Đợi sau khi Bùi Liệt vội vàng chạy xuống tầng một, chỉ thấy dòng người qua lại trên đường, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng thiếu niên. Rất nhanh theo bản năng nắm tay lại, nheo mắt lại, trong mắt lộ ra đao phong lạnh lẽo.
Cá chép nhỏ cũng không có chuyện ngoài ý muốn nào, chẳng qua là rất trùng hợp lại một lần nữa bị cùng một người "nhặt" đi.
Arthur hoàn toàn không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại Thẩm Đồng, hắn đang bàn bạc sự tình với người trong quán cà phê, vừa nói chuyện xong thì thấy thiếu niên đứng ở trước tủ kính, nhìn vào đống đồ ngọt được trưng bày bên trong.
Giống như một con mèo lạc, yên lặng chờ đợi ở một nơi nào đó, không ngại người qua đường phía trước, chỉ biết cụp tai, ngoan ngoan im lặng biểu đạt mong chờ và khát vọng. Tâm Arthur không khỏi khẽ động, đại não còn chưa kịp phản ứng, tay chân đã hành động trước ý thức, ngay lập tức đứng dậy đẩy cửa ra, tiến tới trước mặt thiếu niên.
"Nhóc con" Ở trên du thuyền khi Arthur gặp được thiếu niên cũng đã nói lời như vậy "Có phải cậu lại đi lạc hay không?"
Thiếu niên giống như bị tiếng động bất thình lình dọa sợ, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, Arthur vừa lúc đối diện với ánh mắt của cậu.
Đôi mắt kia rất lớn, nhưng lại không có bất kỳ thần thái nào, làn da tái nhợt dưới ánh mặt trời giống như trong suốt, khoé miêng cong lên, phòng bị trên mặt còn mạnh hơn so với lần trước. Arthur không nhịn được nhíu lông mày, cúi đầu mới phát hiện đối phương vậy mà không đi giày, bàn trân trắng nõn dính đầy bụi đất.
Ngay sau đó Thẩm Đồng lùi lại một bước, nhấc chân vừa định chạy đi, Arthur nhanh tay lẹ mắt bắt được cánh tay của cậu "Lúc trước chúng ta đã từng gặp.. Cậu không nhớ tôi sao?" Vẻ mặt mờ mịt của thiếu niên đã khiến Arthur đột nhiên cảm thấy hình như bản thân đã hiểu cái gì đó, ngừng một chút rồi lại nói: "Qua đây ngồi một chút đi, tôi giúp cậu tìm một đôi giày.. Cậu không đi giày, chân sẽ bị thương."
Thật ra thì chân Thẩm Đồng đã bị thương, mỗi bước đi đều giống như giẫm trên lưỡi dao, nhưng sự bất an trong lòng đã lấn át đi đau đớn của cơ thể. Cậu ngay cả bản thân mình cũng không biết là ai, chuyện như vậy đối lại bất kỳ một người nào e là cũng sẽ sợ hãi. Nhớ tới vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa tức giận Bùi Liệt nhìn cậu trước khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, vậy mà mơ hồ có một loại bất an như làm sau chuyện, nhưng lại không biết sự bất an này tới từ đâu.
Quán cà phê này là được Arthur đặc biệt mở ra để tiện cho việc nói chuyện, được coi là địa bàn tư nhân của hắn. Arthur kéo Thẩm Đồng vào trong quán, ngồi xuống ghế salon gần cửa sổ, sau đó cúi người quan sát chân của cậu.
Đột nhiên có một hình ảnh loé lên trong đầu Thẩm Đồng, cũng đã từng có người cúi người mang theo quý trọng và thương yêu cầm chân cậu, có thể khiến tim cậu không nhịn được mà loạn nhịp.
Cảnh tượng này khiến cho cậu giật mình, mà người trong cảnh đó hình như không phải Arthur trước mắt, lập tức theo bản năng mà lùi về sau, tránh khỏi tay của Arthur.
Arthur đã thấy được những vệt máu trong lòng bàn trân dính đầy đất bụi của thiếu niên, nhẹ giọng lệnh cho thuộc hạ gọi bác sĩ tư nhân tới. Bác sĩ rất nhanh đã chạy tới, nhân viên cửa hàng cũng đưa tới một đôi giày nam mới tinh, tuy có hơi lớn so với Thẩm Đồng nhưng có thể đi được. Cặp chân hóa thành từ đuôi cá kia của cá chép nhỏ vô cùng non mịn, chỉ đi trên mặt đường bằng phẳng cũng tạo ra vết thương. Đợi sau khi đất bụi được ô xy già rửa đi, máu lập tức tuôn ra, khiến cho Thẩm Đồng không khỏi căng thẳng cơ thể.
