Bà chủ của nhà hàng mà bọn họ ăn cơm là một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, trên người phảng phất hơi thở uyển chuyển hàm xúc chỉ duy nhất người Giang Nam có. Vì Lệ Thiệu Lẫm, Mông Đạt có quen biết với chồng bà, nên hôm nay bà tự mình xuống bếp, vì mấy người bọn họ mà làm thêm ba món một canh. Nghe Lệ Thiệu Lẫm và Thẩm Đồng muốn đi, còn đặc biệt tới chào hỏi một tiếng, hỏi thăm đồ ăn ra sao, dặn dò đi đường cẩn thận, lần sau lại tới vân vân.
Mèo nhỏ mơ mơ màng màng không nghe thấy gì, nhưng lại nghe được câu hỏi thăm đồ ăn ra sao kia, ngay lập tức một đôi mắt to tròn chân thành mở ra, gật đầu với bà chủ nói: "Ăn ngon, từ trước tới giờ tôi chưa từng uống canh hải sản ngon như vậy!"
Bộ dáng nghiêm túc kia, giọng nói chân thành cùng gương mặt xinh đẹp khiến người phụ nữ có tuổi như bà chủ tuyệt đối phải nói là một kích tất sát. Ngay lập tức tình thương của mẹ tràn ra, vui vẻ bảo người xuống phòng bếp đóng gói một hộp cháo gà mà bản thân vừa tự hầm định uống cho Thẩm Đồng. Nói là đưa cậu làm đồ ăn khuya, đúng lúc tên nhóc kia uống rượu, có thể dùng cháo gà giải rượu, làm dịu dạ dày, nhất quyết không lấy tiền.
Mèo nhỏ thì vẫn còn trong trạng thái mơ màng không tỉnh táo, nhìn hộp canh bị nhét vào trong lòng còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ vì mùi thơm mà theo bản năng hít hà cái mũi nhỏ, sau đó thỏa mãn cong mắt lại. Lệ Thiệu Lẫm nhìn mèo nhỏ trong tình huống không rõ ràng đã thu mua được lòng người, có chút dở khóc dở cười, lại toát ra chút tự hào và đắc ý, sau khi giúp tên nhóc kia cảm ơn bà chủ thì nói với cậu: "Ngoan, đưa canh cho anh. Còn đi được không, anh ôm em ra ngoài nhé?"
"Không muốn." Cánh tay phải Thẩm Tiểu Miêu ôm chặt hộp canh, mèo nhỏ bảo vệ đồ ăn không cho ai đụng tới, còn cậy mạnh nói: "Em vẫn đi được, không cần ôm."
Lệ Thiệu Lẫm cũng không nghĩ tới tên nhóc kia không chỉ vẫn đi vững vàng, mà đến khi ra đường cái còn sợ ánh đèn quá mờ, Lệ Thiệu Lẫm không nhìn được đường còn dắt tay Lệ Thiệu Lẫm, dẫn hắn đi thẳng một mạch qua sân sau phòng ăn, đi tới chỗ đậu xe. Tổng tài đại nhân lại một lần nữa cảm nhận được tư vị được cẩn thận che chở, tiếng trái tim đập nghe rõ ràng trên con đường nhỏ vắng lặng.
Chỉ vì say rượu, mà Thẩm Tiểu Miêu đi khá chậm, bước chân cũng có chút loạng choạng, Lệ Thiệu Lẫm đi theo phía sau cậu cũng thả chậm tốc độ. Loại chuyện như đi bộ cũng phải tìm đúng người. Có người cùng ở chung thì đi hai, ba bước cũng thấy dài, có người cùng ở chung thì đi xa, đi lâu như nào cũng không thấy mệt mỏi. Tổng tài đại nhân cúi đầu nhìn nơi bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn đang nắm lấy bàn tay màu lúa mạch to hơn kia, khóe môi luôn mím chặt lạnh lẽo, cong lên từng chút một.
Sau khi đến chỗ đỗ xe, Thẩm Đồng làm thế nào cũng không tìm được xe, chỉ cảm thấy xe nào cũng giống nhau. Bắt đầu lôi kéo Lệ Thiệu Lẫm đi bộ vòng quanh lối vào, giống như con mèo nhỏ xoay vòng vòng đuổi theo cái đuôi của chính mình, trong miệng còn làu bàu như đứa trẻ: "Xe đâu rồi, xe đâu rồi, không thấy xe.."
