Đợi đến khi xe lái vào cửa lớn biệt thự, cửa xe được bảo tiêu cung kính mở ra Lệ Thiệu Lẫm mới lấy lại tinh thần giật giật thân thể, sau đỏ cẩn thận ôm mèo nhỏ xuống xe, mang nó đặt lên chiếc giường nhỏ nó thích nhất. Mèo nhỏ sau khi trở về nguyên hình cũng không còn nhiều vết thương như khi trong hình người, chỉ có vị trí sau lưng bị mảnh kính đâm sâu nhất là có chút máu chậm rãi thấm ra ngoài.

Tôn Kiêu dùng tốc độ nhanh nhất mang theo đủ loại thiết bị y tế và một người trợ lý chạy tới. Bởi vì Đàm Tử Thương đã thông báo trước cho hắn, khi hắn đến cũng chào hỏi hắn một câu. Vậy nên hắn không chút bất mãn nào khi Boss nhà mình bảo hắn khám bệnh cho một con mèo nhỏ, cũng không lên tiếng hỏi bất kỳ điều gì. Khám cho người và khám cho động vật ít nhiều cũng có điểm chung, Tôn Kiêu còn rất nghiêm túc tính toán nếu đã tới, thì nhất định phải khám thật tốt cho mèo nhỏ duy nhất của Boss nhà mình.

Nhưng khi lần đầu hắn nhìn thấy mèo nhỏ, cũng biết rõ cho dù cố gắng hết sức chữa trị thì cũng vô dụng. Bởi vì tên nhóc kia ngay cả nhịp tim cũng không còn, rõ ràng là chết rồi. Làm một người bác sĩ, Tôn Kiêu chỉ do dự một chút liền nói thật: "Boss, ngài nén bi thương."

".. Nén bi thương?"

Âm thanh của Lệ Thiệu Lẫm rất nhẹ, rất nhu hòa. Nhưng nghe vào tai người lại có cảm giác rợn người đến nổi da gà. Sau đó ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tôn Kiêu một cái "Nén cái gì bi thương?"

"Tôi đã nói rồi, em ấy vẫn rất tốt, thương thế lành lại là có thể tỉnh" Vẻ mặt của Lệ Thiệu Lẫm không thể dùng hai từ kỳ quái để hình dung được nữa, mà phải nói là quỷ dị. Trong giọng nói ẩn chứa thô bạo, giống như giây sau sẽ lập tức bùng nổ ra sóng to gió lớn "Em ấy đang chảy máu, cần chữa trị, cậu không nhìn thấy sao?"

Trong lòng Tôn Kiêu trầm xuống, ngạc nhiên mà nhìn về phía nam nhân luôn sát phạt và quyết đoán này. Nhưng vị này lại cũng sẽ giống như người bình thường, có một ngày vì không thể nào tiếp nhận được sự thống khố và tuyệt vọng mất đi mà lừa mình dối người không dám đối diện hiện thực.

May mà xung quanh cũng chỉ có Tôn Kiêu và Đàm Tử Thương. Mà hai người này đều trung thành và tận tâm, xử lý công việc rất đáng tin, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Tôn Kiêu không nhịn được âm thầm thở dài. Người như Lệ Thiệu Lẫm vậy mà cũng có thể bị ép đến cái dạng này, có thể thấy vị trí của mèo nhỏ trong lòng hắn quan trọng nhường nào. Hắn học qua một chút tâm lý học, biết Lệ Thiệu Lẫm giờ phút này đã rất không bình thường. Dưới tình huống như vậy thì tốt nhất cứ tạm thời chiều theo ý hắn, lập tức sửa lời nói: "Boss, tôi cầm máu vết thương cho nó trước, ngài nhích ra một chút.."

Tổng tài đại nhân lại một lần nữa đặt ánh mắt lên người mèo nhỏ, khí thế quanh người cuối cùng cũng dịu lại một chút, hình như cảm xúc tàn bạo vừa rồi đã phát tác xong.. Lại có thể là, đã khiến hắn hoàn toàn sụp đổ.

