Những cuộc vui thường sẽ nhanh tàn, vì ta mải thả mình trôi theo cuộc vui đó.
Nhưng với Châu Thanh, chỉ cần Lục Hoài Nam ở cạnh, cuộc vui của cô sẽ mãi mãi tiếp diễn.
Trò chuyện rất lâu sau cũng đã sát giờ giao thừa, tiếng pháo hoa nổ lác đác khắp nơi.
“Đậu à, theo ba nào con.” Tạ Chính Khanh vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của Đậu, thế nhưng cũng như Ngụy Yên hay Lục Hoài Nam, bé Đậu chỉ chăm chăm nhìn ba một chút rồi lại quay phắt sang ôm Châu Thanh.
Thật lòng Châu Thanh muốn bồng cô nhóc đáng yêu này thêm một lúc, nhưng vết bầm ở cánh tay cô dường như đang có dấu hiệu xấu đi, đau nhức không thôi, nuối tiếc mà dỗ dành: “Đậu này, theo ba một lúc, lát nữa cô lại bồng con, được không?”
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tạ Chính Khanh phải nơm nớp chờ đợi câu trả lời từ con gái cưng nhà mình, vì anh biết, cánh tay đang run lên từng đợt kia của em gái anh đã nhức mỏi lắm rồi, nếu không thả cô bé xuống thì tình trạng càng xấu.
Lục Hoài Nam đứng bên cũng thấp thỏm không yên, nhưng cũng không làm gì được, vì cô bé này dai quá.
Đậu ôm chặt cổ Châu Thanh, thì thầm vào tai cô: “Cô ơi.”
Châu Thanh dồn “của nợ” sang tay còn lại, “Ơi, cô nghe.”
“Cô cho con bé cún bông nha.”
Châu Thanh vận não không được, quay sang hỏi Tạ Chính Khanh: “Cún bông nào hả anh hai?”
Tạ Chính Khanh lúc này mới vỡ lẽ, con gái anh hao tâm tổn sức lấy lòng Châu Thanh, chỉ vì một con chó bằng bông đã chằng chịt đường khâu.
“Đợi chút,” Tạ Chính Khanh chạy vội vào xe, khi trở lại cầm trên tay một con chó bông cũ, giơ trước mặt con gái: “Nào, theo ba thì ba cho.”
“Cô cho cơ.”
Châu Thanh mỉm cười, cầm lấy thú bông đưa cho Đậu, “Của con đây.”
Bé Đậu cười tít mắt, ôm khư khư con chó bông trong lòng, rời sang vòng tay của Tạ Chính Khanh.
“Của nợ” vừa đi, một cơn vừa đau vừa tê xen lẫn chạy ngang qua hai cánh tay Châu Thanh, khiến nó bỗng chốc cứng đờ, cảm giác gân tay và cả mạch máu đều đang sưng phồng lên như muốn nứt.

Chơi dại thật, biết trước thế này, Châu Thanh đã dỗ cô bé kia sớm hơn một chút.
Lục Hoài Nam khẽ nâng tay Châu Thanh, kéo tay áo cô lên, một mảng tím đỏ lan rộng làm anh nhíu mày, nhẹ nhàng nắ.n bóp, “Muốn đi viện không?”
Tạ Chính Khanh lo lắng: “Tay em sao lại nghiêm trọng thế?”
Châu Thanh khó khăn kéo tay áo lại, lắc đầu: “Do hôm qua có chuyện ở cơ quan, em không sao, cũng không cần đi bệnh viện, hai người đừng nghiêm trọng lên thế.”
Lục Hoài Nam vẫn duy trì hoạt động nắ.n bóp tay cho Châu Thanh, hỏi: “Con thú bông đó là thế nào?”
“À, Đậu thích con thú này, mà là của Ân, nên tôi không cho.

Tôi bảo đợi khi nào cô về rồi xin cô, không ngờ con bé còn nhớ để lấy lòng, chẳng trách khi nói sang cô Ân mà mừng, co chân co mông nhảy khắp nhà.”
Châu Thanh đăm chiêu vào những đường chỉ đè lên nhau, chỉ có anh hai cô mới có thể khâu vá một cách vụng về như thế.
“Sao anh không mua cái khác?”
“Anh mua cả đống ở nhà đấy chứ, mà con bé chơi chẳng được bao lâu, cứ rình con này mãi.”
“Này mấy đứa kia, mau ra đây bắn pháo bông.” Ba Lục gọi lớn.
Lục Hoài Quân xếp những hộp đựng pháo thành hàng dài, rồi nối dây lại với nhau, bắt đầu châm ngòi.
Thời gian đếm ngược, những tia lửa chạy trên sợi dây mỏng, ngày càng đến gần.
3, 2, 1.
Cùng với tiếng pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm, cùng với niềm hân hoan chào đón năm mới, Châu Thanh níu áo kéo Lục Hoài Nam lùi ra sau vài bước, kiễng chân hôn lên môi anh, “Chúc mừng năm mới, chồng của em.”
Lục Hoài Nam hơi ngẩn người, rồi dắt Châu Thanh rời đi, “Vợ con buồn ngủ rồi, chúng con xin phép.”

Châu Thanh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lục Hoài Nam đã nhấc bổng cô, bước lên cầu thang, hướng về phòng anh.
Vào phòng, Lục Hoài Nam ép cô dựa sát cửa, môi hôn, tay vòng sau eo cô nhấn nút khóa trái, động tác vô cùng thành thạo.
Biết Châu Thanh kiễng chân sẽ mỏi, Lục Hoài Nam liền đem cô đặt xuống giường, một tay luồn sau ót cô, ép gần để hôn dễ hơn, tay còn lại lần mò vào trong áo cô.
Đầu lưỡi anh mơn trớn, luồn lách khắp khoang miệng, rồi lại triền miên cuốn lấy chiếc lưỡi kia.
Môi Châu Thanh mềm mại, phảng phất mùi kẹo trái cây dịu nhẹ từ son, Lục Hoài Nam muốn nghiền nát nó, cắ.n m.út như tận hưởng cảm giác bấy lâu khiến anh mê đắm.
Nghiện rồi, nghiện mất rồi.
Châu Thanh dù đã rút kinh nghiệm sau nhiều lần, nhưng Lục Hoài Nam như dính phải thuốc phiện, hay anh không cần thở mà chìm đắm mãi chẳng rời, cô thấy mình đang bị anh rút đi rất nhiều dưỡng khí, đến nỗi nơi lồng ngực phải phập phồng liên hồi để hô hấp, nhưng chẳng có ích.
Châu Thanh vì khó thở mà mất lực dần, cho đến khi cô dồn sức đập mạnh vào tấm ngực lớn, người đàn ông mới lưu luyến rời.
Thực chất, Lục Hoài Nam vì sợ Châu Thanh đau tay hơn nên mới tha cho cô, nếu không, chuyện đã khác.
Anh nhanh chóng cởi bỏ lớp áo trên người anh, nhìn Châu Thanh đang nỗ lực thu hồi lại dưỡng khí, anh bật cười, “Chuẩn bị chưa?”
“A?”
“Đến lúc khai xuân rồi nhóc à.” Dứt lời, Lục Hoài Nam luồn tay ra sau lưng cô, tháo bỏ lớp áo cuối cùng, vứt phăng xuống đất.
Tay ấm mân mê bên gò bồng đào, bên kia hết ngậm, rồi cắn.
Lục Hoài Nam khi trên giường, quả thực rất giống động vật gặm nhấm trong lời Châu Thanh.
Những nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống những nơi bầm tím trên cơ thể cô gái, người đàn ông dường như muốn xoa dịu cái đau nhói của cô.
Động tác anh ta hết sức nhẹ nhàng, giống như nâng niu một bông hoa, mà bông hoa đó chỉ có thể rung rinh, không được phép rời cành.

Đắm mình trong sự âu yếm của anh, và khi “cậu bạn” quen thuộc gõ cửa vẫy chào, Châu Thanh thoáng chốc ngộ ra, khai xuân mà Lục Hoài Nam nói có ý nghĩa sâu xa gì.
Thế nhưng, đâm lao thì phải theo lao thôi.
Khi ánh sáng rực rỡ của pháo hoa chớp sáng trên nền trời, lập lòe in ấn hai bóng hình trên chiếc giường lớn.
Hòa làm một, đời đời chỉ muốn hòa làm một.
Trong khoái cảm, Lục Hoài Nam ước ngày nào cũng là giao thừa, để ngày nào anh cũng được giúp vợ “khai xuân”.
***
Sáng mùng một, hai bên nội ngoại quây quần bên bữa cơm đầu năm, hòa niềm vui vào mùi hương của Tết.
Châu Thanh thấy Lục Hoài Nam chăm chú, cặm cụi lựa đậu xanh khỏi bánh chưng, hỏi nhỏ: “Làm gì đấy?”
“Lựa đậu xanh cho em.”
“Nhưng em có ăn bánh chưng đâu?”
Câu trả lời hồn nhiên khiến người đàn ông đứng hình trong giây lát, “Nhưng em có ăn được gì đâu? Chả giò em không ăn, gà luộc không, đến bánh chưng cũng không, em định uống Coca thay bữa à?”
Châu Thanh uống một ngụm Coca, khiêu khích anh: “Ngon mà.”
“Không được, muốn ăn gì anh làm cho em, đừng uống nước ngọt nữa.”
Châu Thanh thương biểu cảm trên gương mặt anh, không tiếp tục đùa nữa.

Cô gắp miếng bánh chưng sang bát mình, “Anh có lòng thì em nhận.”
Dùng bữa xong, gia đình Tạ Chính Dương trở về để đón khách khứa, Châu Thanh lựa chọn ở lại nhà cùng Lục Hoài Nam, hẹn chiều cùng mẹ Lục đến chùa cầu may.
Khách đến nhà ông bà Lục rất nhiều, đa số đều là đối tác làm ăn, trong đó có cả cha con Mã Tư Kỳ.
Mã Từ Kỳ từ xa trông thấy Lục Hoài Nam vui vẻ cười nói với Châu Thanh, lòng vừa tủi thân, vừa khó chịu, đến mức hốc mắt cô đang dần ửng đỏ, đầu mũi cay cay.
Sao mãi đến bây giờ, Mã Tư Kỳ mới nhận ra, Châu Thanh chính là cô gái trong tấm hình mà Lục Hoài Nam cố tình khoe cho cô xem.

Mã Tư Kỳ không muốn vào cùng ba mà chọn ở lại trong xe, nhìn trộm Lục Hoài Nam ôm ấp người con gái khác.
Nụ cười và ánh mắt của Lục Hoài Nam giành cho Châu Thanh là thứ vũ khí sắc bén duy nhất có thể chọc thủng bức tường thành quật cường mà Mã Tư Kỳ dày công gây dựng.
Dáng vẻ gần gũi ấy, Mã Tư Kỳ chưa bao giờ thấy anh như vậy.
Nước mắt đã rơi, vào ngày đầu năm mới.
Nụ cười theo sau, một nụ cười giễu cợt.
Chê bai bản thân quá ngu ngốc khi cố chấp níu tay Lục Hoài Nam.

Và thật ngớ ngẩn khi nghĩ xấu cho một cô gái tốt tính như Châu Thanh.
Tất cả chỉ vì bị mây che mắt.
Mắt không thấy, Mã Tư Kỳ tuyệt đối sẽ không tin.

Nhưng sự tình tỏ rõ thế kia, đột nhiên, cảm thấy Châu Thanh thật may mắn khi có được người cô thầm thương trộm nhớ.
Vốn nghĩ Lục Hoài Nam vớ phải một đứa con nít lông bông, mỗi ngày đều gây rắc rối cho anh, Mã Tư Kỳ không muốn.

Sự tình trước mắt, chợt nghĩ qua, Lục Hoài Nam không thiệt thòi khi yêu phải cô gái có cá tính, lương thiện, biết điều biết nghĩa như Châu Thanh.
Mã Tư Kỳ bỗng dưng thấy lòng có hơi rạo rực, mơ mơ hồ hồ nghĩ tiếp, người trong mộng và fan thành đôi, cũng không tệ.
Mã Tư Kỳ lục trong túi xách mảnh giấy ngày trước Châu Thanh ghi lại tài khoản Instagram, không đợi người chấp nhận yêu cầu theo dõi, Mã Tư Kỳ chỉ nhắn gửi cho Châu Thanh một tin nhắn, hi vọng cô fan này sẽ không nhầm thành tài khoản ảo mà lướt qua.
Tin nhắn có viết: Chúc fan của chị năm mới bình an, mãi mãi hạnh phúc..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play