Ráng chiều, những tia nắng cuối cùng trong ngày xuyên qua làn mây, để lại ánh cam vàng phía chân trời.
Đàm Nhiên Hạ pha một cốc nước đường đỏ rồi mang lên phòng Lạc Yên.
Bà xoay tay nắm cửa, động tác cực kỳ nhẹ nhàng: “A Ly.”
Phòng ngủ rộng rãi xinh xắn với màu vàng làm chủ đạo, ba mặt được dán giấy dán tường hoa nhí, mặt còn lại treo đầy tranh vẽ cùng ảnh chụp Lạc Yên ở từng giai đoạn khác nhau.
Cạnh cửa sổ có một giá vẽ tranh và dụng cụ tô màu.
Lạc Yên thích vẽ và vẽ rất đẹp, từng đạt được nhiều giải thưởng lớn nhỏ khác nhau.
Lạc Yên nằm xoay mặt vào tường, cả người vùi trong chăn, chỉ để lộ một ít tóc.
Dưới bụng ôm một chiếc túi giữ nhiệt để làm ấm bụng.
Cô nghe thấy tiếng mẹ gọi, mơ màng tỉnh dậy: “Mẹ..”
Đàm Nhiên Hạ đưa nước đường đỏ qua cho cô: “Uống một chút nhé, mẹ nấu cháo cho con.”
Khi con người ốm, tự nhiên tâm lý cũng trở nên yếu ớt hơn thường ngày.
Lạc Yên cũng vậy, cô vốn là đứa trẻ khoẻ mạnh tự lập, nhưng nếu không may bị ốm thì sẽ làm nũng để được nuông chiều.
Nước đường đỏ mà Đàm Nhiên Hạ nấu có bỏ thêm gừng, táo đỏ và nhãn nhục khô, đều là những nguyên liệu giúp trị đau bụng kinh.
Lạc Yên uống chậm rãi.
Nước đường ấm nóng trôi xuống bụng, làm dịu đi cơn đau âm ỉ.
Đàm Nhiên Hạ sờ trán Lạc Yên, không bị sốt.
“Sáng nay bị đau còn không nói mẹ để xin nghỉ.
May là có A Diễn, nếu không bố mẹ cũng không biết thế nào.”
Lạc Yên đích thực là công chúa của Lạc gia.
Mọi người có bao nhiêu yêu thương chiều chuộng thì đều dành hết cho cô, ngay cả cậu em trai Lạc Vũ nhỏ hơn cô 6 tuổi cũng xem chị mình như con nít mà đối xử.
Cô cười, miệng nhai rột rột trái táo đỏ, vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc của mẹ Lạc.
Đàm Nhiên Hạ không nỡ trách mắng Lạc Yên, chỉ nói mấy câu rồi thôi.
Bà ngồi với cô, ánh mắt vô tình nhìn qua những khung hình nhỏ đặt trên bàn học.
Bà chú ý đến một tấm ảnh trong số đó, liền kéo nó lại gần để nhìn kỹ hơn.
Nước ảnh mờ nhạt và hoài cổ vì được chụp từ mười năm trước.
Thời điểm đó, bố Lạc vừa mới chính thức tiếp quản bệnh viện Hoa Nhạc của gia đình.
Trên tay ông bế Lạc Yên bảy tuổi, cô búi tóc pucca, mặc váy hồng nhạt, gương mặt bầu bĩnh như chiếc bánh sữa.
Bên cạnh hai bố con là một cậu bé mặc đồ bệnh nhân.
So với vẻ ngoài đáng yêu trong sáng của Lạc Yên thì trông cậu lạnh nhạt thờ ơ hơn, cho dù trong ảnh cậu đang cười thì vẫn không thể xoá tan cảm giác khó gần.
Rõ ràng đây là bộ dạng không thể xuất hiện ở những đứa bé trong độ tuổi này.