Tôn Kiêu là bác sĩ, đối với chuyện sống chết luôn lạnh nhạt hơn so với những người khác, Nhưng ánh mắt Lệ Thiệu Lẫm nhìn mèo nhỏ giống như nhìn toàn bộ thế giới của hắn vậy. Nếu như đối phương không tồn tại thì toàn bộ thế giới cũng sẽ vỡ vụn và sụp đổ. Loại ánh mắt này khiến Tôn Kiêu không nhịn được cảm thấy một nỗi buồn không nói nên lời.

Thế là một bác sĩ lớn y thuật hàng đầu nghiêm túc ôm lấy băng bó cho một con mèo nhỏ không còn hô hấp, còn vô cùng cẩn thận. Khi xử lý xong xuôi thì nói với Lệ Thiệu Lẫm là ngày mai sẽ tới đổi thuốc.

Tôn Kiêu nghĩ rằng Boss của bọn họ chỉ là không thể tiếp nhận trong thời gian ngắn nên mới phải dùng cách này để giải tỏa đau khổ, qua ngày mai chắc chắn sẽ tốt lại. Nếu ngày mai vẫn chưa tốt lên, hắn cũng có thể mượn cơ hội đối thuốc cho mèo nhỏ mà khuyên giải Lệ Thiệu Lẫm mở lòng.

Đáng tiếc tình hình ngày hôm sau không chỉ không chuyển biến tốt như Tôn Kiêu hi vọng, mà trái lại càng trở nên hỏng bét.

Lệ Thiệu Lẫm mới qua một đêm ngắn ngủi đến mức khiến Tôn Kiêu giật mình. Khoé môi khô nứt, sắc mặt xám trắng, trong mắt tràn đầy tơ máu. Quần áo vì muốn lúc nào cũng ôm lấy mèo nhỏ mà không thay, nhiều nếp nhăn trên vạt áo còn dính máu, cằm mọc râu tua tủa. Lệ thị giao thiệp với nhiều tập đoàn lớn đủ loại sản nghiệp, mỗi ngày đều có chuyện cần Lệ Thiệu Lẫm quyết định. Nhưng Lệ Thiệu Lẫm ngay cả công ty cũng không đến, mà quan trọng hơn là hắn vẫn kiên quyết không chịu tin mèo nhỏ đã chết, còn bảo Tôn Kiêu tiêm dinh dưỡng cho nó, nói là lo lắng nó thiếu dinh dưỡng.

Lúc này Tôn Kiêu mới cảm thấy mọi chuyện thật sự nghiêm trọng, không thể tiếp tục để đối phương tuỳ ý lún sâu vào ảo tưởng của bản thân nữa: "Nó đã chết rồi. Ngài nghĩ thoáng một chút, để nó sớm sớm được chôn cất, cũng tốt.."

Vừa mới nói được nửa câu đầu đã bị ánh mắt sắc lạnh của Lệ Thiệu Lẫm làm cho câm họng. Chỉ là một cái liếc mắt ngắn ngủi, nhưng cũng khiến Tôn Kiêu đã nhìn qua đủ loại sống chết ớn lạnh sau lưng, sự lạnh lẽo chạy thẳng vào tim, thậm chí còn không kiểm soát được mà run lên một cái.

Sau đó nghe được giọng nói khàn khàn của Lệ Thiệu Lẫm: "Em ấy còn sống, sao lại chôn? Tôi gọi cậu tới chữa bệnh, chứ không phải gọi tới để giao cho hắc bạch (hắc bạch = thần chết)! Thân thể em ấy rõ ràng vẫn rất ấm áp, ngươi không sờ thấy sao?"

Kể từ khi băng bó xong, mèo nhỏ vẫn luôn bị nam nhân ôm trong người. Cho dù là tảng đá cũng có thể bị nóng lên, đương nhiên là ấm rồi. Chẳng qua những lời này Tôn Kiêu chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói, cuối cùng liếc mắt với Đàm Tử Thương, yên lặng lui ra ngoài.

Trong nhà lại lần nữa trở nên yên tĩnh, Lệ Thiệu Lẫm vẫn không nhúc nhích ôm mèo nhỏ, thỉnh thoảng vuốt ve phần lông mềm mại trên đỉnh đầu nó một chút. Trọng lượng trên tay rõ ràng rất nhẹ, nhưng lại đè hắn đến có chút không thở được. Hắn cũng biết trong mắt hai cấp dưới của mình, hắn nhất định là điên rồi. Nhưng nếu sự điên cuồng của mình có thể đổi lại sự quay lại của mèo nhỏ, hắn tình nguyện làm một người điên.

