Trịnh Châu và Thành An sát vách, học sinh muốn vào trường đều phải đi qua con đường này.
Ai cũng biết đám Tưởng Nhất Minh và Trần Thước như nước với lửa, chạm nhẹ liền nổ.
Bây giờ hai bên lại ở cùng một chỗ, chưa gì đã cảm nhận được sự căng thẳng.
Những bạn học đi ngang qua, một số bắt gặp cảnh này chỉ nhìn một cái rồi tránh đi, nhưng một số thì dừng lại hóng xem, còn lặng lẽ lấy điện thoại ra quay.
Cố Hành Nguyên đưa mắt sang trường mình thấy thiếu mất một người trực cổng, không khỏi nghĩ rằng có thể người còn lại đã đi tìm thầy cô phòng trường hợp xấu nhất.
Đến lúc đó còn phiền phức hơn.
Một tay Cố Hành Nguyên che chở Tống An An, tay kia bắt lấy bả vai Trần Thước.
Hắn không nói gì, nhưng chắc chắn Trần Thước hiểu.
Hai người chơi với nhau đã lâu, một hành động nhỏ cũng đủ truyền đạt ý của đối phươg.
Trần Thước liếc Cố Hành Nguyên một cái, lạnh nhạt đáp: “Biết rồi.”
Không đánh thì không đánh.
Dứt lời, hắn quay lại nhìn Lạc Yên.
Cô không ổn chút nào.
…
Trình Cảnh Thiên nhìn Tưởng Nhất Minh rồi lại nhìn động tác của Lạc Yên.
Cô lặng lẽ chui vào lòng anh, hai tay gắt gao ôm chặt eo anh.
Trình Cảnh Thiên thu lại ánh mắt.
Anh xoay người một cái, dùng thân hình cao lớn che chắn cho Lạc Yên khỏi tầm mắt tất cả mọi người ở đây.
Tay Trình Cảnh Thiên lần đến tay Lạc Yên xoa xoa, muốn truyền hơi ấm qua cho cô.
“Anh đưa em đi.”
Lông mi Lạc Yên run rẩy.
Cô không nói chuyện, gật đầu.
Trình Cảnh Thiên ôm vai Lạc Yên, lúc đi ngang qua đám Trần Thước thì bỏ lại một câu: “Tôi đưa Lạc Yên đi trước.”
Trần Thước nhìn qua, sắc mặt tái mét của Lạc Yên đâm vào mắt hắn: “Nhờ cậu.”
Trình Cảnh Thiên gật đầu.
Anh bất ngờ khom người bế bổng Lạc Yên lên, cứ thế ôm cô đi giữa hàng vạn ánh mắt.
Lạc Yên sửng sốt.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn cằm sắc bén của Trình Cảnh Thiên, không nói một lời hai tay vòng qua cổ anh, giấu mặt trên vai anh.
Mùi hương và hơi ấm trên người Trình Cảnh Thiên quanh quẩn chóp mũi Lạc Yên, làm cho trái tim đang hoảng sợ trong cô bình tĩnh trở lại.
Mọi người há hốc mồm, mắt mở to như muốn rớt ra ngoài.
Điện thoại cầm trên tay ghi lại cảnh Trình Cảnh Thiên bế Lạc Yên rời khỏi hiện trường hỗn loạn.
Bước chân anh bình ổn, mắt nhìn thẳng, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người cô.
Tưởng Nhất Minh híp mắt nhìn theo bóng lưng Trình Cảnh Thiên, không tỏ rõ thái độ.
Đến một chỗ vắng người, Trình Cảnh Thiên mới thả lỏng sức mạnh, tay hơi mở ra muốn đặt Lạc Yên ngồi xuống ghế.
Cô lại bất ngờ níu cổ anh khiến anh giật mình.
Trình Cảnh Thiên rũ mắt nhìn người làm tổ trong lòng mình, khẽ cười: “Muốn anh ôm à?”
“Ừm.”
Anh thấp giọng cười, chiều theo cô.
Trình Cảnh Thiên bèn ôm Lạc Yên, để cô cuộn tròn trên đùi mình.
Anh vẫn chưa biết rõ đầu đuôi chuyện năm ngoái là như thế nào.
Nhưng anh cũng không vội hỏi Lạc Yên.
Anh biết bây giờ trong lòng cô rất loạn.
Khi nào cô sẵn sàng kể, anh sẽ sẵn sàng nghe.
Trình Cảnh Thiên không nói nhiều, cứ nghiêm túc ôm Lạc Yên như thế.
Người qua đường thấy tư thế của họ thì tò mò nhìn chút rồi đi, không khỏi cảm thán bây giờ thanh niên yêu đương đúng là oanh oanh liệt liệt.
Mùa đông, cho dù nắng lớn cỡ nào thì cảm giác lạnh lẽo vẫn không đổi.
