đoàn bách hộ.”

Đoàn Duy là người luyện võ lực tay lớn, thủ pháp lại thập phần cẩn thận, bất quá thời gian một nén nhang liền dọn ra một miếng đất lớn, lại không làm hư hại vết tích vốn có.

Dương Thanh Già cầm kính lúp, một tấc một tấc mà tìm, rốt cục ở bên tường bắc phát hiện một bãi vết tích di lưu hắc hôi sắc tựa hồ là chất lỏng gì.

Nàng từ trong bao lấy một cây trúc rộng chừng ngón cái ra nạo lấy dịch thể trên đất một chút, để sát vào mũi ngửi ngửi, hơi thối gay mũi.

“Là dầu hỏa.” Nàng nói.

Đoàn Duy tiến tới ngửi ngửi: “Đích thật là dầu hỏa.”

Dương Thanh Già tỉ mỉ tìm kiếm một hồi ở bên chân tử phế liệu bị đốt nát hai bên trái phải của bãi dầu hỏa, lại từ bên trong lấy ra mấy mảnh nhỏ gốm sứ khổ chừng bàn tay, mảnh vỡ kia hơi cong, làm như từ một cái lọ bị vỡ vụn rơi xuống.

Nàng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, lại cúi đầu tỉ mỉ quan sát, bãi vết tích kia hình bình rượu cổ dài bụng tròn thời hiện đại.

Dương Thanh Già cảm thấy kỳ quái, liền dọc theo vết tích dài nhỏ lưu động kia tìm kiếm ra phía trước, lại ở chỗ vết tích tiêu thất tìm được thể rắn hắc sắc lớn chừng móng tay, nàng bào chế đúng cách cầm nó lên, một mùi thúi hơi chưa liền bay vào trong lỗ mũi của nàng.

“Đây là vật gì?” Đoàn Duy thấy nàng nhìn chằm chằm vào khối đồ kia, hỏi.

Trong lòng nàng đại thể đều biết, lại nghiêng đầu cố ý vui đùa nói: “Đoàn bách hộ kiến thức rộng rãi, đây là muốn khảo ta sao?”

Trong lòng của Đoàn Duy không khỏi nhớ tới ngự sử trong cung khoe chữ thường đặt ở bên mép một câu nói: Duy chỉ có tiểu nhân cùng nữ tử là khó dưỡng.

“Đoàn bách hộ có biết lúc một người đang nói xấu người khác ở trong lòng, sẽ không tự chủ đóng chặt môi, nheo mắt lại hay không?”

Bookwaves.com.vn

Trong nháy mắt Đoàn Duy mở to hai mắt, vươn lưỡi liếm khóe miệng một cái.

Dương Thanh Già thấy động tác theo bản năng của hắn đáy lòng cười một cái, cúi đầu lại tiếp tục tìm.

Toàn bộ chính phòng đã kiểm tra hoàn tất, hai người lại tới sương phòng bên cạnh.

Sương phòng tuy rằng cũng bị hỏa thế tập kích, nhưng dù sao cũng không phải nói bốc hỏa chủ yếu, đập tắt xong có tổn hại nhất định, nhưng so với chính phòng, trạng huống tốt hơn nhiều lắm.

“Sương phòng phần nhiều là cho khách ở tạm, hẳn là liên quan không lớn với bản án.” Đoàn Duy ngắm nhìn bốn phía nói.

Dương Thanh Già rõ ràng có ý kiến tương phản: “Chứng cứ là linh hồn của tố tụng, mà tôn chỉ của sưu tập chứng cớ ở chỗ hợp pháp toàn diện, chỉ cần nhà này họ Vương, vậy thì nhất định phải soát.”

Ngắn ngủi nửa ngày Đoàn Duy đã bị Dương Thanh Già liên tiếp làm nghẹn họng ba lần, mà kỳ quái hơn nữa chính là, hắn cư nhiên cảm thấy đã có chút quen. Có thể là bởi vì, từ vừa mới bắt đầu, vị Dương cô nương này đã nơi chốn bất đồng với những nữ tử bình thường khác, trong miệng luôn mồm kêu “Đoàn bách hộ”, “Đoàn đại nhân”, lại không có chút ý tứ hàm xúc sợ hãi hoặc nịnh nọt nào như những người khác, có lúc thậm chí hội mang theo một tia trêu chọc không có ác ý, xưng hô “Đoàn bách hộ”, “Đoàn đại nhân” này bản thân nghe ngược lại không được tự nhiên.

“Vì sao Đoàn bách hộ nhìn ta như vậy?”

“Không có gì, ” Đoàn Duy quay đầu, bắt đầu quay người đi tìm: “Sau này ngươi không nên gọi ta là Đoàn bách hộ.”

Dương Thanh Già không giải thích được: “Vậy gọi cái gì?”

“Ta tên Khắc Duẫn.”

“Khắc Duẫn. . .” Dương Thanh Già nhẹ giọng đọc một lần, suy nghĩ một chút mới nói: “Duy minh khắc duẫn, thật là một cái tên rất hay, vậy bách. . . Khắc Duẫn cũng không nên gọi ta là Dương cô nương, gọi Thanh Già được rồi.”

Đoàn Duy không lên tiếng trả lời cũng không phản đối, Dương Thanh Già lại vẫn nhìn hắn, tựa hồ đang đợi đối phương dựa theo cấp bậc lễ nghĩa kêu tên của nàng một tiếng.

Giữa lúc đối diện nhau, bầu không khí đột nhiên có chút cổ quái, hốc mắt của Đoàn Duy thâm thúy, con ngươi mang theo chút hôi lam sắc người Trung Nguyên ít có, khi hắn nhìn thẳng một người, luôn sẽ có một loại cảm giác chuyên chú rồi lại xa cách, Dương Thanh Già tránh mắt: “Chúng ta tiếp tục tìm đi, tranh thủ trước khi trời tối có thể sẽ tìm được một ít đầu mối có giá trị.”

Đoàn Duy gật đầu, hai người phân công nhau lại tìm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play