Bộ dạng ngờ nghệch khiến Lệ Thiệu Lẫm không nhịn được bật cười. Thật ra thì xe đã ở ngay trước mặt, nhưng tên nhóc kia choáng váng đến mức hai mắt khép hờ, ngay cả hình ảnh Lệ Thiệu Lẫm trong mắt cậu cũng chồng chéo lên nhau.
Tai nạn xe cộ lần trước đối với Lệ Thiệu Lẫm quá thảm thiết, cho dù tố chất tâm lý của hắn có mạnh hơn nữa cũng không tránh khỏi sinh ra một chút chướng ngại tâm lý, trong thời gian ngắn không cách nào tự mình lái xe. Vậy nên toàn bộ vệ sĩ và tài xế vần đều đang chờ bên ngoài nhà hàng chưa đi. Một người trong nhóm vệ sĩ đứng thẳng người, ngay lập tức tiến tới nhận lấy hộp canh, tài xế thì cung kính mở cửa xe phía sau ra. Lệ Thiệu Lẫm cẩn thận ôm mèo nhỏ của hắn vào trong xe, giống như ôm bảo bối mà ôn nhu dỗ dành: "Ngoan, xe ở đây rồi."
Khi xe vừa lăn bánh, men rượu trên người Thẩm Đồng lập tức phát tác. Thiếu niên một bên nóng bỏng thanh âm nức nở kêu, một mềm nhũn leo lên người Lệ Thiệu Lẫm cọ loạn. Làn da trắng trơn như con mực, từng chút, từng chút nhuốm màu đỏ mê người.
Làm cho người ta không khỏi liên tưởng đến cụm từ xinh đẹp không gì sánh bằng. Lệ Thiệu Lẫm hao hết khí lực ngăn chặn thiếu niên cọ sát lung tung trên người mình, khí nóng trong lòng cuồn cuộn, giọng nói khàn khàn: "Nghe lời, nhịn một chút, rất nhanh là tới nhà.."
Mèo nhỏ trừng mắt nhìn, đại não choáng váng giống như không hiểu được nội dung trong lời hắn, chỉ đàng hoàng một lúc lại ngọ ngoạy "Nóng.. Không thoải mái.."
Giọng điệu còn mang theo một tia tủi thân và bất mãn, cái miệng nhỏ dẩu ra, giống như mời gọi Lệ Thiệu Lẫm tới hôn. Loại câu dẫn trong vô thức này còn liêu nhân gấp trăm lần so với cố ý câu dẫn. Lửa trong lòng Lệ Thiệu Lẫm bùng cháy một chút liền cháy, lòng bàn tay cũng xuất hiện mồ hôi. Hết lần này tới lần khác còn bị thiếu niên cầm tay, tràn đầy tin tưởng còn mang theo làm nũng như ra lệnh: "Anh giúp em một chút đi.."
Tiểu yêu tinh quả thật câu chết người, Lệ Thiệu Lẫm thật sự muốn hoài nghi có phải đối phương cố tình không, giọng nói khàn khàn ghé vào bên tai thiếu niên: "Anh giúp em như thế nào?"
"Em không biết.." Thiếu niên mơ màng mở to hai mắt, đôi mắt ướt át sóng sánh như rơi vào một biển sao, sau đó cong miệng tiến lại gần hôn "Hôn hôn.. Muốn hôn hôn.."
Nhịn nữa thì không phải là đàn ông.
Tổng tài đại nhân không thèm để ý phía trường còn có tài xế, vệ sĩ, cũng không thèm nghĩ màng ngăn phía trước có hiệu quả cách âm hay không. Cuối cùng không khống chế được mà hôn lên môi thiếu niên.
Si mê, vội vàng giống như chỉ có một lần duy nhất mà không có lần sau vậy. Nhưng lại tự nhiên toát ra sự quý trọng và yêu thương không thể kìm nén mà dâng lên trong lòng. Hắn yêu đối phương, yêu đến tình trạng mà ngay cả bản thân cũng không thể tưởng tượng được.
