Căn hộ của Trình Mộ Tranh và Trình Cảnh Thiên được thiết kế theo phong cách Minimalist, một xu hướng nhà ở mới mà thế giới đang ưa chuộng.
Những gam màu trung tính như trắng, xám và beige được ứng dụng tối đa, ánh sáng tự nhiên cũng vừa phải, đủ để chiếu sáng toàn bộ không gian vào ban ngày.
Gu thẩm mỹ của chủ nhà được thể hiện rất rõ ở nội thất và vật dụng trang trí, tuy đơn giản nhưng vẫn đảm bảo được độ sang trọng và tinh tế.
Lạc Yên thường xuyên đi triển lãm tranh nên có hiểu biết nhất định về lĩnh vực này.
Cô nhìn thấy trong nhà có treo nhiều tranh của các danh hoạ nổi tiếng, mà giá tiền không phải là con số nhỏ để người bình thường có thể chi trả.
Trình Mộ Tranh rót một cốc nước ấm đặt xuống trước mặt Lạc Yên, chủ động bắt chuyện để giúp cô bớt căng thẳng.
Giọng anh ôn hoà: “Cháu uống nước nhé.”
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, rối rít nói cảm ơn.
Anh mỉm cười gật đầu, ngồi xuống ghế sofa đối diện.
Trình Mộ Tranh mở lời trước: “Cháu quen Trình Cảnh Thiên thế nào vậy?
Anh rất tò mò.
Với tính cách khó chịu của Trình Cảnh Thiên, làm sao quen được một cô bé ngoan ngoãn xinh xắn thế này.
Chỉ có khả năng là thằng nhóc đó giở trò lừa gạt trước thôi.
Lạc Yên ngẩn ra.
Câu hỏi của Trình Mộ Tranh vô tình nhắc nhở cô cũng có chuyện phải hỏi Trình Cảnh Thiên.
Ảnh thẻ học sinh của cô có phải do anh lấy ra hay không!
Lạc Yên thầm mắng mình là đồ quên trước quên sau.
Có mỗi chuyện đơn giản như vậy cũng không nhớ lâu được.
Lần này phải trực tiếp hỏi Trình Cảnh Thiên mới được, phải bắt anh trả lại ảnh cho cô.
Lạc Yên nhận ra Trình Mộ Tranh vẫn luôn kiên nhẫn đợi cô trả lời, cô có hơi xấu hổ, ngập ngừng nói: “Thực ra là cháu để quên đồ ở chỗ của Trình Cảnh Thiên ạ, sau đó cậu ấy mới trả lại cho cháu.”
“Ồ.” Trình Mộ Tranh cảm thấy rất thú vị.
“Theo chú biết thì chỗ của Trình Cảnh Thiên chỉ có cái nhà này thôi, vậy là cháu từng đến đây rồi?”
Anh vừa hỏi vừa cười, khiến đối phương không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Cô hoảng lên, xua tay phủ nhận: “Không đâu ạ, đây là lần đầu cháu đến đây.” Ngón tay cô hướng lên trên, ra sức giải thích.
“Em trai cháu học bơi ở tầng thượng, cháu với cậu ấy chỉ tình cờ gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi thôi ạ.”
Cặp mắt của cô sáng trong veo như dải ngân hà, tuyệt đối không có nửa lời dối trá.
Trình Mộ Tranh cười ra tiếng, gật đầu: “Chú hiểu rồi.”
Không, Lạc Yên nghĩ anh vẫn chưa hiểu đâu.
“Cháu để quên đồ gì ở chỗ Trình Cảnh Thiên thế?”
“Dạ là thẻ học sinh ạ.”
Lúc đó, Trình Cảnh Thiên mang theo cục sạc dự phòng và dây trở về phòng khách, nghe thấy Lạc Yên trả lời.
Mà Lạc Yên cũng phát hiện anh đứng sau lưng Trình Mộ Tranh.
Ánh mắt cô hờn dỗi hướng thẳng về anh, giống như cô có chuyện muốn tính sổ với anh vậy.
Trình Cảnh Thiên cười nhàn nhạt, lắc lắc đồ đang cầm trong tay.
Trình Mộ Tranh nhìn thấy một màn này thì quay lại, vẻ mặt trêu chọc: “Ồ, nhanh thế.”
Lạc Yên: …
Trình Cảnh Thiên không để ý đến Trình Mộ Tranh, nói với Lạc Yên: “Đi thôi.”
Cô đứng dậy, gật đầu: “Ừ.”
Trình Mộ Tranh tiễn hai người ra cửa, không quên nhắn nhủ Lạc Yên: “Khi nào rảnh thì lại tới nhà chú chơi nhé.” Anh nhìn Trình Cảnh Thiên.
“Đừng bắt nạt bạn đấy.”
Trình Cảnh Thiên không phản ứng.
Lạc Yên xấu hổ, chỉ muốn đào lỗ chui xuống: “Dạ, cháu chào chú.”
Hai người quay trở về đợi thang máy, Trình Cảnh Thiên sờ sờ lỗ tai: “Xin lỗi cậu nhé.”
“Không sao, có gì đâu.” Lạc Yên giống như vừa phát hiện ra một chuyện rất thú vị.
“Cậu với chú cậu giống nhau thật đấy.”
Anh quay sang nhìn cô.
Trời đã sập tối, ngoài phố bắt đầu thắp đèn nhiều màu, cảnh sắc rực rỡ, mơ hồ có thể nghe được tiếng nói chuyện huyên náo nhộn nhịp.
Nhưng bên tai Trình Cảnh Thiên lúc này chỉ có tiếng nói của Lạc Yên.
Thoang thoảng còn ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người cô.
Lạc Yên chỉ lên mũi mình, hưng phấn nói: “Nhất là sống mũi ấy, tôi không nghĩ người ta có thể phẫu thuật thẩm mỹ ra một cái mũi đẹp đến vậy đâu.”
Thang máy vừa đến nơi, ánh sáng từ bên trong tràn ra, chiếu lên sườn mặt Lạc Yên, so với ánh trăng ngoài kia thì còn sáng hơn gấp bội phần.
Lúm đồng tiền trên má cô càng lúc càng sâu, như có ma lực hút anh vào trong đó.
Trình Cảnh Thiên vô thức xoa xoa mấy ngón tay, tưởng tượng cảm giác được chạm vào lúm đồng tiền duyên dáng đó.
Anh sẽ điên mất.
Hai người đi vào thang máy, Trình Cảnh Thiên không hỏi Lạc Yên mà tự động bấm tầng 16.
Cũng là tầng thượng, chỗ có hồ bơi mà Lạc Vũ đang học.
Lạc Yên biết anh đã nghe được cuộc hội thoại lúc nãy giữa cô và Trình Mộ Tranh.
Điện thoại của cô được cắm sạc nên dần sáng trở lại, màn hình hiển thị biểu tượng quả táo cắn dở đặc trưng của Apple.
Không có cuộc gọi nhỡ hoặc tin nhắn mới nào, lòng Lạc Yên nhẹ nhõm.
Số tầng dần thay đổi, họ đang đi lên.
Vì thang máy không có ai nên không gian rất rộng rãi, Lạc Yên và Trình Cảnh Thiên mỗi người đứng một góc.
Vì vậy anh cũng không nghe được nhịp tim đập bình bịch của cô.
Hôm nay, nhất định Lạc Yên phải hỏi rõ chuyện tấm ảnh.
Cô gọi anh: “Trình Cảnh Thiên.”
“Ừ?”
“Trần Thước nói với tôi cậu là người nhặt được thẻ học sinh của tôi.
Nhưng lúc tôi nhận được thì tấm ảnh trên đó bị ai lấy mất rồi.”
Lạc Yên đang gián tiếp hỏi có phải Trình Cảnh Thiên đã lấy đi tấm ảnh đó không.
Anh nâng mắt, ánh mắt sâu sắc nhìn thẳng cô, không hề nao núng.
Tấm ảnh của Lạc Yên vẫn được Trình Cảnh Thiên bảo quản vô cùng cẩn thận trong ví.
Ngược lại, cô bị anh làm cho lúng túng.
Sự dũng cảm gom góp mãi chưa kéo dài được bao lâu đã yếu ớt đổ sập như lâu đài cát.
Không gian kín thế này càng khiến tâm trạng Lạc Yên thêm căng thẳng.
Cô cúi đầu nghịch dây sạc, lỗ tai ửng hồng: “Cậu nhìn gì tôi…?”
Trình Cảnh Thiên cười, cảm thấy cô gái nhỏ rất đáng yêu.
Bỗng nhiên anh kéo hai cổ tay áo lên cao một chút, một nửa cánh tay rắn chắc khoẻ mạnh lộ ra, gân xanh như dây điện chạy dài từ mu bàn tay lên đến tận trên.
Có một chiếc vòng bạc trên cổ tay trái của Trình Cảnh Thiên.
Rõ ràng kiểu dáng rất đơn giản nhưng khi anh đeo lên lại có cảm giác vừa quyến rũ vừa hư hỏng.
Lạc Yên mím môi, lúm đồng tiền hiện ra.
Cô tỏ ra bình tĩnh, nhưng hai lỗ tai nhỏ đỏ hồng đã bán đứng cô.
Trình Cảnh Thiên không trả lời, Lạc Yên cũng không dám nhắc lại.
Khi thang máy dừng ở tầng 16, anh mới bước đến gần cô.
Lạc Yên không dám cử động.
Cô nghe thấy giọng của người kia, nửa nghiêm túc nửa đùa cợt: “Ừ, là tôi lấy đấy.
Cậu muốn đòi lại à?”
Nghe thấy câu này, mắt Lạc Yên mở to, sửng sốt ngẩng lên.