Gió lạnh thổi dữ dội, táp vào mặt Lạc Yên đau rát.
Cô nhíu mày kéo khăn quàng cổ che kín mặt và tóc, bước đi nhanh hơn.
Lạc Yên tiến vào trong sảnh lớn, thấy cửa thang máy sắp mở thì vội vã chạy đến.
Không có nhiều người đợi, nhưng lại có rất nhiều người ở bên trong đổ ra.
Có người vội đến mức không để ý mà đụng phải vai Lạc Yên.
Cô bị đau nên kêu khẽ một tiếng, theo bản năng quay lại nhìn.
Nhưng người kia đến một câu xin lỗi cũng không nói, biến mất giữa dòng người.
Dù sao cũng không phải chuyện gì quá to tát, Lạc Yên tặc lưỡi bỏ qua.
Cô đứng trong một góc thang máy lặng lẽ xoa bả vai, không khỏi nhớ đến Trình Cảnh Thiên.
Lần này không có anh che chắn giúp cô.
Cửa thang máy khép lại, con số trên bảng điện tử nhảy liên tục.
Lạc Yên cúi mặt, vân vê điện thoại trong tay.
Cô đã chờ cả một ngày, Trình Cảnh Thiên vẫn chưa hồi âm.
Ngón tay Lạc Yên vuốt lên mở khoá màn hình, đi vào giao diện nhắn tin với anh.
Một mảng trắng xoá.
Tin nhắn cuối cùng của hai người dừng lại ở năm giờ sáng nay.
Anh không nhắn tin cho cô nhưng lại chuyển lời nhờ đám Lý Ngôn xin nghỉ giúp mình.
Lạc Yên vừa buồn bực vừa phiền muộn.
Cô cảm thấy mối quan hệ của hai người còn chưa tiến triển đã rơi vào bế tắc.
Lạc Yên lo cho Trình Cảnh Thiên, nhưng cũng giận anh vì sao lại cư xử như vậy.
Không phải anh đã nói thích cô sao?
Tại sao lại lạnh nhạt với cô?
Nghĩ đến đây, Lạc Yên tự dưng khựng lại một giây, lờ mờ nhận ra cảm xúc của mình đối với Trình Cảnh Thiên đã thay đổi.
Không biết từ lúc nào, cô càng ngày càng để ý anh nhiều hơn.
Thang máy thông báo đã đến tầng 12, Lạc Yên giật mình tỉnh lại, đi ra ngoài.
Cô theo trí nhớ lần trước, tìm đến nhà Trình Cảnh Thiên.
Ngón tay Lạc Yên đưa ra định bấm chuông cửa lại do dự.
Nếu Trình Cảnh Thiên có ở nhà thật, đến lúc hai người đối diện nhau thì cô sẽ nói gì.
Lạc Yên đứng trước cửa rối rắm một hồi, cuối cùng cắn răng bấm chuông.
Tiếng chuông vừa kêu, cô liền nín thở chờ đợi, hai tay buông thõng siết chặt lại.
Lạc Yên đợi được một lúc, không có gì khác xảy ra.
Cô ngẩn người, bấm thêm mấy lần nữa.
Hành lang trống trải yên ắng, chỉ có tiếng chuông từ nhà Trình Cảnh Thiên kiên trì vọng ra.
Vẫn không ai trả lời Lạc Yên.
…
Tiếng chuông ing ỏi vô cùng khó chịu, nhưng người ở bên trong không có phản ứng.
Điện thoại bị Trình Cảnh Thiên vứt ở xó nào đó, Lạc Yên gọi thế nào cũng vô ích.
Trên trán anh đổ một lớp mồ hôi lạnh, ướt đẫm hai bên tóc mai.
Trình Cảnh Thiên cựa quậy tay chân muốn tỉnh dậy, nhưng hồi ức lại như thú dữ hung hăng cắn nuốt anh.
Cảnh trong mơ đưa anh trở về kỳ nghỉ hè đầu tiên của mình sau khi vào sống ở Trình gia.
Trình Mộ Tranh đang lăn lộn vì sự nghiệp gia tộc bên Mỹ hiếm hoi trở về ngắn ngày, vậy nên mọi người liền lên kế hoạch tổ chức một chuyến du lịch gia đình đến Thượng Hải.
Mặc dù ngoài mặt Trình Cảnh Thiên tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng háo hức.
Anh chưa từng được đi xa đến thế.
Nhà họ Trình sung túc mấy đời, đương nhiên có gia sản ở Thượng Hải.
Ngày thứ hai mọi người rủ nhau ngồi du thuyền ngắm biển.
Trên boong thuyền, Trình Cảnh Thiên và Trình Mộ Tranh mặc quần đùi, hai tay gác sau đầu, nằm thẳng chân đón gió biển tắm nắng.
Trình Mộ Tranh đeo kính râm, cười hỏi: “Cảnh Thiên, cháu có thấy vui không?”
“Vui ạ.” Trình Cảnh Thiên gật đầu, đã lâu lắm rồi anh mới được thả lỏng cơ thể như vậy.
Đến tối, Trình Cảnh Thiên bị mấy người em họ kéo đi đốt pháo.
Trình Mộ Tranh nghe thế thì nhíu mày, nhắc nhở: “Cẩn thận đấy.”
Đám nhóc chê Trình Mộ Tranh lo xa, ầm ĩ ồ lên phản đối.
Trình Cảnh Thiên mỉm cười, gật đầu: “Chú Tranh đừng lo.”
Cây pháo trong tay nổ tưng bừng, ánh sáng đỏ rực hắt lên gương mặt anh.
Một khắc không ai để ý, một quả pháo sáng từ đâu bay đến, hướng vào Trình Cảnh Thiên đang đứng chơi pháo cạnh lan can du thuyền.
Có tiếng hét của con nít.
Trình Mộ Tranh đã nhận ra nguy hiểm.
Mặt anh tái đi, đáy mắt như muốn nứt ra:
“Cảnh Thiên, cẩn thận!”
Trình Mộ Tranh gầm lên, vươn tay lao đến muốn kéo Trình Cảnh Thiên ra.
Trình Cảnh Thiên giật mình đánh rơi cây pháo xuống biển.
Đồng thời, sau lưng anh còn có vật gì khác cực kỳ nóng đang phi đến.
Trình Cảnh Thiên kinh sợ quay lại.
Anh đau đến mức không nói được, cổ họng như bị mắc xương.
Chỉ cảm thấy da thịt trên tay đang bốc cháy.
…
Lạc Yên nhìn giờ trên điện thoại, cô đã đứng trước cửa nhà Trình Cảnh Thiên một tiếng rồi.
Đứng chờ anh đến mức hai chân cũng tê cứng.
Lạc Yên rầu rĩ cúi đầu, lẩm bẩm một mình: “Trình Cảnh Thiên, cậu đi đâu rồi…”
Cô cắn môi, không suy nghĩ gì mà chạm vào tay nắm cửa, thử vặn xuống.
Cửa vậy mà không khoá!
Lạc Yên kinh ngạc trừng mắt, dè dặt đi vào trong.
Trong nhà rất tối, ngay cả mũi giày dưới chân cũng không thể nhìn rõ.
Lạc Yên mở đèn pin trên điện thoại soi tìm công tắc đèn, miệng gọi tên Trình Cảnh Thiên.
“Trình Cảnh Thiên, cậu có ở nhà không?”
“Trình Cảnh Thiên.”
“Tôi là Lạc Yên đây.”
Cuối cùng Lạc Yên cũng tìm thấy công tắc đèn, cô gạt nó lên.
Ánh sáng màu vàng ấm áp dần lan toả, làm cho cảnh vật trong gian phòng trở nên rõ ràng.
Lạc Yên nhìn thấy Trình Cảnh Thiên ngồi co quắp trên sàn nhà.
Sắc mặt anh trắng bệch vô hồn, mắt nhắm nghiền nhưng miệng lại nói mớ.
Cô sững người mất mấy giây, hoảng hốt chạy đến.
“Trình Cảnh Thiên, Trình Cảnh Thiên.”
Bàn tay Lạc Yên vừa chạm vào liền bị mồ hôi lạnh trên người Trình Cảnh Thiên làm ướt.
Cô quỳ xuống bên cạnh anh, liên tục lay gọi: “Trình Cảnh Thiên, cậu tỉnh lại đi.”
Trình Cảnh Thiên sốt cao, cơ thể mềm oặt không có sức.
Lạc Yên lo lắng đến mức muốn khóc.
Cô bị anh làm cho rối rắm cả lên, hai tay nâng mặt anh không ngừng gọi anh tỉnh.
Trong mơ, Trình Cảnh Thiên thấy Trình Mộ Tranh ôm anh vào lòng, ôm cả cánh tay máu thịt nhầy nhụa không nhìn ra hình dạng của anh.
Cơn đau này vượt khỏi giới hạn chịu đựng của Trình Cảnh Thiên.
Anh sớm đã ngất đi, mặt mũi tái xanh.
Giữa cơn hôn mê, Trình Cảnh Thiên mơ hồ nghe được một giọng nữ trong trẻo gọi mình.
“Trình Cảnh Thiên.”
Lạc Yên bình tĩnh nói từng chữ: “Giấc mơ đó không có thật, cậu tỉnh lại đi.”
“Tôi đang ở cùng cậu, chỉ có hai chúng ta thôi.”
“Trình Cảnh Thiên.”
Cuối cùng, mí mắt nặng nề hơi hé ra.
Ánh sáng gắt gao không làm chói mắt Trình Cảnh Thiên.
Vì đã có một gương mặt thiếu nữ xinh đẹp che chắn.
Anh thở hổn hển, môi mấp máy: “A… A Ly..”