Đối với Lệ Thiệu Lẫm, tình yêu là một thế giới hoàn toàn mới, thậm chí còn là một thách thức rất lớn. Trước đó Lệ Thiệu Lẫm chưa từng yêu ai, chứ đừng nói tới cho phép ai đó không chút trở ngại liền tiến vào cuộc sống của hắn. Chỉ cần nghĩ một chút đã sinh ra ngờ vực sâu đậm, bài xích, thậm chí là chán ghét. Vậy nên ngay cả bạn giường cũng không có ai.
Chẳng qua, tên nhóc kia cũng không phải người, mà là một tiểu yêu tinh.
Cuối cùng cũng đến biệt uyển, xe lái thẳng vào trong sân, dừng trước cửa nhà. Lệ Thiệu Lẫm từ trong tiếng hỏi thăm cẩn thận của vệ sĩ mà tạm thời tỉnh táo lại, cố gắng rời khỏi đôi môi ngọt ngào, mềm mại của thiếu niên, ôm chặt cậu vào lòng, ôm thẳng một đường tới phòng ngủ.
Chẳng qua khi xoay người đóng cửa, mèo nhỏ đã cởi cúc áo, lộ ra bả vai trắng nõn cùng xương quai xanh. Lệ Thiệu Lẫm xoay người lại đè thiếu niên dưới thân, cũng đóng hai cúc áo đã bị mở ra kia lại.
Vì hắn muốn tự mình cởi, muốn hưởng thụ quả trình tự mình lột sạch bảo bối của mình, từng chút, từng chút một, cho tới khi không còn gì cả.
Nam nhân bề ngoài lãnh đạm, nội tâm lại trẻ con đến không thể chịu nổi. Thiếu niên bị Tổng tài đại nhân vừa chậm rãi cởi đồ vừa tinh tế hôn liếm từng tấc da thịt bị lộ ra cảm thấy khó chịu. Hai mắt vốn mờ mịt đã dần dần tan rã, nút áo đã bị cởi hết, cả người cậu không chút phòng bị mà bại lộ hết trước mặt nam nhân, mỗi chỗ đều hấp dẫn hắn tiến sâu hơn.
Lệ Thiệu Lẫm cảm thấy đầu óc của mình đã bắt đầu sôi ùng ục. Hết lần này tới lần khác, cứ vào đúng lúc này, cánh tay truyền tới một trận ngứa ngáy tim gan quen thuộc.
Quay đầu nhìn qua, một cái đuôi mềm mịn như nhung chui ra từ sau mông đã bị lột một nửa quần lót của thiếu niên, đang đung đưa, hoạt bát lắc tới lắc tui. Lông tơ xõa tung theo đó mà phiêu phiêu, cũng khiến da gà Lệ Thiệu Lẫm nổi đầy toàn thân.
Rõ ràng loại hình thái nửa người nửa mèo khiến thiếu niên càng thoải mái tự do hơn, một bên vẫy đuôi, một bên phát ra tiếng rên hừ hừ. Ánh mắt Lệ Thiệu Lẫm cũng đỏ rực lên rồi, làm gì còn hơi sức nhớ tới ý niệm muốn kiên nhẫn lột sạch bảo bối nữa. Nháy mắt đã hóa thành mãnh thú đói khát, gần như thô bạo mà dùng tốc độ nhanh nhất cởi sạch đồ của mình và đối phương.
Tầm mắt nóng bỏng ngay lập tức dò xét một đường từ vòng eo và cái bụng nhỏ nhắn xuống phía dưới. Thứ nhỏ nhắn đáng yêu kia của thiếu niên hình dạng giống của hắn như đúc, khiến hắn không nhịn được chạm nhẹ vào. Vật nhỏ đáng thương nhẹ run hai cái, tiếng rên hừ hừ của thiếu niên cũng trở nên càng rõ ràng, nghe còn tưởng con mèo nhỏ đang rên rỉ làm nũng.
Tay không khỏi tăng nhanh tốc độ khiến thiếu nhiên bắt đầu hoảng sợ run rẩy, không chịu nổi mà nhanh chóng co chân lại, muốn đem bản thân giấu đi. Cho đến khi phát ra tiếng nức nở, đôi tai mềm mại như nhung cũng xuất hiện, hàng mi thật dài cũng không thể dấu được sóng nước cuộn trào trong đôi mắt. Gương mặt dưới ánh đèn lộ ra một vẻ lăng loạn lại mê người.
Lệ Thiệu Lẫm biết tính cách của mình, biết dã tâm của mình, cũng biết bản thân mình muốn gì. Nhưng hắn sẽ không thể ngờ được sẽ có một thiếu niên tiến tới và đảo lộn thể giới của hắn. Chỉ sợ nam nhân đã bị thiêu cháy từ đầu tới chân rồi, ngay cả thần trí cũng bị đốt loạn. Muốn ngừng mà không ngừng được, cuối cùng không kìm lòng được, nói với mèo nhỏ của hắn một tiếng "Yêu" và sau đó chậm rãi tiến vào.
Mèo nhỏ mới bắt đầu còn kháng cự, dần biến thành hùa theo, lỗ chân lông toàn thân giống như được người tiến sâu vào an ủi, khiến cậu gần như đắm chìm trong đó.
Một đêm này cứ lăn qua lăn lại như vậy, bị ăn một lần lại một lần, ngay cả âm thanh cầu xin tha thứ kêu dừng lại cũng không phát ra nổi. Chỉ có thể há miệng cắn vào cổ Lệ Thiệu Lẫm, gặm nhấm như thú nhỏ. Nhưng Lệ Thiệu Lẫm không chỉ không ngừng lại, mà còn vuốt ve cái bụng nhỏ của cậu, mãnh liệt và si mê nói: "Làm đến khi em mang thai bảo bảo được không?"
Mèo nhỏ đang gặm gặm bị chọc tức xù lông, răng nanh nhỏ không chút khách khí dùng lực, mạnh mẽ cắn Lệ Thiệu Lẫm đau nhói. Nhưng đông tác của hắn bên dưới còn trở nên mãnh liệt hơn, rất nhanh đã kéo cậu vào trong vũng bùn hỗn loạn lần nữa.
Ngày hôm sau, khi hai người tỉnh lại cũng đã muộn, Thẩm Tiểu Miêu thì ngủ thẳng một mạch tới trưa mới tỉnh. Cháo gà đêm qua đã được dì nấu cơm trong nhà cất vào tủ lạnh rồi. Hôm nay lấy ra đun lại một lần, mùi vị vẫn ngon như cũ. Mèo nhỏ ngửi được mùi cháo gà thơm nức mũi, mới chợt nhớ tới chuyện quay phim, cả người ngay lập tức cảm thấy không ổn. Bất chất việc bạo phát tính tình với Lệ Thiệu Lẫm mà vội vàng chạy tới tổ quay.
Cho dù cậu không muốn chạy xa trên con đường siêu sao này, nhưng sống ngày nào hay ngày ấy, đây là thường thức làm người cơ bản. Huống hồ quay không tốt cũng không có fans theo đuổi, lại càng đừng mơ tới bọn họ thành tâm thành ý chúc phúc và ban phúc.
Tất nhiên sáng sớm Lệ Thiệu Lẫm đã giúp Thẩm Đồng gọi điện xin phép rồi. Nhưng vừa mới khai máy được một ngày, hôm sau đã vắng mắt, khó tránh khỏi để lại ấn tượng xấu trong tổ quay. Mèo nhỏ nhạy cảm, thời điểm tiến vào tổ quay lần thứ hai đã nhận ra điều này. Quyết đoán quyết định từ giờ về sau phải sửa đổi, chăm chỉ kính nghiệp. Ngoài thứ bảy phải đi ghi hình Manh sủng đi đâu rồi, thì những lúc khác phải tranh thủ ở tổ quay, phối hợp hết sức, quay xong bộ phim này. Tổng tài đại nhân lập tức cảm thấy rất không vui.