Đàm Nhiên Hạ có chút ấn tượng với cậu bé này, nhưng bà không nhớ ra tên cậu là gì.
Có lẽ do đã quá lâu rồi.
Mẹ Lạc đưa khung ảnh đến trước mặt Lạc Yên, chỉ vào gương mặt cậu bé: “A Ly, con có nhớ cậu bạn này không? Mẹ quên mất tên rồi.”
Trí nhớ của Lạc Yên lúc nhỏ đặc biệt kém.
Đối với những người nào chỉ mới gặp một hai lần thì cô sẽ không lưu lại ấn tượng về họ quá lâu.
Đến cả Trần Thước có quan hệ hơn mười năm với Lạc Yên cũng từng bị cô quên mặt chỉ vì một tháng không gặp.
Đó là quá khứ đen tối mà cô muốn quên triệt để, nhưng người kia bụng dạ hẹp hòi nên thỉnh thoảng vẫn sẽ nhắc lại.
Nhìn mặt mày Lạc Yên mờ mịt, Đàm Nhiên Hạ đoán cô nghĩ không ra.
Bà cũng không nhất thiết phải biết tên cậu bé đó, chỉ là thuận miệng nên hỏi mà thôi.
Mẹ Lạc xuống bếp nấu cháo, còn lại Lạc Yên trong phòng.
Cô lăn lộn một vòng thì ngồi dậy, cầm lấy khung ảnh lúc nãy mà Đàm Nhiên Hạ nói.
Đây là ai nhỉ?
____
Cố Hành Nguyên không bất ngờ lắm sau khi nghe câu chuyện xảy ra giữa đám Trình Cảnh Thiên và Tưởng Nhất Minh.
Tiếng tăm của Tưởng Nhất Minh vốn không tốt từ lâu, học sinh hai trường ai cũng e dè hắn.
Hắn đặt chai nước xuống, mắt nhìn Trình Cảnh Thiên nhưng tay lại vỗ vai Trần Thước:
“Đừng lo Trình Cảnh Thiên, cậu không phải người duy nhất mà Tưởng Nhất Minh gây thù chuốc oán đâu.
Năm ngoái Trần Thước cũng từng đánh nhau với cậu ta đấy.”
Trần Thước đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Trình Cảnh Thiên.
Qua mấy lần quan sát, ấn tượng của Trình Cảnh Thiên về Trần Thước là một người nhã nhặn điềm đạm, nếu có đụng chuyện cũng sẽ giải quyết bằng lời nói chứ không phải nắm đấm.
Trần Thước thổi tóc mai, hất cằm với Trình Cảnh Thiên: “Cậu bất ngờ à?”
Trình Cảnh Thiên nhếch môi cười: “Ừ.”
Câu chuyện này, đến giờ vẫn được truyền miệng mạnh mẽ trên diễn đàn hai trường.
Bắt đầu từ lúc Lạc Yên từ chối lời tỏ tình của Tưởng Nhất Minh, hắn tức tối liền tung tin đồn thất thiệt về cô, gây nên một trận xôn xao không nhỏ.
Hậu quả là Lạc Yên bị ảnh hưởng tâm lý nặng nề.
Cô phải đi điều trị một thời gian, sau này mỗi khi tiếp xúc với bạn học nam đều lo lắng không yên.
Không ai ngờ một Trần Thước luôn ôn hoà lại tìm đến tận lớp Tưởng Nhất Minh rồi tẩn hắn một trận nhừ tử.
Chuyện xảy ra quá nhanh nên không ai phản ứng kịp, đến khi kéo được hai người họ ra thì mặt Tưởng Nhất Minh đã sưng vù đỏ tím, đến mức phải gọi cấp cứu.
Ai cũng lo sợ Tưởng gia nhất định sẽ không để yên cho Trần Thước sau chuyện này.
Vậy mà mấy ngày sau, Trần Thước vẫn khoan thai đến trường.