Nhưng lạ kỳ, khi Lạc Yên ở trong lòng Trình Cảnh Thiên, cô lại cảm thấy rất ấm áp.
Nhịp vỗ nhè nhẹ vẫn không ngừng lại.
Dần dà, hai mí mắt Lạc Yên trở nên nặng nề.
Rõ ràng bây giờ mới là sáng sớm.
Bàn tay người con trai khe khẽ vỗ trên lưng trấn an cô, giống như ngày xưa bố mẹ Lạc vẫn hay làm thế để dỗ cô ngủ.
Nghĩ đến đây, Lạc Yên đẩy nhẹ Trình Cảnh Thiên, làm nũng: “Anh dỗ em bé ngủ đấy à?”
Anh cười một tiếng, nhéo nhéo mặt cô: “Còn không phải sao?”
Lạc Yên đỏ mặt, đánh Trình Cảnh Thiên một cái.
Còn dám bảo cô là em bé.
Lạc Yên không cam lòng: “Em mười sáu tuổi rồi.” Cô còn nghiêm túc đếm đốt ngón tay tính nhẩm ngày sinh của mình.
“Tháng 12 này là tròn mười bảy.”
“Được rồi, bạn nhỏ mười sáu tuổi.” Trình Cảnh Thiên cũng hùa theo.
Cô bực bội nhéo tay anh.
Trình Cảnh Thiên nhướng mày, ôn nhu hỏi: “Anh đưa em về trường nhé?”
…
Lúc Trình Cảnh Thiên dắt tay Lạc Yên đến, Trần Thước đang đứng khoanh tay nói chuyện cùng hai học sinh trực cổng.
Hắn quen biết rộng, ngay cả cán bộ giám sát của trường Trịnh Châu cũng phải nể mấy phần.
Nếu là người khác đi trễ, chắc chắn đã bị ghi vào sổ phê bình từ lâu.
Bây giờ mọi người đều đã vào học.
Sân trường vắng lặng, khắp các toà nhà vang vọng tiếng đọc bài của học sinh.
Có tiếng động nên Trần Thước nhìn qua, hắn thấy Lạc Yên và Trình Cảnh Thiên thì lại gần.
“A Diễn.” Lạc Yên gọi hắn.
Trần Thước gật đầu, cầm lấy cặp sách của Lạc Yên từ tay Trình Cảnh Thiên.
Hắn nhìn cô từ đầu đến chân, hỏi: “Không sao chứ?”
Cô lắc đầu, quay sang nói với Trình Cảnh Thiên: “Anh mau về trường đi, trễ lắm rồi.”
Trình Cảnh Thiên xoa đầu Lạc Yên: “Đừng lo, trễ một hôm không sao đâu.”
“Vậy em với A Diễn đi trước đây.” Ở đây vẫn có người ngoài nên Lạc Yên không được tự nhiên lắm.
“Chiều gặp nhé.”
Lạc Yên nói tạm biệt xong thì chạy đến chỗ Trần Thước, cùng hắn đi vào.
Đi được nửa đường, cô còn quay lại nhìn, Trình Cảnh Thiên vẫn đứng đó.
Lạc Yên xua tay đuổi Trình Cảnh Thiên.
Anh bất lực cười, đành phải rời đi.
….
Trình Cảnh Thiên đi gần đến cửa lớp, nghe thấy giọng thầy Quý từ trong vang ra.
Anh nhướn mày, gõ lên cánh cửa: “Em chào thầy ạ.
Xin lỗi em đến muộn.”
Cả lớp đồng loạt nhìn Trình Cảnh Thiên, một lời khó nói hết.
Bài đăng trên diễn đàn trường còn chưa hạ nhiệt đã xảy ra sự việc sáng nay.
Lan đến cả tai thầy cô, bao gồm cả thầy Quý.
Đến sáng hôm nay, ai cũng biết bạn gái Trình Cảnh Thiên là Lạc Yên.
Lý Ngôn và Lục Tư Thành ngồi cùng bàn, người này huých tay người kia bụm miệng cười trêu chọc Trình Cảnh Thiên.
Anh ghét bỏ liếc họ.
Triệu Mẫn cắn môi nhìn Trình Cảnh Thiên đứng ngoài cửa.
Cô ta nhớ đến tấm ảnh Trình Cảnh Thiên bế Lạc Yên trước cổng trường, lòng ghen tị xấu xí bắt đầu nổi lên.
Thầy Quý là người có tính cách tương đối dễ chịu.
Đối với học sinh mới có thành tích tốt như Trình Cảnh Thiên sẽ không nặng lời.
Thầy Quý thở dài, xua tay: “Vào đi Trình Cảnh Thiên, lần sau rút kinh nghiệm nhé.”
“Vâng ạ, em cảm ơn thầy.”