Tình yêu đêm đó đối với Lệ Thiệu Lẫm hoàn toàn phải gọi là khắc sâu vào từng tế bào cơ thể, kinh tâm động phách. Đủ để hắn coi thành ngày kỷ niệm quan trọng như ngày kỷ niệm kết hôn, tình yêu với mèo nhỏ cũng tăng cấp dày đặc đến không có thuốc chữa. Nhất là đối với lão nam nhân xử nam này, không chỉ thực tủy biết vị, mà chỉ hận không thể làm đối phương tới mức không thể đi nổi.
Nhưng thoạt nhìn đối phương lại không có cảm giác tương tự.
Giống như mèo nhỏ toàn toàn không để tâm vào chuyện tình yêu này, thậm chí còn khiến Lệ Thiệu Lẫm có cảm giác làm xong liền vứt bỏ. Sau khi xong việc, điều đầu tiên nghĩ tới chính là quay phim, cuộc sống sau đó toàn ngâm mình ở tổ phim, đi sớm về trễ. Ngay cả thời gian gặp hắn cũng bị rút ngắn lại. Càng đừng nói tới cuộc sống tình cảm sau khi xong chuyện tiến thêm một bước, ở chung thân thiết, thân mật hơn như trong tưởng tượng của Tổng tài đại nhân.
Trong lòng lão nam nhân càng ngày càng trở nên thấp thỏm bất an. Trong một thời gian ngắn đã sinh ra rất nhiều vấn đề trong đầu. Ví dụ như có phải biểu hiện của hắn không tốt, còn quá lỗ mãng khiến đối phương cảm thấy không thoải mái? Hay là đối phương vì hắn thừa cơ lợi dụng mà tức giận..
Thậm chí, thiếu niên căn bản không thích hắn. Đêm đó cũng chỉ xuất phát từ nhu cầu giải quyết kỳ động dục, hoặc là bố thí cho hắn. Sau khi bố thí xong thì vĩnh viễn vứt bỏ hắn ra ngoài..
Vừa nghĩ như vậy thì trong lòng rối loạn đến nỗi không thể làm việc nooit. Lệ Thiệu Lẫm thừa nhận bản thân lúc này có chút đòi hỏi quá đáng, cũng vì bảo bối của hắn thật sự quá tuyệt vời. Cảm giác tiến vào cơ thể người yêu càng khiến hắn phát cuồng, gần như chỉ còn lại bản năng. Nhưng hắn muốn vẫn là trái tim thiếu niên chứ không phải cơ thể. Sau khi cơ thể thỏa mãn, thì linh hồn lại càng trở nên khủng hoảng.
Đáng thương thay, hắn đường đường là một chủ tích cả một tập đoàn, rơi vào tình yêu thì hoàn toàn trở thành một tên ngốc. Không dám hỏi cũng không dám nói, chỉ biết ở đây một mình suy nghĩ linh tinh, tự hành hạ bản thân mình.
Cũng vì rất yêu cậu, yêu đến mức nhìn thấy cậu giơ tay nhấc chân, quay đầu cũng khiến tim trở nên loạn nhịp, đến nỗi mà từng giây từng phút cũng chỉ muốn khóa chặt cậu ở bên mình. Nếu chưa từng yêu ai, chắc còn lâu mới có thể hiểu được cảm giác trao cả trái tim vào tay người khác là một chuyện đáng sợ như thế nào. Từ đó về sau, đối phương tuỳ tiện xoa nắn, buồn vui cũng bị nắm trong tay.
Nhưng Thẩm Đồng lại hoàn toàn không biết những khúc mắc vặn vẹo này trong lòng Lệ Thiệu Lẫm, cho dù biết e là cũng không thể hiểu. Vì trong mắt cậu toàn bộ đều rất bình thường, ngoại trừ khoảng thời gian ở chung ngắn hơn ra thì không có bất kỳ chuyện gì bất ổn. Quay phim cũng vì mấy hôm nay cậu tập chung kính nghiệp mà hoàn toàn đi vào quỹ đạo, thật sự đã hòa nhập vào trong tổ quay, còn làm quen được không ít bạn. Cùng lúc đó, một app cộng đồng mới chính thức được đưa vào sử dụng trên internet - Weibo. Thẩm Đồng quyết đoán đăng ký hai tài khoản trước khi nó trở nên phổ biến, một tài khoản là Miêu Điện Hạ, dùng riêng cho dạng mèo, một tài khoản khác thì dùng tên Thẩm Đồng của cậu.
