Lạc Yên không nhớ mình lên xe của bố Lạc như thế nào.

Lời tỏ tình của Trình Cảnh Thiên có sát thương quá lớn khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng, dường như không còn sức chứa thêm bất cứ thứ khác.

Vừa vào phòng, Lạc Yên không để ý gì mà quăng mình lên giường.

Cô xấu hổ vùi mặt vào gối, hai chân nhỏ buông thõng kích động đạp lung tung.
Cô tự thấy lần này mình đã bị Trình Cảnh Thiên hạ đo ván.

Ngay cả cơ hội trở mình cũng không có.

Lạc Yên nhắm mắt, nhớ lại những lời Trình Cảnh Thiên nói mà mặt đỏ tai hồng.

Mãi cho đến khi Lạc Vũ đẩy cửa đi vào, truyền mệnh lệnh của mẹ Lạc bảo Lạc Yên tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm thì cơ thể cô mới chậm rì rì có phản ứng.
Mưa đã tạnh.

Ngoài đường hiu hắt, không có mấy người qua lại.

Lạc Yên thở dài thườn thượt.

Cô nhìn chằm chằm điện thoại bị ném lăn lóc, sau đó cầm lên, tìm Wechat của Trình Cảnh Thiên.

Khung trò chuyện của bọn họ ngoài tin nhắn thông báo cô đã chuyển khoản thành công 300 tệ cho anh từ lần trước thì không còn gì nữa.

Lạc Yên âm thầm thở phào.

May là lần trước vẫn chưa xoá bạn bè với Trình Cảnh Thiên.

Cô gõ được mấy chữ rồi lại xoá, lặp lại mấy lần như vậy.

Lạc Yên cắn môi nghĩ nghĩ, cuối cùng gửi cho Trình Cảnh Thiên một tin nhắn hỏi thăm.
Lạc Yên:

Suy nghĩ đến chuyện anh đưa ô cho mình mượn, cô cúi đầu bổ sung một câu.

Lạc Yên:

Kèm emoji hình chú mèo khóc lóc che ô.

Người bên kia im ắng.

Lạc Yên cũng không bận tâm, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô cắm sạc cho điện thoại, lấy đồ ngủ vào phòng tắm.

Lúc Lạc Yên nhận được tin nhắn của Trình Cảnh Thiên thì gia đình cô chuẩn bị ăn cơm.
Cô mặc đồ ngủ bông ấm áp, trên đầu quấn khăn lông, sau gáy rũ xuống mấy sợi tóc ướt.
Dưới bếp, bố mẹ Lạc bận rộn múc thức ăn ra đ ĩa, còn Lạc Vũ đang ngồi chống tay trên bàn, há miệng xem hoạt hình.

Khung cảnh vô cùng đầm ấm hoà thuận.

Lạc Yên bình thản đi ngang qua Lạc Vũ thò, thò tay muốn chọc ghẹo cậu bé mấy cái.

Tiểu Lạc gia sớm đã hình thành phản xạ, lập tức rụt cổ tránh đi.

Cô nhướn mày: “Ra đây giúp chị lấy chén đũa.”
Lạc Vũ bĩu môi, tuy bề ngoài tỏ ra không tình nguyện nhưng thân hình nhỏ bé lại trượt xuống ghế, giống như cái đuôi nhỏ đi theo Lạc Yên.

Một lúc sau bốn người cùng quây quần bên bàn ăn.

Lạc Vũ ch ảy nước miếng khi thấy bát canh sườn khoai tây đang bốc khói nghi ngút.

Mắt cậu bé sáng rực, hô to: “Con mời bố mẹ, em mời chị hai!”

Bố mẹ Lạc và Lạc Yên đồng thời cười đáp lại.

Lạc Yên vừa cầm đôi đũa, điện thoại đặt bên cạnh hơi rung nhẹ.

Trong mắt cô xẹt qua một tia khác thường, dùng tay còn lại gõ nhẹ lên màn hình.

Tin nhắn của Trình Cảnh Thiên hiện lên.

Trình Cảnh Thiên:

Lạc Yên li3m môi, ngước mắt quan sát tình hình xung quanh rồi mới trả lời lại.

Lạc Yên:

Bên cạnh, Lạc Vũ cứ mãi xuýt xoa khen ngợi món canh sườn khoai tây, ăn ngon đến mức trên mép có mẩu thịt vụn cũng không biết.

Lạc Yên buồn cười, rút một tờ khăn giấy lau miệng cho cậu bé.

Đàm Nhiên Hạ ngồi đối diện Lạc Yên.

Bà thấy chén cơm cô vẫn chưa vơi chút nào thì gắp một miếng sườn qua, nhắc nhở: “A Ly, tập trung ăn đi con.”
“Dạ.” Lạc Yên gật đầu, ngón tay vội vã gõ mấy chữ gửi qua rồi tắt đi.



Màn đêm buông xuống.

Nền đen đơn điệu được tô điểm bằng vô số đèn màu rực rỡ, hàng xe ô tô nối đuôi nhau đến vô tận, tạo thành những dải ngân hà lộng lẫy.

Trình Cảnh Thiên rút ra một điếu thuốc, cắn trong miệng.

Gió thổi lồ ng lộng khiến anh nhíu mày, bước chân lùi lại một chút.

Trình Cảnh Thiên xoay người lại với ban công.

Một tay anh che gió, tay kia bật lửa.

Điếu thuốc được châm, anh híp mắt rít một hơi, giữa môi phả ra một làn khói xám.

Trình Cảnh Thiên chuyển điếu thuốc qua tay phải, tay trái rút điện thoại trong túi quần.

Vừa vặn thấy được tin nhắn của Lạc Yên.

Vẻ mặt anh có biến hoá rất nhẹ, trong nháy mắt hiện lên sự ôn nhu dịu dàng.

Lạc Yên:

Lạc Yên:

Trình Cảnh Thiên chuyển sang cầm điện thoại bằng hai tay.

Anh liếc mắt nhìn chai nước Perrier còn một nửa, đưa điện thoại lên chụp rồi gửi qua cho cô.

Điếu thuốc ngậm trong miệng anh thỉnh thoảng lại tản ra ngọn khói nhỏ.

Lạc Yên:

Trình Cảnh Thiên:

Lạc Yên sửng sốt nhìn ảnh mà Trình Cảnh Thiên gửi qua, mơ mơ hồ hồ nhớ lại.
Hình như lần đầu họ gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi dưới chung cư nhà Trình Cảnh Thiên, anh cũng mua loại nước này.

Lạc Yên:

Trình Cảnh Thiên:

Lạc Yên:

Trình Cảnh Thiên:

Lạc Yên:

Trình Cảnh Thiên đọc đến đây liền tưởng tượng ra gương mặt Lạc Yên nhăn nhó, không nhịn được mà bật cười.

Tàn thuốc rơi trên màn hình che mất avatar Wechat của cô, bị anh dùng ngón cái gạt đi.

Trình Cảnh Thiên đứng bên ngoài hút thuốc nên cả người đều ngâm trong khí lạnh, gương mặt góc cạnh hơi tái xanh, tóc cũng được gió thổi khô từ lâu.

Anh không đóng cửa, nhìn thấy ngoại trừ ánh đèn trong phòng mình thì những nơi khác trong nhà đều chìm trong bóng tối.

Sau lưng là cảnh đêm rực rỡ náo nhiệt.

Đồng hồ trên tường chỉ chín giờ kém, không khí lặng ngắt như tờ.

Trình Cảnh Thiên dập tắt điếu thuốc, cả người chầm chậm cử động, đi đến phòng bếp.

Anh mở tủ lạnh nhìn một hồi, quyết định nấu một nồi mì trứng cơ bản.

Trong lúc chờ nước sôi, Trình Cảnh Thiên đứng bên bàn bếp xem NBA giết thời gian, cũng quên mất vẫn chưa trả lời Lạc Yên.

Mà cô không biết là không để ý hay đang bận việc gì, không nhắn lại nữa.

Đột nhiên có tiếng chuông cửa, Trình Cảnh Thiên dời mắt khỏi màn hình, đi qua.

Anh nhấn nút trên bảng điều khiển, màn hình hiện ra một người mặc đồ giao hàng, trên tay cầm túi giữ nhiệt.

Trình Cảnh Thiên nhíu mày, hỏi: “Xin chào, là ai vậy?”
Người đứng ngoài nghe thấy giọng anh thì mỉm cười: “Xin chào, tôi là người giao đồ ăn, xin hỏi anh có phải anh Trình không?”
Trình Cảnh Thiên ngẩn người, gật đầu: “Là tôi.”
Sau khi xác nhận đúng người, cậu thanh niên kia cười nói tiếp: “Đây là đồ ăn anh đã đặt.”

Trình Cảnh Thiên vừa mở miệng muốn phủ nhận thì điện thoại trong tay reo lên.

Lạc Yên:

Lạc Yên:

Lạc Yên vẫn còn đang nhắn, nhưng Trình Cảnh Thiên không còn quan tâm nữa.

Nồi nước bắc trong bếp phát ra tiếng ùng ục, bọt khí thi nhau nổi lên, đun sôi trái tim anh.

Lúc nãy Trình Cảnh Thiên đã mở hệ thống sưởi, bây giờ cả căn nhà đều chìm trong nhiệt độ ấm áp, khác hẳn không khí lạnh lẽo bên ngoài.

Anh cảm thấy cả người khô nóng.

Trình Cảnh Thiên mở cửa, nhận lấy túi đồ ăn: “Cảm ơn, anh vất vả rồi.”
Người giao hàng vẫn giữ thái độ niềm nở, gật đầu cười: “Không có gì, chúc ngon miệng.”
Anh gật đầu, đóng cửa lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play