Người bình thường nhìn thấy bản thân chảy máu cũng sẽ không nhịn được mà căng thẳng, mà càng căng thẳng thì vết thương càng dễ chảy máu. Mắt thấy trong quá trình tiêu độc, càng thấm càng nhiều máu, Arthur không khỏi vương tay bịt kín đôi mắt của thiếu niên.
Ngay sau đó Thẩm Đồng từ ống tay áo của đối phương ngửi được một mùi nước hoa nam. Rất dễ chịu, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy không nên là mùi hương này, mà phải là hơi thở gió đêm lạnh lẽo và tràn ngập hormone nam tính, lợi dụng mọi lúc mà mạnh mẽ xâm chiếm các giác quan của cậu.
Lông mi thật dài của thiếu niên run rẩy mấy cái, từ góc độ của Arthur nhìn qua, cảm thấy bọn họ giống như môi đôi hồ điệp đang muốn giang cánh, ngay giây sau sẽ bay đi. Cảm thấy tần suất lông mi rung động ngày càng cao, Arthur dùng một tay khác nắm chặt tay Thẩm Đồng "Không cần sợ, lập tức sẽ không đau."
Trong đầu Thẩm Đồng lại hiện lên một hình ảnh mơ hồ, nhớ mang máng cũng có người cầm lấy tay cậu nói không cần sợ, giọng điệu mang theo sự chắc nịch không thể bàn cãi.
Cuối cùng cũng băng bó xong, Arthur cũng không biết vì sao mình lại thở phào một hơi, sau đó xoay người đi tới bên quầy lấy hai phần bánh ngọt phomai và sữa bò nóng, mang theo chút dụ dỗ mang một phần đặt xuống mặt bàn cách thiếu niên không xa "Có muốn nếm thử không?"
Thẩm Đồng vẫn không nhúc nhích, Arthur chậm rãi đẩy bánh ngọt về phía cậu, lại nói: "Mùi vị rất không tồi, là món bán chạy trong cửa hàng."
Thời điểm động vật nhỏ ăn gì đó đều đề phòng, cần rất nhiều kiên nhẫn mới được. Thế là Arthur không nóng không vội nhìn thiếu niên, cũng lùi về sau một bước.
Mùi vị ngọt ngào truyền tới, lại có một hình ảnh hiện lên trong đầu Thẩm Đồng. Nội dung là cậu đi theo phía sau một người đàn ông đòi ăn bánh ngọt, tiện đà nhận lấy một cái vỗ đầu đầy dung túng của đối phương.
Đáng tiếc hình ảnh thoáng qua rồi biến mất, vẫn không thể nhìn được mặt người đàn ông. Thẩm Đồng cảm giác như mình sắp bị thần kinh rồi, thậm chí đại não còn mơ hồ có chút đau, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, muốn cố gắng nhìn thấy bộ dáng nam nhân.
Cho đến khi gương mặt của Bùi Liệt lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt.
Sắc trời trong nháy mắt đã tối đen, Arthur giúp Thẩm Đồng đi giày, sau đó đỡ cậu đứng dậy, muốn dẫn cậu ra ngoài lên xe. Nhưng đúng lúc này lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Bùi Liệt đứng trong bóng tối, không khỏi ngừng lại một lát. Thân là quân nhân nhưng hắn lại không phát hiện đối phương xuất hiện lúc nào, bản lĩnh kia quả thật có thể coi là khó có được.
Bùi Liệt là thông qua hệ thống camera theo dõi trải dài trên đường mà tra được hành tung của Thẩm Đồng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Đồng nhận lấy bánh ngọt Arthur đưa cho. Sau đó lặng yên không một tiếng động đứng im trong bóng tối, rất lâu không nhúc nhích.
Hắn thích bóng tối, nói đúng hơn là quen với bóng tối, vì nó dễ giết chóc và che dấu hơn. Tiện tay ấn lên khẩu súng tuỳ thân, dùng sức cầm lấy báng súng, lại dùng ngón trỏ vuốt ve nhiều lần. Đây là biểu hiện tâm trạng nóng nảy của hắn, mà bình thường súng có thể khiến hắn bình tĩnh lại.
Bùi Liệt trong quá khứ vì chứng ám ảnh cưỡng chế mà khi cảm thấy phiền não thì sẽ lấy toàn bộ vũ khí ra, tháo từng món một rồi lại lắp lại. Hắn có rất nhiều súng, hỏa lực của trang bị đủ loại cự ly cùng mọi loại thời tiết. Thậm chí hắn còn có thể nhớ được món nào đã giết ai. Đối với sát thủ, gặp phải chuyện thì biện pháp giải quyết tốt nhất là giết người. Sự hỗ động thân mật của Thẩm Đồng và Arthur đã khiến Bùi Liệt sinh ra xúc động muốn nổ súng, âm thanh trầm thấp nghe như một lời cảnh cáo: "Đồng Đồng, qua đây."