Nội dung Weibo đơn giản đến chữ cũng không có, chỉ có một bức ảnh tự sướng bá đạo của mèo nhỏ. Mọi người đều biết chủ nhân mèo nhỏ là Lệ Thiệu Lẫm, nên tài khoản này đương nhiên dùng số Lệ Thiệu Lẫm đăng kí. Bên trong hợp thư ngoài những từ như điện hạ vạn tuế vạn vạn tuế, khen vẻ đẹp thông minh lanh lợi của mèo nhỏ, còn có số ít là tới bày tỏ với Lệ Thiệu Lẫm.
View của Lệ Thiệu Lẫm ở trong chương trình cũng vượt qua tiểu thịt tươi rồi. Đẹp trai nhiều tiền, vừa lãnh tĩnh cơ trí, còn ôn nhu với mèo nhỏ như vậy, quả thật là nam thần điển hình của thế hệ mới.
Lại không ai biết rằng nam thần mẫu mực đang rơi vào ăn năn hổi hận không thể thoát ra được.
Lệ Thiệu Lẫm vốn định đợi qua một thời gian ngắn thì nói chuyện một hồi với Thẩm Đồng. Nhưng cuối cùng thứ đợi được chính là tin tức đoàn làm phim muốn đi tỉnh khác quay mấy cảnh quay, ngay mai sẽ xuất phát, hơn nữa còn muốn quay gần một tháng.
Mà quan trong hơn là, tin kia không phải do Thẩm Đồng nói cho hắn, mà hắn biết được từ buổi công chiếu phim hôm nay. Thẩm Đồng còn không hề nói chuyện này với hắn.
Trong phòng họp, Lệ Thiệu Lẫm không khỏi bắt đầu trở nên nôn nóng, nhìn điện thoại lần thứ năm, vẫn như cũ không hề có một cuộc điện thoại hay tin nhắn nào. Người Mỹ đối diện bàn đàm phán còn đang thảo luận phương án, tiếng nói thì thầm cùng tiếng lật giấy sột soạt truyền tới, khiến Lệ Thiệu Lẫm đột nhiên cảm thấy càng thêm muộn phiền.
Lệ Thiệu Lẫm đột nhiên đẩy ghế đứng bật dậy.
Nhóm người đang thảo luận hai bên không khỏi ngẩng đầu, toàn bộ đều tập trung nhìn về vị nam nhân gần ba mươi tuổi đứng đầu Lệ thị với vẻ mặt khó hiểu. Trong ánh mặt kinh ngạc của mọi người, Lệ Thiệu Lẫm chỉ bỏ lại một câu "Mấy người chậm rãi thảo luận" rồi lập tức rời phòng họp.
Một đám người Mỹ lập tức hai mặt nhìn nhau, người đại diện không khỏi có chút vội vàng hỏi Đàm Tử Thương: "Đàm tiên sinh, xin hỏi ý Lệ tổng là gì vậy?"
Thật ra thì Đàm Tử Thương cũng không biết. Nhưng thân là một kim bài trợ lý, trình độ bịp người vẫn là tuyệt đối. Hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó giả bộ bí hiểm dùng tiếng Anh trả lời: "Rõ ràng Lệ tổng cảm thấy dự án này không cần thảo luận nữa. Nếu mấy người đồng ý thì ký hợp đồng, không đồng ý.."
Trợ lý đại nhân cố ý dừng lại một chút, liếc nhìn cánh cửa Lệ Thiệu Lẫm vừa mới rời đi "Vậy thì quay về đi."
Đám người Mỹ không khỏi sợ hãi, lại bô bô thấp giọng thảo luận một chút. Cuối cùng dưới tác phong mạnh mẽ của Lệ thị thỏa hiệp, đồng ý ký hợp đồng chuyển lợi nhuận.