Hắn không phải xin lỗi hay đền bù thiệt hại gì cho Tưởng Nhất Minh, còn Tưởng Nhất Minh thì bị đình chỉ học ba tháng, phải đến gặp Lạc Yên xin lỗi trực tiếp.
Từ đó, một góc gia thế bí ẩn của Trần Thước được hé lộ.
Mọi người cũng tự nhắc nhở nhau, tốt nhất không nên đụng đến Lạc Yên.
Họ không muốn phải trải qua chuyện tương tự như Tưởng Nhất Minh.
Năm người họ càng nói càng hợp, Trình Cảnh Thiên phát hiện ra Trần Thước có khá nhiều sở thích giống mình.
Mặc dù hắn là con nhà giàu nhưng không kiêu, hào phóng và sòng phẳng.
Lý Ngôn đề xuất buổi tối đi ăn lẩu, mọi người đồng ý.
Đằng sau nhà thi đấu Nam Khê vừa xây thêm một khu tắm rửa.
Mọi thứ đều rất sạch sẽ, gạch men bóng loáng, còn trang bị cả nước nóng.
Lúc Trình Cảnh Thiên tắm ra, anh nghe thấy Trần Thước đang nói chuyện với Lạc Yên.
Anh cố tình không xuất hiện, đứng trong một góc.
“A Diễn, cậu có nhớ người này là ai không? Hai tụi mình đều từng gặp cậu ấy rồi nhưng mình nghĩ nát óc vẫn không nhớ ra.”
Giọng cô rất sáng và trong trẻo, còn có sự nũng nịu hờn dỗi làm tim Trình Cảnh Thiên run lên.
Trần Thước và Lạc Yên gọi video call.
Hắn thấy cô nằm sấp đối diện với hắn, tay cầm một khung ảnh chỉ vào gương mặt một cậu bé nào đó.
Trần Thước cười nhạo Lạc Yên: “Với trí nhớ lúc nhỏ của cậu thì nhớ được ai.
Ngay cả mình khi đó chỉ mới đi Mỹ một tháng mà khi trở về cậu đã quên luôn mình là ai rồi.”
Lạc Yên xấu hổ nhưng vẫn cố biện minh: “Do lúc đó chúng ta chưa thân nhau chứ bộ.
Hơn nữa cậu đi đột ngột như vậy, làm sao mình biết được!”
Trần Thước xuỳ một tiếng, vẫn không có ý bỏ qua cho Lạc Yên.
“Mình không thấy gì cả.
Cậu chụp rồi gửi qua đi.”
“Ừ, được.”
Trình Cảnh Thiên nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, đoán là Lục Tư Thành và Lý Ngôn.
Anh không thể tiếp tục nghe lén nữa nên đành đi ra.
Trần Thước ngẩng lên: “Tắm xong rồi à?”
“Ừ.”
Trình Cảnh Thiên chỉ mặc quần đùi, thân trên để trần, vừa lau tóc vừa đi ngang qua Trần Thước, mở tủ lấy quần áo để thay.
Trần Thước nhìn vóc dáng Trình Cảnh Thiên từ đằng sau, phát hiện trên cánh tay trái của anh có xăm hình đám mây cùng vầng trăng khuyết.
Hình xăm được vẽ vô cùng tỉ mỉ và bắt mắt, có cảm giác cô độc và buồn mang mác, giống như chính cảm giác mà con người Trình Cảnh Thiên mang lại.
Đúng lúc đó, Lạc Yên gửi tấm ảnh kia qua, thêm cả những tấm khác có cả Trần Thước.
Hắn cúi đầu nhìn gương mặt cậu bé xa lạ trong từng bức ảnh, trong đầu như có tia điện xẹt qua.
Trần Thước so sánh với người đứng cách mình mấy bước chân, vẻ mặt nghi hoặc.
“Trình Cảnh Thiên.”
“Hửm?”
“Chúng ta từng gặp nhau trước đây chưa nhỉ?”