Sát thủ đại nhân thu lại ôn nhu, cũng không chút nào che giấy khí chất lạnh lẽo và sắc bén, cũng không che giấu nghề nghiệp sát thủ của mình. Hắn không sợ bị bại lộ, bởi vì từ góc độ của chính phủ thì hắn không tồn tại, hắn có rất nhiều thân phân giả, nhưng thứ có liên quan tới thân phận thật của hắn thì không có bất kỳ hồ sơ hay ghi chép nào, bao gồm cả vân tay, DNA, máu và hình ảnh, v. V.
Thẩm Đồng cố gắng nhấc chân, nhưng ngay lập tức cảm giác đau nhói truyền tới, lập tức dừng bước chân lại. Nhưng Bùi Liệt cũng không biết cậu bị thương ở chân, cảm giác áp bách trên người tiếp tục tỏa ra, lại lấy ra thân súng được lau tới sáng bóng, dùng sức mạnh cuối cùng lớn giọng với cá chép nhỏ "Đồng Đồng, vì an toàn tính mạng của tên đàn ông bên cạnh em, anh khuyên em ngay bây giờ, lập tức qua đây."
Ba chữ 'Nếu không thì' còn chưa nói xong, Thẩm Đồng giương mắt liền nhìn thấy Bùi Liệt không nhanh không chậm tra đạn vào súng, tiện tay lên cò.
Sát thủ đại nhân rất hưởng thụ âm thanh chớp nhoáng kia. Một tiếng kia, là tín hiệu nguy hiểm, ngay cả tầm mắt hắn nhìn qua. Cá chép nhỏ mím mím môi, cuối cùng đi tới trước mặt Bùi Liệt, tuy tốc độ có chút chậm chạp vì đau đớn.
Thật ra thì Bùi Liệt không thể nào nổ súng. Bởi vì thiếu niên được đặt tại nơi mềm mại nhất trong lòng hắn, thật sự là hắn đã giết rất nhiều người, nhưng cũng không có ngu tới mức tự nổ súng bắn vào ngực mình.
Tình cảm đối với một sát thì thì rất nguy hiểm, Bùi Liệt rõ hơn ai hết. Hắn từng tự mình giết chết một đồng bạn vì tình yêu mà sa đọa. Mà sát thủ thì giống như một bộ máy tinh vi, bất kỳ sai lầm nhỏ nào cũng có thể huỷ diệt hắn, tình cảm thì càng là một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, không để ý là sẽ tan thành mây khói.
Thật ra thì tời điểm Bùi Liệt tìm kiếm cá chép nhỏ đã từng có suy nghĩ từ bỏ. Dù sao cá chép nhỏ cũng là một yêu khác với nhân loại, hơn nữa lúc nào cũng cần chăm sóc, mà quan trong hơn là chứng mất trí nhớ của hắn trị không hết, thì khả năng cả đời cậu cũng sẽ không đáp lại tình cảm của hắn.
Bùi Liệt cắn răng tự nói với mình chỉ cần xoay người lại, lên nhà thu thập sạch sẽ mọi thứ, vứt sạch toàn bộ bể cả, toàn bộ có thể trở về quỹ đạo một lần nữa. Hắn tiếp tục trải qua cuộc sống sát thủ, má cá chép nhỏ vẫn không nhớ được hắn, không nhớ được bọn họ đã từng ôm hôn, càng sẽ không vì mất đi mà cảm thấy bi thương, vẫn có thể sống tốt.
Lúc ấy Bùi Liệt đứng ở ve đường, đưa lưng về phía ánh chiều tà, hơn nửa gương mặt đều chìm trong bóng tối. Một trận gió thổi qua, lại đột nhiên cả thấy đôi mắt có chút không mở ra được, cũng cảm thấy đau rát. Lúc này mới phát hiện, vậy mà không hiểu sao hốc mắt lại ẩm ướt, việc mà trước nay chưa từng có.
Hắn vẫn không có cách nào buông này. Chuyện này không chừng chính là số kiếp của hắn, hoặc là báo ứng cho cuộc đời giết chóc của hắn.
Sắc trời càng ngày càng đen kịt, Bùi Liệt trên đường dẫn cá chép nhỏ về nhà đã dần dần tỉnh táo lại, mà cá chép nhỏ vẫn luôn mím chặt mộ như đang suy nghĩ điều gì, cả đường đều không nói gì. Bùi Liệt dừng xe lại, nắm chặt tay thiếu niên đi vào thang máy, cho tới khi thang máy đinh một tiếng tới nơi mới thả tay, cuối cùng không nhịn được, sau khi mở cửa vào nhà chủ động nói: "Đồng Đồng, anh.."
Vào lúc này sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi.