Lệ Thiệu Lẫm đã trực tiếp chạy tới hiện trường buổi họp báo của Tiên Minh Kỳ Duyên. Hội trường hợp báo không lớn, chỉ mời mấy đầu báo có tiếng tăm quay chụp truyền thông bộ phim và tăng độ nóng trước, sau khi kết thúc thì là một buổi tiệc nhỏ, coi như là lần đầu liên hoan của toàn bộ thành viên tổ phim. Buổi tiệc được tổ chức theo mô hình tự phục vụ, Thẩm Đồng đang cầm lấy cái đĩa, cố gắng gắp mực ống, thì nghe được bên tai truyền tới một tiếng gọi "Đồng Đồng!"
Vừa quay đầu lại, thì thấy được gương mặt cười tít mắt của Joseph, không nhịn được nhíu mày lại hỏi: "Sao anh lại ở đây? Anh tới chỗ này làm gì?"
Đoạn thời gian trước Joseph có việc phải bay về Pháp, sáng nay vừa xuống may bay. Joseph cũng không trả lời, chỉ giúp Thẩm Đồng gắp mực ống, cũng giả bộ đáng thương nói: "Tôi một ngày chưa được ăn cơm rồi, rất đói. Cùng tôi ăn một chút gì đó được không?"
"Hừ, anh không nói tôi cũng không muốn nghe đâu." Thẩm Tiểu Miêu lập tức kiêu ngạo chuẩn bị rời đi, lại bị Joseph giữ vai lại, cúi đầu ghé vào tai nói: "Đồng Đồng, ngươi không muốn để người khác biết ngươi là tiểu yêu tinh nhỉ?"
Thực lực và địa vị của gia tộc James ở Châu Âu tuy cao, nhưng vẫn còn chưa vững chân ở Sâm thị, vậy nên người biết Joseph cũng không nhiều. Nhưng Lệ Thiệu Lẫm thì lại khác, vừa xuất hiện đã được một đống người chào đón. Mấy nhà sản xuất và phó đạo diễn cầm chặt chén rượu đi theo hắn, ân cần phùng bồi. Tạ Chí Kỳ trong lúc vội vàng cũng qua đây chào hỏi một câu. Lại có một vài tiểu thương thỉnh thoảng có ý đồ lượn qua chỗ này một chút để góp mặt. Còn có một vài người mẫu trẻ tuổi và khách mời bất cứ lúc nào cũng muốn lấy dũng khí mà qua đây lộ mặt một cái, còn có số ít nhà báo tham dự buổi tiệc này cố gắng phỏng vấn..
Thế là Lệ Thiệu Lẫm đứng im giữa một đám người cũng kính nịnh nọt, óc đầy bụng phệ, cứ như hạc giữa bầy gà. Vẻ đẹp lạnh lùng anh tuấn dưới tình huống này vẫn vô cùng tự nhiên mà giải quyết đám người. Nháy mắt đã có thể đuổi một lượng lớn người rời đi, còn khiến người ta không biết nói gì mới tốt. Tuy nhìn qua có chút kiêu ngạo khinh người, nhưng lại khiến người cảm thấy hắn vốn nên như vậy, cao cao tại thượng hơn nữa cũng là đương nhiên.
Lệ Thiệu Lẫm vẫn luôn tìm kiếm Thẩm Đồng. Khi ánh mắt xuyên qua đám người trùng điệp, đã thấy được cảnh Joseph và Thẩm Đồng ghé sát vào nhau. Hơn nữa ngay sau đó, hai người còn nắm tay nhau đi tới một góc không ai chú ý. Hắn lập tức nhíu mày lại, đồng thời trong lòng còn bùng lên một cỗ lửa giận.
Những hình ảnh trong quá khứ dần hiện lên trong đầu. Không khỏi nhớ tới từ lần đầu tiên Joseph gặp mèo nhỏ đã sẵn sàng đánh đổi mọi thứ. Còn có vụ bắt cóc do Joseph cầm đầu, cuộc gặp mặt sau khi hắn và mèo nhỏ dạng người trở về sau buổi tiệc trong buổi đầu giá, người đi bên cạnh thiếu niên thật sự là Joseph. Lửa giận của Lệ Thiệu Lẫm không hiểu sao càng đốt càng lớn, ngón tay cầm ly rượu đột nhiên dùng sức, gương mặt anh tuấn lạnh lùng lộ ra một luồng hàn khí dày đặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT