Tận mắt thấy Trần Thước chở Lạc Yên đi rồi, Trình Cảnh Thiên mới trở về.
Anh quét mã vân tay rồi đẩy cửa đi vào, phòng khách sáng đèn nhưng không có người.
Đoán Trình Mộ Tranh đã đi tắm rửa, Trình Cảnh Thiên cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng vào phòng ngủ.
Điện thoại vẫn đang kết nối cuộc gọi video với Lý Ngôn và Lục Tư Thành.
Trình Cảnh Thiên hơi bất ngờ.

Anh còn tưởng hai người họ đợi quá lâu nên đã tắt máy rồi, hoá ra vẫn luôn ở đây.
Lý Ngôn nhìn qua khung hình trống không bên chỗ Trình Cảnh Thiên, khó hiểu: “Trình Cảnh Thiên đi đâu mà lâu vậy?”
“Chắc là..” Lục Tư Thành nhớ lại vẻ mặt sốt ruột khi nãy của Trình Cảnh Thiên, giống y hắn mỗi lần thấy Tô Ý Vi đến mà không báo trước vậy.

“Lạc Yên đến tìm cậu ta?”
Trình Cảnh Thiên chuẩn bị bước qua thì nghe thấy hai người họ nói về mình và Lạc Yên.
Anh bèn khép cửa lại rồi đứng một bên, im lặng lắng nghe.
Lý Ngôn: “Hả? Sao có thể chứ?”
Lục Tư Thành: “Cái gì không thể?”
Lý Ngôn: “Thì Lạc Yên đó, cậu cảm thấy cô ấy dính người như vậy à?”
Trình Cảnh Thiên nhíu mày.
Đối với Lý Ngôn, Lạc Yên chính là một người đẹp không có nhiều sắc thái.
Giống như một con búp bê tinh xảo đặt trong lồ ng kính, dù đối phương có nhiệt tình thế nào thì trên mặt cũng chỉ bày ra một biểu cảm duy nhất.
Hắn nghĩ rằng khi yêu đương thì Lạc Yên cũng sẽ như vậy, không sôi nổi không lạnh nhạt, tình cảm trao đi nhận lại bằng bằng như nước chảy.
Yên ả nhưng cũng rất tẻ nhạt.
Lý Ngôn đúng là rất yêu thích Lạc Yên, nhưng đó chỉ là cảm giác ngưỡng mộ từ xa khi thấy một người vừa xinh đẹp vừa học giỏi thôi.
Người như cô xa xôi chẳng khác gì mây trời cả.
“Ừ, tôi lại thấy Lạc Yên rất thích Trình Cảnh Thiên.” Lục Tư Thành nghĩ nghĩ một lúc rồi nói tiếp.

“Giống như chiều nay khi cậu ấy chủ động qua tìm Trình Cảnh Thiên cũng vậy.”
Nhìn mặt Lý Ngôn vẫn chưa hiểu, Lục Tư Thành cười cười.
“Lý Ngôn, những cô gái như Lạc Yên thường có lòng tự tôn rất cao, họ yêu bản thân, biết giá trị bản thân ở đâu và không dễ dàng cúi đầu vì bất cứ điều gì.”
Trên người những đứa trẻ sinh trưởng trong gia đình sung túc đầy đủ yêu thương luôn tồn tại một loại khí chất vừa tự tin vừa lạc quan.
Như mặt trời giữa các vì sao, ánh sáng lúc nào cũng rạng rỡ không bao giờ tắt.
Lạc Yên là một ví dụ điển hình.
Mà người như vậy rất quan trọng thể diện.
Nhưng khi Lạc Yên ở cùng Trình Cảnh Thiên, Lục Tư Thành lại không cảm thấy cô tỏ vẻ kiêu căng hay gì cả, thậm chí còn rất cưng chiều cậu ta.
Lý Ngôn trầm ngâm, dường như đã hiểu được ý Lục Tư Thành trong đó.
Hắn chống cằm gật gù, giơ ngón cái lên.
Lục Tư Thành cười.
Hắn nhớ ra một chuyện, muốn nhắc nhở Lý Ngôn một chút: “Này, suy nghĩ hôm nay của cậu về Lạc Yên đừng nói với Trình Cảnh Thiên đấy.”
Mặc dù lời Lý Ngôn nói ra không có ý xúc phạm đến Lạc Yên, nhưng Lục Tư Thành vẫn cảm thấy nên giữ kín với Trình Cảnh Thiên.
Không có ai thích nghe bạn bè bàn tán nhận xét về bạn gái mình cả.
Lý Ngôn trợn mắt, giống như muốn nói hắn chưa thiếu suy nghĩ đến mức đó đâu.
“Đương nhiên là không rồi, cậu nghĩ gì thế.”
Lục Tư Thành cười: “Thế thì tốt.”
Hai người họ nói sang chuyện khác.
Trình Cảnh Thiên đứng yên một chỗ, suy nghĩ nhiều đến mức thất thần.
Lời Lý Ngôn và Lục Tư Thành nói, anh đều hiểu.
Trình Cảnh Thiên nghĩ đến những lần tâm trạng anh không tốt, theo thói quen cắt hết liên lạc với mọi người rồi biệt tăm biệt tích mấy ngày.
Đến khi Lạc Yên sốt ruột đi tìm anh, lúc gặp được rồi cô cũng không hề trách anh nửa lời, ngược lại còn ân cần ở bên anh, tìm cách kéo anh ra khỏi bóng tối.
Từ lúc ở bên nhau, Trình Cảnh Thiên chưa từng thấy Lạc Yên giận dỗi gì anh.
Cô thật sự rất bao dung anh, bất kể mặt tốt hay mặt xấu.

Trình Cảnh Thiên hít vào một hơi, bỗng nhiên muốn ôm Lạc Yên một cái.
Anh từ từ thu lại ánh mắt rồi di chuyển đến trước ống kính: “Hai cậu vẫn còn ở đây à?”
Lý Ngôn gõ cây bút, cười khẩy: “Bọn tôi còn chưa hỏi tội cậu đấy, đi đâu mà lâu như vậy?”
“À, có chút chuyện đột xuất.” Trình Cảnh Thiên lơ đãng cầm điện thoại lên, nó nóng đến mức anh giật mình.
Màu pin đã chuyển thành màu đỏ, chỉ còn 18%.
“Chuyện đột xuất gì mà tới tận một tiếng.” Lục Tư Thành hừ một tiếng, giọng điệu mờ ám.
Trình Cảnh Thiên nhướn mày, không cho ý kiến.
Cửa phòng Trình Cảnh Thiên khép hờ, lúc Trình Mộ Tranh đi tắm ra thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, thuận thế ngó vào.
Trình Mộ Tranh gõ cửa hai cái, Trình Cảnh Thiên nhìn ra.
Trình Cảnh Thiên: “Chú.”
Trình Mộ Tranh mặc đồ ngủ lụa màu đen.

Bộ dạng thư thái thoải mái, khăn lông vắt trên cổ.
Anh gật đầu, hỏi: “Ừ, có định ăn tối không? Chú mới đặt đồ ăn.”
Lý Ngôn và Lục Tư Thành nghe thấy hai người nói chuyện mới biết Trình Cảnh Thiên đang sống với chú.
“Có ạ, cháu ra bây giờ.” Trình Cảnh Thiên quay sang nói với hai người trong điện thoại.

“Tôi đi trước đây, sáng mai gặp.”

Lục Tư Thành và Lý Ngôn đồng ý: “Ừ, bái bai.”

Lúc Trình Cảnh Thiên sạc pin điện thoại xong, đi ra thì thấy Trình Mộ Tranh đang khom người tìm đũa và thìa, đồ ăn đã được bày sẵn thơm phức trên bàn.
Anh mở lò vi sóng lấy hộp đồ ăn mà Lạc Yên mang cho, ngồi một bên yên lặng ăn.
“Cảnh Thiên, cháu và cô bé Lạc Yên tiến triển đến đâu rồi?” Trình Mộ Tranh cũng kéo ghế ngồi xuống, thản nhiên hỏi.

Trình Cảnh Thiên hơi dừng động tác, ngước lên: “Như chú đã thấy.”
Mí mắt Trình Mộ Tranh giật giật.
Không khỏi nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng của đôi trẻ khi nãy.
Trình Mộ Tranh ho khụ khụ, nhất thời bị cháu mình làm cho nghẹn họng.
“Ăn cơm đi.”
“Vâng.”
Qua một lúc, Trình Mộ Tranh mở miệng: “Vừa rồi chú có về Đài Loan một chuyến.” Anh thở dài, lắc đầu.

“Sức khoẻ của ông cụ không ổn lắm, đang bắt đầu nghĩ đến chuyện chia tài sản.”
Trình Cảnh Thiên không nói chuyện.
Gia chủ Trình gia, Trình Sâm sau khi qua tuổi bảy mươi thì bệnh tật liên miên.
Theo bác sĩ thì một phần là do tuổi già, phần khác là vì khi còn trẻ ông ta sử dụng quá nhiều chất k1ch thích có hại cho sức khoẻ nên đã từ từ phá huỷ phần lớn nội tạng bên trong.
Vừa rồi Trình Sâm bị lão tứ Trình Mộ Khải chọc giận đến mức lên cao huyết áp, phải cấp cứu suốt năm tiếng mới giữ được tính mạng, đến bây giờ vẫn nằm trong bệnh viện.
Trình Mộ Tranh biết tin, lập tức bay về Đài Loan thăm ông cụ, tiện thể xem tình hình ở nhà.
Con cái của Trình Sâm cả trai lẫn gái là năm người, trong đó Trình Mộ Tranh hiện đang nổi bật nhất, những người còn lại không thể so bì.
Tính đến đời cháu thì Trình Cảnh Thiên là đích trưởng tôn.

Một số anh em của Trình Mộ Tranh cũng đã kết hôn sinh con nhưng chúng đều là những đứa bé loắt choắt, chênh lệch tuổi với Trình Cảnh Thiên quá nhiều.
Tài sản của Trình gia trải dài mọi lĩnh vực, lấy bất động sản làm trung tâm, sau đó còn đầu tư thêm vào giải trí, công nghệ, giáo dục.
Gia tài thì khổng lồ nhưng người đủ sức gánh vác lại không đủ, Trình Sâm rất buồn phiền về chuyện này, gọi Trình Mộ Tranh đến nói chuyện.
Hai người nói rất nhiều, nhưng có một ý quan trọng.
Trình Sâm muốn Trình Mộ Tranh hỗ trợ Trình Cảnh Thiên lèo lái Trình thị.
Hiện tại Trình Cảnh Thiên còn quá non nớt nên Trình Mộ Tranh sẽ tạm thời tiếp quản trước, khi anh đủ cứng cáp thì dần dần bàn giao lại từng hạng mục.
Nghe Trình Sâm nói xong, Trình Mộ Tranh nửa kinh sợ nửa nghi ngờ.
Mối quan hệ giữa Trình Cảnh Thiên và Trình gia đã rạn nứt đến mức độ nào rồi, không thể cứu chữa đắp vá được nữa.
Trước sau Trình Mộ Tranh đều không bày tỏ ý kiến, chỉ yên lặng nghe Trình Sâm nói.
Anh vô cùng mơ hồ, không biết vì sao ông ta lại nói như vậy.
Tối nay, Trình Mộ Tranh chỉ đem một chút nội dung nói với Trình Cảnh Thiên.
Phòng bếp cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng thìa đũa va chạm vào nhau.

Ánh đèn trắng lạnh chiếu lên gương mặt Trình Cảnh Thiên, nhưng vì anh cúi thấp xuống nên chỉ chạm tới đỉnh đầu, hơi lộ ra cái ót đằng sau.
Trình Mộ Tranh vẫn luôn nhìn Trình Cảnh Thiên.
Đến một mức độ nào đó, Trình Cảnh Thiên không chịu nổi nữa.

Anh buông cái thìa trong tay xuống, nâng mắt nói: “Cháu không về.”
Nhìn thấy ánh mắt lành lạnh chán ghét của Trình Cảnh Thiên, Trình Mộ Tranh lại nuốt hết mấy lời định nói trở về.
Thôi bỏ đi vậy.

Về đến nhà, Lạc Yên bận rộn chuẩn bị cơm tối, thỉnh thoảng lại nhìn Trần Thước đang gọt lê bên cạnh.
Không thể không nói kỹ năng dùng dao của hắn rất tốt.
Một tay Trần Thước cầm quả lê, tay kia cầm dao nhẹ nhàng đi theo hình vòng, đến cuối thì gọt được một sợi vỏ lê hoàn chỉnh không bị đứt đoạn.
Hắn vẫn nói chuyện với mọi người như bình thường, cũng tuyệt nhiên không nhắc gì đến Đường Chi Giai.
Lạc Yên âm thầm thở dài, thế nhưng cô cũng không biết khuyên hắn thế nào.
Trần Thước là người phong lưu đào hoa, nhưng có lẽ cuộc tình với Đường Chi Giai đã có gì đó đổi khác, theo hướng tích cực hơn.
Bẵng đi một thời gian, lần đó Lạc Yên lơ đãng hỏi Trần Thước về Đường Chi Giai, hắn chỉ nhàn nhạt nói bọn họ đã chia tay rồi.
Trần Thước chán chường chống cằm nhìn dòng người, giọng khàn khàn: “Đường Chi Giai nói hai bọn mình không chung đường.”
Lạc Yên hỏi: “Thế nào là không chung đường?”
“Mình cũng không biết.” Trần Thước nhìn cô, cười nhạt.
Cứ thế, chuyện tình giữa Trần Thước và Đường Chi Giai chấm dứt.
Cơm nước xong, Lạc Yên tiễn Trần Thước trở về.
Cô thức đêm làm bài tập, thỉnh thoảng chán quá lại lướt Wechat.
Trình Cảnh Thiên nằm trên giường, thấy đã mười hai giờ mà tài khoản Lạc Yên vẫn sáng.
Anh gõ chữ.
Trình Cảnh Thiên: [Còn chưa ngủ?]
Lạc Yên: [Ừm, đang làm bài tập nè]
Lạc Yên: [Khóc oe oe]
Trình Cảnh Thiên nhìn thấy sticker khóc huhu của Lạc Yên, đáng yêu đến mức mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play