Bầu trời đen kịt, đèn đường hai bên thắp sáng chạy dài như dải ngân hà.
Kỹ năng chặt hẻm của Trần Thước đã đạt đến cấp bậc đại thần, chưa đến hai mươi phút, cả người lẫn xe đã thong dong dừng trước cổng nhà họ Lạc.
Lạc Yên xuống xe trước, đưa tay bấm chuông.
Hai phút sau, một bóng dáng nhỏ nhỏ lùn lùn xuất hiện.
Lạc Vũ mặc áo hoodie màu vàng ấm áp, trông như trái quýt biết đi, vô cùng đáng yêu.
Cún Cam Cam đứng sau lưng kích động vẫy đuôi, sủa liền mấy tiếng chào mừng họ.
Lạc Vũ mở cổng cho Lạc Yên và Trần Thước, cười lắc lư: “Chị hai, anh A Diễn!”
Trần Thước gật đầu cười.

Trẻ con bây giờ đều lớn nhanh như thổi, so với lần trước, hắn nhận thấy Lạc Vũ đã cao lên không ít, nhưng gương mặt vẫn non nớt tròn trịa như thế.
Lạc Yên liếc Lạc Vũ, vỗ đầu cậu mấy cái.
Ba người một cún đi xuống phòng bếp, bố mẹ Lạc đang bận rộn chuẩn bị bữa tối.
“Bố, mẹ.”
“Con chào cô chú.”
Đàm Nhiên Hạ nhìn qua, cười hiền hoà: “A Ly, A Diễn, về rồi à?”
“Dạ.” Lạc Yên gật đầu, nhìn thấy trên bếp bày đủ nồi lớn nồi nhỏ.

“Hai người nấu gì vậy?”
Lạc An Thái bận đảo sườn cùng khoai tây trong nồi, nói: “Mấy món đơn giản thôi.” Ông bổ sung.

“Đều là đồ ăn mấy đứa thích.”
Trần Thước chống đỡ Lạc Vũ đang một hai lôi kéo hắn đi chơi game, lễ phép hỏi: “Con giúp gì được không ạ?”

Đàm Nhiên Hạ xua tay, nói ngay mà không suy nghĩ: “Không cần đâu A Diễn.

Con lên lầu chơi với Tiểu Vũ đi, cơm sắp xong rồi.”
Bố mẹ Lạc rất chiều chuộng Trần Thước.

Nhiệm vụ của hắn khi đến Lạc gia chơi luôn là ăn no ngủ kỹ, không cần đụng tay vào việc gì.
Lạc Yên về phòng tắm rửa, còn Trần Thước qua phòng Lạc Vũ giúp cậu bé vượt ải game.
Cô đứng trước gương tẩy trang, mở điện thoại gọi điện cho Trình Cảnh Thiên.
Lúc Lạc Yên gọi đến, Trình Cảnh Thiên vừa tắm xong.
Anh mặc đồ ngủ ở nhà màu xanh dương, trên cổ vắt khăn lông đang lau nước còn sót lại trong lỗ tai, tóc tai lởm chởm như con nhím.
Bớt đi vài phần tự phụ, cộng thêm vẻ lười nhác buông thả.
Trình Cảnh Thiên nghe máy, giọng khàn khàn: “A Ly.”
Anh muốn thấy mặt Lạc Yên nên yêu cầu video call.
Mắt thấy thông báo được phát đi, Trình Cảnh Thiên cầm điện thoại đi đến cạnh giường tìm máy sấy tóc, thong thả chờ Lạc Yên đồng ý.
Đầu bên kia, Lạc Yên hiển nhiên đã nhận được yêu cầu video call.
Cô chậm chạp nhìn xuống cơ thể không mảnh vải che thân của mình, hai má dần đỏ lên.
Lạc Yên luống cuống rút khăn tắm trên giá che người trước, che luôn trái tim nhỏ đang nhảy loạn xạ đến rối tung rối mù.
Sau khi cô xoay trước xoay sau nhìn chính mình trong gương, cảm thấy không có gì bất ổn mới tiến lại gần chỗ điện thoại, e dè lên tiếng: “Trình Cảnh Thiên.”
“Ừ?” Trình Cảnh Thiên vẫn chưa nhận ra sự bất thường.
Lạc Yên nuốt ực một tiếng, nhìn màn hình điện thoại.
Màn hình chính được chia làm hai nửa, một nửa bên cô tối đen vì chưa mở camera, còn bên Trình Cảnh Thiên thì sáng trưng.
Từ góc độ này, Lạc Yên đoán anh để điện thoại ngửa trên bàn.
Trình Cảnh Thiên cầm máy sấy tóc quay trở lại giường.
Anh thấy Lạc Yên vẫn chưa chấp nhận yêu cầu video call thì nhíu mày: “A Ly, em đâu rồi?”
Vừa nói, anh vừa dựng điện thoại lên, chỉnh góc để camera chĩa vào mình.
Lạc Yên nín thinh.

Cô li3m môi dưới, lén lút nhìn hình ảnh Trình Cảnh Thiên mặc áo ngủ xuất hiện trên khung hình.
Đây là lần đầu tiên cô được thấy anh trong bộ dạng như vậy.
Trình Cảnh Thiên đang cúi người cắm phích máy sấy tóc vào ổ điện, vô tình làm lộ ra một vùng da thịt phía trên.
Cổ anh thon dài, cơ ngực lấp ló thoắt ẩn thoắt hiện, còn có xương quai xanh quyến rũ.
Dáng người Trình Cảnh Thiên rất đẹp.
Mái tóc ngắn đã khô được một nửa, tóc mái tán loạn trên trán, làn da anh mướt mát sạch sẽ.
Lạc Yên như bị hút hồn, chân nhích lên, muốn nhìn nhiều hơn nữa.
Bỗng nhiên trong đầu cô nảy ra một ý tưởng, nó thúc giục cô phải hành động ngay lập tức.
Có thể vì làm việc xấu nên cả người đều căng cứng.
Lạc Yên nín thở, ngón tay vươn ra nhấn vào nút Home, tìm chức năng chụp màn hình.
Phòng tắm yên tĩnh, giống như vạn vật đều hồi hộp thay cô.

Tách một tiếng.
Chụp được cơ ngực gợi cảm của Trình Cảnh Thiên rồi.
Lạc Yên còn chưa kịp ăn mừng, lại không ngờ đến một chuyện.
Hệ thống thông báo, người dùng Lạc Yên đã chụp lại màn hình.
Trong nháy mắt, cô hoá đá.
Bên kia đột nhiên truyền đến giọng cười trầm thấp.
Mặt Lạc Yên đỏ lên, xấu hổ đến cực điểm.
Không biết từ bao giờ, Trình Cảnh Thiên đã ngồi xích lại gần ống kính.
Gương mặt anh tuấn được phóng đại ngay trước mắt cô.
Mặt mày Trình Cảnh Thiên giãn ra, khoé môi giương lên, từ trong đôi mắt đen láy tản ra ý cười trêu chọc.
Cô nghe thấy giọng anh giả ngu: “A Ly, em chụp gì anh đó?”
Lạc Yên nào dám trả lời.
Cô nín thinh.
Thầm mắng cái hệ thống ngu ngốc tài lanh.
Trình Cảnh Thiên nhịn cười, vì nghĩ đến mặt mũi cho Lạc Yên nên lên tiếng: “A Ly.”
Lạc Yên túng quẫn, tự dập đầu trên bồn rửa mặt sám hối.
Mấy giây sau, cô ủ rũ nói: “Em đây.”
Trình Cảnh Thiên nhướng mày, giọng nhẹ nhàng: “Vì sao lại chụp anh?”
Huhuhu.
Lạc Yên khóc thầm.
Anh đừng hỏi nữa được không vậy?!
“Hửm?” Trình Cảnh Thiên vẫn chưa buông tha cô.
Một chữ hửm này giống như trực tiếp bật ra từ cổ họng anh, mang theo sắc thái chọc ghẹo.
Không cam chịu số phận bị áp bức, Lạc Yên bất ngờ vùng lên, nói liền một mạch mà không kịp ngắt nghỉ: “Em chụp bạn trai mình thì có vấn đề gì sao?!”
Nói xong câu này, cô như được thông não, tinh thần trở nên hăng hái.
Trình Cảnh Thiên sửng sốt, ngẩn ra.
Ý cô là.
Anh là bạn trai của em, tại sao lại keo kiệt không cho em chụp hình.

Màn hình phía Lạc Yên tối đen, nhưng giọng nói của cô lại rõ ràng rành mạch.
Như móng vuốt mèo con cào từng cái vào trái tim Trình Cảnh Thiên, làm anh ngứa ngáy.
Trình Cảnh Thiên bật cười.
Anh quân lính tan rã.
Lạc Yên.
Cô, ở những thời điểm không báo trước nhất, đều sẽ có cách biến tâm trạng anh từ mây mù trở nên trong xanh.
Cảm xúc hỗn loạn mất mát cả ngày hôm nay cũng bị quét sạch.
Trình Cảnh Thiên cong môi cười, nhàn nhạt nói: “Được rồi, là lỗi của anh.”

Lạc Yên tắm gội sạch sẽ, trên đầu quấn khăn bông thấm tóc ướt.
Cửa phòng Lạc Vũ khép hờ.

Lúc cô đi ngang qua vẫn nghe được âm thanh chiến đấu ầm ĩ, hai bóng người một lớn một nhỏ đang ngồi xếp bằng trên thảm chơi game.
Cô nhìn Trần Thước và Lạc Vũ, không tiếng động cong môi cười.
Hai bố mẹ Lạc đều đã đi tắm, sau đó họ sẽ bắt đầu ăn cơm.
Lạc Yên một mình đi xuống phòng bếp.

Cô mở vung nồi, mùi thịt bò hầm khoai tây cà rốt lập tức xộc vào mũi, thơm đến ch ảy nước miếng.
Đồ ăn ngon như vậy, cô bỗng nhiên nghĩ đến một người.
Lạc Yên lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn.
Không đợi người bên kia trả lời, cô tự đi tìm hộp giữ nhiệt, múc đầy món thịt bò hầm vào đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play