Không biết có phải ảo giác hay không. Lệ Thiệu Lẫm vẫn luôn cảm thấy sau khi tiêm dịch dinh dưỡng, mèo nhỏ sờ có vẻ ấm áp hơn. Sau đó lại lấy ống hút nhỏ một chút nước mật ong vào khoé miệng của nó, dùng bông ấm cẩn thậm thấm vào cái mũi nhỏ khô khốc.

Đảo mắt đã ba ngày, cuối cùng Lệ Thiệu Lẫm cũng pháp hiện mình không thể tiếp tục như vậy. Nếu không, hắn không đợi được đến khi mèo nhỏ trở lại mà bản thân hắn đã sụp đổ trước rồi. Công việc trong công ty cũng tích một đống, không thể nào vứt đó không quản được. Cuối cùng Lệ Thiệu Lẫm cũng tạm thời rời khỏi bên cạnh mèo nhỏ, đi rửa mặt, đơn giản cạo câu ria, lại từ trong tủ lạnh lấy một ít bánh bao ra.

Không phải là hắn đói bụng, nhưng cũng không thể không ăn cái gì. Hai ngày này, Đàm Tử Thương còn đặc biệt đúng giờ đưa cơm mỗi bữa, nhưng Lệ Thiệu Lẫm đối với cái gì cũng không có chút khẩu vị nào, thậm chỉ ngày cả một chút ham muốn ăn cơm cũng không có. Cơ thể giống như không thể cảm thấy đói bụng, chỉ có chỗ ngực là không ngừng đau đớn.

Tổng tài đại nhân dùng tốc độ nhanh nhất nuốt một cái bánh bao, uống thêm một cốc nước cho dễ trôi. Trong dạ dày trào lên một chút khó chịu, bị hắn chịu đựng thật lâu mới miễn cưỡng dịu xuống. Sau đó bật máy tính lên, một bên tiến hành họp video cùng cấp dưới, một bên nhìn văn kiện, muốn dùng tốc độ nhanh nhất xử lý sạch sẽ công việc.

Thấy Lệ Thiệu Lẫm xuất hiện trong video, cuối cùng Đàm Tử Thương thở phào nhẹ nhõm. Còn tưởng rằng Boss nhà mình cuôi cùng cũng từ trong đau khổ hồi phục như cũ rồi, nháy mắt cảm thấy bầu trời hôm nay thật trong xanh, sương mù bên ngoài cũng biến mất, giọng báo cáo cộng việc cũng tăng lên một tông.

Bình bịch.

Vào lúc này, đột nhiên bên kia video phát ra một tiếng va chạm, khiến cho toàn bộ cấp dưới trong phòng hợp đều hơi sững sờ. Âm lượng cũng không tính cao, cũng không phải phát ra từ gian phòng sách kia của Lệ Thiệu Lẫm, giống như là phát ra từ phòng ngủ phía đối diện. Có lẽ vì cửa phòng sách và phòng ngủ đều không đóng, nên âm thanh mới truyền thẳng vào không bị cản trở, ngay cả bên kia đầu kia máy tính của chúng cấp dưới cũng nghe được rõ ràng.

Ngao ngao ngào, đại boss của chúng ta giấu người trong nhà? Còn coi trọng đến mức này?

Đây chắc chắn là suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu của những người tại đây, không khỏi vểnh lỗ tai lên để nghe ngóng thêm chút động tĩnh, cũng hận không thể nhìn màn hình hiện đã không còn một bóng người thành một cái lỗ. May còn có kim bài trợ lý đồng chí Đàm Tử Thương lập tức ngắt kết nối video, nghiêm mặt nói: "Khụ khụ, mọi người trờ lại làm việc trước, chắc boss tạm thời có chút chuyện, nếu boss trở lại tôi sẽ thông báo cho mọi người."

Ha hả.

Năm người tại hiện trường lập tức đồng loạt tỏ ra khinh bỉ về phía Đàm Tử Thương. Chậc chậc, giả vờ đứng đắn như vậy, cũng không tin hắn không tò mò.

Có thể tới phòng họp mở video họp hội nghị với Lệ Thiệu Lẫm đương nhiên là những nòng cốt quan trong nhất, thường ngày cũng rất thân thiết, đùa giỡn một chút cũng không ảnh hưởng tới việc lớn. Chẳng qua kinh bỉ Đàm Tử Thương thì khinh bỉ, nhưng chuyện của boss bọn họ cũng không dám quản nhiều, ngay sau đó liền đàng hoàng, vội vàng rời khỏi phòng hóp.

Đương nhiên Đàm Tử Thương cũng tò mò, cũng nghĩa tới thiếu niên không chút khách khí khiến boss nhà họ phải mời ăn cơm đầu tiên. Nhưng cho dù là ai, chỉ cần có thể giúp boss bọn họ bước ra khỏi bóng ma, đều là chuyện đáng được ăn mừng.

Lại không biết rằng, giờ phút này Lệ Thiệu Lẫm đang bị niềm vui bao trùm, cả người đều sững sờ. Niềm vui tới ngoài ý muốn không kịp chuẩn bị, nhưng niềm vui vẫn xuất hiện không có chút điềm báo nào. Sau khi Lệ Thiệu Lẫm vội vã chạy trở về phòng ngủ, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy khiến hắn ngừng hô hấp theo bản năng. Niềm vui to lớn thậm chí khiến hắn quên mất việc ôm lấy thiếu niên tai mèo đang bọc chăn nằm dưới giường mèo nhỏ.

Mèo nhỏ của hắn không biết từ lúc nào đã biến thành bộ dáng thiếu niên quen thuộc, chỉ có thêm một đôi tai mèo mà thôi. Mà thiếu niên vẫn đang nhắm hai mắt ngủ say, lồng ngực cũng đang phập phồng đều đều, đôi môi hồng nhuận còn khẽ mấp máy, giống như đang mơ tới thức ăn ngon.

Quả nhiên mèo nhỏ của hắn đã trở lại, một lần nữa sống sờ sờ trở lại bên cạnh hắn. Loại tâm tình này khó có thể dùng từ ngữ đễ diễn đạt được. Một giây sau Lệ Thiệu Lẫm lập tức tiến lên, vô cùng cẩn thận giống như đối đãi với báu vật hiếm thấy bế cả người cả chăm đặt lên trên giường. May mà giường cũng không cao, dưới sàn cũng trải thảm rất dày, thiếu niên ngã cũng không bị làm sao hết. Ngay sau đó Lệ Thiệu Lẫm kiểm tra sau lưng cậu một chút, nhưng chỉ thấy một mảng bóng loáng, không có một chút sẹo nào.

Tổng tài đại nhân không cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới chú ý tới làn da trắng nõn, non mềm dưới tay, cảm xúc hoàn toàn không phải người bình thường có thể có được, giống như Dương Chi Ngọc thượng hạng, một khi đã sờ lên rồi thì lại khiến người ta không có cách nào rời khỏi. Quan trọng hơn là trên người đối phương hoàn toàn không có gì, chăn lại bị cậu quấn lung tung, chỉ che một nửa.

Lệ Thiệu Lẫm cố gắng thu tay lại, cố gắng lôi cái chăn đang bị thiếu niên đè dưới người ra, đắp kín lại cho cậu. Cũng vào úc đang lôi kéo, kéo được chăn ra còn kéo được thêm một cái đuôi bóng mượt, vô tình cọ lướt qua vai trái Lệ Thiệu Lẫm. Chiếc đuôi dài mềm mại, trơn mượt mà xinh đẹp, ngạo nghễ nhô ra từ phía sau thí thí (lỗ đuýt) của thiếu niên.

Lông mềm như nhung chạm vào da ngứa ngáy đến khó nhịn, nửa vai của Lệ Thiệu Lẫm cũng bị ngứa đến tê rần, giống như bị điểm huyệt mà khống thể nhúc nhích nổi. Mà thiếu niên đang ngủ say không thoải mái động động, đem nửa thí thí cũng lộ hết ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play