Tiện đà ấn cá chép nhỏ xuống mặt đất, chặt chẽ che chở cậu dưới thân, giơ tay bắn ra mấy phát. Tiếng sung chói tai vang lên khiến đầu óc Thẩm Đồng có chút không load kịp. Mà Bùi Liệt vừa khống chế hô hấp của mình, vừa lắng nghe tiếng hô hấp xa lạ truyền tới, phán đoán ban đầu có khoảng 5-6 người đàn ông mai phục ở xung quanh, đang đợi hắn tự chui đầu vào lười.
Tình huống nháy mắt trở nên cấp bách, Thẩm Đồng bị Bùi Liệt đẩy vào phía sau hộc tủ, lại nghe được âm thanh tiếng súng dày đặc liên tiếp vang lên. Khói thuốc súng bắt đầu khuếch tán, mùi máu tươi cũng tràn ngập trong không khí, tử vong giống như miếng vải đẹp đập vào mặt của hắn, thậm chí hắn có thể cảm giác được chất lỏng nóng hổi bắn lên trên mặt. Đạn Bùi Liệt bắn ra chuẩn xác ghim vào trái tim của sát thủ bên trái phía trước, máu tươi phun ra như dòng suối đỏ. Một người đàn ông khác bên tay phải vừa rồi còn cố gắng đánh lén, nhưng hiện tại vì cột sống trúng đạn mà nằm trên mặt đất vùng vẫy giãy chết. Bùi Liệt đem toàn bộ số đạn còn lại trong súng bắn thẳng vào đầu hắn, chất lỏng màu đỏ trắng tuôn ra đầy đất, mùi vị tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.
Thẩm Đồng dựa vào tường ngồi dậy, chỉ thấy sau khi Bùi Liệt bắn hết đạn thì mặt không chút thay đổi đá văng thi thể đầy máu, ánh mắt lạnh lẽo giống như thần Chết tới từ địa ngục. Cảnh tượng máu chảy đầm kìa này giống như đọng lại thành một bức ảnh tĩnh, khiến cho Thẩm Đồng có lỗi giác như thời gian ngừng trôi và hít thở không thông, nhưng hô hấp của bản thân cùng với nhịp tim lại rõ ràng và dồn dập như vậy.
Bả vai Bùi Liệt trúng một viên đạn, nhưng lại giống như không có cảm giác, cúi người qua một hộc tủ khác nạp đạn cho súng. Hắn đã không cảm giác được hơi thở của người sống xung quanh, nhưng lại biết sát thủ mai phục vẫn chưa được giải quyết toàn bộ. Lúc này lại truyền tới một tiếng nổ ầm, kèm theo chấn động kịch liệt, khiến cho người ta bất ngờ không kịp chuẩn bị. Tiếng vang lớn giống như một trận động đất, ngay cả vách thường cũng rung chuyển, hệ thống cấp điện cũng tê liệt theo, chỉ còn ánh sáng của đèn hành lang chớp tắt trong bóng tối. Bùi Liệt không quản nguy hiểm mà nhảy tới trước Thẩm Đồng, quyết đoán đưa ra quyết định: "Đi ra ngoài từ đường cửa sổ."
Bùi Liệt lấy ra một trang bị giống như dù nhanh chóng buộc lên người thiếu niên, đồng thời an ủi: "Đồng Đồng không sợ, đeo nó lên lưng, chỉ cần ấn nút màu đỏ là có thể an toàn mà.." Thẩm Đồng lại trở tay bắt lấy cánh tay Bùi Liệt "Vậy còn anh?"
Sự quan tâm để lộ ra trong lời nói thiếu niên khiến Bùi Liệt trong thời khắc quan trọng này hơi dừng một chút, sau đó cúi đầu nói: "Còn có hai tên chưa giải quyết, chờ anh xử lý xong hãy tới đây. Trước tiên em thoát ra từ cửa sổ, thời gian đến không.."
"Nếu đã không còn kịp vậy thì một người một súng" Thẩm Đồng lại ngoài dự tính mà nhặt lên một khẩu súng trên thỉ thể, quả quyết mà kiên định nói: "Tôi có thể dùng thần thức để dò xét vị trí của bọn họ, sau đó chúng ta cùng nhau nhảy."
Bùi Liệt đã từng nghĩ tới đủ loại khả năng, thiếu niên bị hắn dùng thủ đoạn uy hiếp để dẫn về thì thế nào, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng giết người thì sao, cũng nghĩ tới bản thân sẽ lại một lần nữa không giữ được cậu. Nhưng hiện tại, cậu chủ động đứng bên cạnh hắn, cùng hắn chiến đấu. Cũng ý thức được rằng, thiếu niên cũng không phải hoa trong nhà kính cần hắn bảo vệ, mà là một yêu quái mạnh mẽ có năng lực tự vệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT