Chỉ là dục vọng chiếm hữu của hắn đột nhiên tăng mạnh lại muốn làm rõ chủ quyền, từ trước đến nay không hề nỡ để vật nhỏ bị đói, nhìn thấy bộ dáng của nó như vậy, lập tức liền vứt bỏ việc xác nhận 'Gia quy' vừa rồi, đem bát thức ăn đặt xuống gọi mèo nhỏ tới ăn cơm.
Nhưng mà mèo con không quan tâm, đem toàn bộ cơ thể xoay qua bên kia, cả con mèo đều rúc vào tận cùng bên trong bàn trà.
Lệ Thiệu Lẫm thấy thế bắt đầu sốt ruột, cúi nửa người xuống nỗ lực kéo mèo con ra. Đáng tiếc khe hở quá nhỏ không chạm được, Lệ Thiệu Lẫm liền trực tiếp đem bàn nhỏ đi, sau đó đem bát cẩn thận chuyển đến bên người vật nhỏ "Nhanh ăn cơm, không thì sữa nguội uống không ngon."
Lục Trạch ở bên cạnh vây xem trong nháy mắt cảm thấy tam quan của mình lại một lần nữa bị đả kích.
Quen biết Lệ Thiệu Lẫm lâu như vậy, hoàn toàn chưa nhìn thấy bộ dáng tốt tính của hắn như vậy, quả thật muốn hoài nghi nam nhân trước mặt có phải hay không bị thứ gì đó nhập.
Ngửa đầu lên, rồi lại lén lút liếc Lệ Thiệu Lẫm một cái. Ánh mắt vô cùng ngạo kiều, nội dung bên trong rất rõ ràng: Mau tới hống trẫm! Phải hảo hảo hống! Hoặc là cống nạp nhiều đồ ăn tốt hơn, tỷ như canh cá, bánh ngọt các thứ trẫm liền tha thứ cho ngươi!
"..."
Lệ Thiệu Lẫm trầm mặc mấy giây.
Hắn càng thấy thần kì, giống như có thể hiểu được phần lớn ý tứ nó muốn biểu đạt từ trong ánh mắt kia.
Trong lúc nhất thời dở khóc dở cười, cũng sâu sắc cảm thấy thà nhìn không hiểu còn tốt hơn, mà mèo con lại nhạy cảm nhận ra được hắn trầm mặc, một đôi mắt to lần thứ hai lén lút liếc qua.
* * *Nhanh hống ta a.. Tại sao lại chưa tới hống ta.. Ta giận..
Lệ Thiệu Lẫm rốt cục không nhịn được mà thấp tiếng cười, đem vật nhỏ ôm lấy, nhận mệnh mở miệng hống "Được rồi, là ta không đúng, đừng giận, tha lỗi cho ta có được không?"
Một bên dỗ, một bên giơ tay vuốt lông cho mèo con trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cùng gáy chờ nó thoái mái liền đổi sang gãi gãi cằm.
O (=∩ω∩=) O..
Thẩm tiểu miêu biểu thị chính mình cũng không có rất hưởng thụ.
Không có, thật không có, tuyệt đối không có! Việc quan trọng nói ba lần!
Trên bộ mặt mèo đàng hoàng trịnh trọng, đuôi lại bất tri bất giác ngẩng đầu lên. Sau đó cũng coi như nể tình mà quay đầu lại hướng Lệ Thiệu Lẫm "Miew~"
Tạm thời tha cho ngươi, lần sau không được lấy cái lí do này nữa~
Lệ Thiệu Lẫm không khỏi bật cười, đem vật nhỏ ôm trở lại bên mép bát. Đồ ăn trong bát cũng chưa lạnh, nhiệt độ vừa đẹp, mèo con lập tức vui vẻ ăn. Trong mắt Lệ Thiệu Lẫm cũng theo đó mà lộ chút độ ấm.
Một người một mèo hỗ động không coi ai ra gì này làm Lục Trạch nhìn càng kinh ngạc cùng phiền muộn, mà mèo con đại khái cũng đói bụng, uống nhanh sữa đến mất hình tượng, ăn đến bụng nhỏ tròn vo.
Bên dưới là một ngày của Tổng tài đại nhân với Thẩm tiểu miêu.
Sáng sớm ở trên giường riêng của chính mình tỉnh lại, nhảy xuống đất đón nắng mới, sau đó chân ngắn đi tới phòng vệ sinh. Sau khi tiến vào liền men theo ghế bò lên trên bồn rửa tay, dùng móng vuốt dính nước rửa mặt, tiếp đó bò lên bồn cầu.
Tuy rằng mua giường nhỏ, mèo con vẫn thường xuyên nằm nhoài lên ngực Lệ Thiệu Lẫm ngủ. Mà Lệ Thiệu Lẫm có thói quen tập thể dục buổi sáng, dậy tương đối sớm, thời điểm mỗi ngày tỉnh lại mèo nhỏ thường vẫn còn ngủ say, động tác mềm nhẹ đem vật nhỏ trong ngực chuyển sang giường nhỏ bên cạnh.
Giường nhỏ cùng giường lớn của Lệ Thiệu Lẫm chặt chẽ nằm cùng một chỗ, mặc dù chỉ bằng 1/4 giường lớn, mà hình dáng lại giống nhau như đúc, hai cái giường một lớn một nhỏ sóng vai đặt tại trung tâm phòng ngủ lớn, càng không cảm thấy quái dị, trái lại có một loại cảm giác không nói ra được hài hòa.
Mà liên quan tới chuyện mèo con muốn dùng bồn cầu, Lệ Thiệu Lẫm đã luyện đến gặp chuyện không hãi, ngược lại việc vật nhỏ làm cho hắn kinh hãi không chỉ có mỗi cái này. Không chỉ vậy, mèo con đã nắm giữ thần kĩ dùng hình thể nhỏ sử dụng boknf cầu, nửa nằm úp sấp nửa quỳ mâm mê cái mông nhỏ, dùng hai cái chân trước bám vững vàng vào thành bồn cầu, một lần cũng chưa từng rơi xuống.
Vấn đề duy nhất là khí lực quá nhỏ, thường thường ấn không được nút xả nước, nỗ lực nửa ngày cái nút cũng không nhúc nhích, bộ dáng ủ rũ khiến Lệ Thiệu Lẫm không nhịn được cười.
Đương nhiên Tổng tài đại nhân sẽ không đem ý cười biểu hiện ở trên mặt, chỉ có thể khen vật nhỏ vô cùng thông minh. Giang Khoảnh từng nói lòng tự trọng của loài mèo rất mạnh, mèo nhỏ của hắn so với mèo bình thường càng sĩ diện hơn, cần phải nịnh.
Rửa mặt xong đương nhiên là ăn điểm tâm, lúc 7h đã có người tại biệt thự làm tốt điểm tâm, mèo con nghênh ngang từ phòng vệ sinh đi thẳng đến phòng ăn, thoải mái hưởng thụ quyền lợi được ưu tiên thưởng thức đồ ăn. Nếu như hôm nào dậy trễ, liền đi cọ cọ chân Lệ Thiệu Lẫm hoặc dọc theo quần bò thẳng lên trên, dùng thanh âm yêu kiều mềm mại kêu meo meo yêu cầu chia một bát canh.
Mèo là loài không thể ăn đồ ăn của con người, mà mèo con lại đối với đồ ăn nhân loại yêu thích bất thường, làm Lệ Thiệu Lẫm càng đau đầu chính là nó không chấp nhận ăn đồ ăn cho mèo, không kể đến bất kì mùi vị nào. Nhìn thấy thức ăn cho mèo cả mặt lộ vẻ ghét bỏ, một đôi mắt lam xinh đẹp lộ tỏa sáng, lên án, thậm chí sẽ ở dưới sự ép buộc của Lệ Thiệu Lẫm mà không vui trốn tới đầu bàn, một lần nữa tuyệt thực để kháng nghị, phải đợi Lệ Thiệu Lẫm chủ động mở miệng hống mới bằng lòng đi ra.
Cũng không biết là trúng cái tà gì, Lệ Thiệu Lẫm một lần lại một lần vì mèo nhỏ mà thoái nhượng, chính là càng ngày càng vui vử chịu đựng. Đối với chuyện nó không ăn đồ ăn cho mèo cùng cáu kỉnh, trong lòng không phải buồn bực cùng tức giận mà là lo lắng.
Có rất ít mèo không muốn ăn thức ăn cho mèo, ngay cả Giang Khoảnh là bác sĩ thú y cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể đề nghị Lệ Thiệu Lẫm làm cơm cho nó. Lệ Thiệu Lẫm thậm chí học được nấu cháo, đem thịt cá trộn lẫn vào cháo cho mèo nhỏ ăn.
Lần đầu làm cơm, Tổng tài đại nhân từ trước đến giờ không gì không làm được rất không tự tin. Mèo nhỏ lại gần bên bát, động động cái mũi nhỏ phấn nộn ngửi một cái, nhẹ nhàng meo một tiếng. Lệ Thiệu Lẫm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động cuarnos, khó thấy mà có chút căng thẳng, thực sự là so với con mèo nhỏ thì càng giống mèo hơn, giống như một sủng vật đang chờ chủ nhân khen ngợi.
Đương nhiên thuộc tính không phải mèo, mà là mặt ngoài lãnh khốc bên trong kì thực là trung khuyển.
May mà mèo nhỏ rất nhanh liền bắt đầu ăn. Cá tươi mới không có xương, cháo nấu lên vừa thơm vừa mềm, rất hợp khẩu vị của nó. Con mèo nhỏ ăn đến vui vẻ, ngay cả đuôi cũng dựng thẳng lên, đồng thời cũng cọ cọ tay Lệ Thiệu Lẫm để bày tỏ tán thưởng.
Ân, trẫm rất hài lòng, thưởng cho ngươi một lần cọ tay, hãy không ngừng cố gắng!
Từ đó về sau, mèo con càng nhiệt tình với đồ ăn nhân loại, cái mũi nhỏ so với rada còn lợi hại hơn, vô luận đồ ăn có giấu thế nào cũng đều tìm được, có một lần Lệ Thiệu Lẫm phát hiện nó bò đến tầng cao nhất của tủ bát để lấy cá khô nhỏ, một bộ dáng rất nhanh liền rơi xuống, đem Lệ Thiệu Lẫm dọa sợ hết hồn, chính vì thế mà phải đặc biệt dặn người làm cơm cùng người quét dọn không được đặt đồ ăn ở chỗ cao, toàn bộ đều phải đặt ở bên dưới.
Mèo nhỏ ăn xong điểm tâm liền theo sau Lệ Thiệu Lẫm kêu meo meo, quấn lấy hắn cùng nhau ra ngoài. Một cục lông xù xù hoạt bát vòng tới vòng lui bên chân nam nhân, cũng không sợ bị đạp phải, mãi đến khi được Lệ Thiệu Lẫm có chút bất đắc dĩ ôm lên để vào trong túi áo.
Dưới sự truyền bá ngầm của thư kí miêu khống Uông Tây, đã có không ít nhân viên nội bộ biết đến tin tức động trời Tổng tài đại nhân nuôi mèo con, đồng thời sủng đến không xong, vì thế mèo con không cần làm gì liền được lén lút cống nạp đồ ăn vặt cùng bánh ngọt từ những người giả vờ lên lầu báo cáo công tác, không có chuyện gì thì liền bước chân ngắn tản bộ tại tầng lầu riêng của tổng tài, ngẩng đầu ưỡn ngực không trở ngại, mãi đến tận giờ cơm mới chạy về.
Tổng tài đại nhân sau khi dùng xong cơm trưa theo thói quen dựa vào lưng ghế ngủ nửa tiếng, con mèo nhỏ rất tự giác làm ổ trong lòng hắn, quay trái quay phải tìm một vị trí thoải mái cuộn thành một quả cầu trắng nhỏ, mỹ mãn ngủ một giấc.
Bất quá chờ đến lúc nó tỉnh ngủ thường là 4, 5 giờ chiều.
Có thể ngủ lâu như vậy cũng không hoàn toàn là lỗi của nó, có một nửa là công lao của Lệ Thiệu Lẫm. Mỗi lần mèo nhỏ cuộn tròn ngủ trên đùi nam nhân, đối phương thường sợ làm nó tỉnh nên không đứng dậy, thái độ ôn nhu quả thực làm chúng thuộc hạ trố mắt.
Sau khi ăn xong cơm tối, con mèo nhỏ nhiệt tình với việc tắm rửa đã chạy đến trước cửa phòng tắm chờ xả nước, bộ dáng nghiêng đầu tha thiết mông chờ đặc biệt manh. Bởi vậy chỉ cần rảnh rỗi là Lệ Thiệu Lẫm lại dành chút thời gian để tắm cùng vật nhỏ, đồ chơi thú cưng mua lúc trước cũng có đất dụng võ, trong đó có con vịt đồ chơi rất nhanh trở thành món đồ yêu thích của nó.
Không phải đem chơi, mà coi như là cái phao. Vịt con thổi lên có thể nổi, nằm nhoài lên trên người con vịt liền dễ dàng nổi lên trên mặt nước. Cảm giác sử dụng bốn chân phiêu phiêu theo làn nước làm mèo con vô cùng vui thích, thậm chí vui vẻ híp mắt cười.
Răng sữa nhỏ đều lộ cả ra, tiếp xúc với áng sáng càng thêm rực rỡ, trêu chọc Lệ Thiệu Lẫm không nhịn được cúi đầu hôn cáu mũi ướt nhẹp của nó. Con mèo nhỏ bị hôn, đuôi vểnh lên, xấu hổ nhắm mắt lại, làm tâm can Lệ Thiệu Lẫm vừa mềm mại vừa nhu tình.
Ngoài ra Lệ Thiệu Lẫm còn dựa theo đề nghị của bác sĩ thú y mà cách một khảng thời gian đánh răng cho nó một lần, đối phương quả nhiên giống trong suy nghĩ của hắn, không có bài xích như mấy con mèo khác, trái lại chủ động mở miệng phối hợp, ngoan vô cùng, nếu không phải có móng vuốt không thể cầm bàn chải, Lệ Thiệu Lẫm thậm chí hoài nghi nó sẽ tự mình động thủ.
Những ngày ăn no chờ chết cứ như vậy trải qua 2 tháng, mãi đến khi Thẩm Đồng kinh hỉ phát hiện lực lượng tu luyện đang bắt đầu từng chút trở lại cơ thể mình.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không cần đến mấy ngày liền có thể biến thành hình người, nhất thời liền hưng phấn, cảm thấy được toàn bộ miêu sinh đều tràn ngập hi vọng.
Ngao ngao ngao, rốt cuộc có thể làm người một lần nữa, thật vui vẻ!
Chỉ số thông minh vì dung lượng của não quá nhỏ mà giảm sút trên diện rộng, Thẩm Đồng không hề phát hiện câu nói này có gì không đúng, dưới tình huống tâm tình tốt, cơm tối còn ăn hơn nửa bát, trước khi ngủ còn chủ động hôn mặt Lệ Thiệu Lẫm một cái, hại Tổng tài đại nhân dưới tình huống không kịp chuẩn bị mà toàn thân cứng đờ, vành tai đỏ ửng giống như một thiếu niên ngây thơ.
Nhưng mà Thẩm Đồng hoàn toàn không nghĩ tới ngay cả mèo cũng có thể gặp được chuyện bị bắt cóc.
Trên giường lớn màu đen, một nam nhân tóc vàng mắt xanh nằm nghiêng, một đoàn lông xù xù thì lại vùi ở bên người hắn ngủ đến thơm ngọt. Có lẽ là vừa mới tắm xong, nam nhân chỉ quấn cái khăn tắm lỏng lẻo ở nửa người dưới, nửa người trên đều lộ ra ngoài, mà đoàn lông trắng giống như mơ tới mỹ vị, cái miệng nhỏ chu lên, răng nhỏ sáng loáng, tàn nhẫn, chính xác mà cắn vào 'mỹ vị' trước mắt.
Ngực Joseph tê rần, không khỏi đưa tay túm chặt gáy cục lông trắng nhấc lên. Đáng tiếc vật nhỏ vì thuốc mà ngủ say như chết, hai mắt nhắm chặt không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, chỉ có chòm râu theo hô hấp mà nhếch nhếch lên, miệng nhỏ chẹp chẹp hai cái, giống như thưởng thức cái thứ vừa cắn được. Joseph thân là gia chủ một gia tộc, chưa có ai dám cắn hắn, huống hồ chỗ con mèo nhỏ cắn có chút lúng túng, quả thực làm cho người ta có loại không nói ra được chua xót, sảng khoái cùng phiền muộn, lại không thể tính toán với một con mèo con đang ngủ say.
Con mèo nhỏ bên này lại ngược lại đối với hắn rất không vừa ý, thần tình ghét bỏ lộ rõ trên mặt, cái mũi nhỏ đều nhăn lại, thậm chí ở trong mơ le lưỡi một cái.
Bộ dáng vật nhỏ thực sự quá thú vị, Joseph nhìn chằm chằm biểu tình thay đổi thất thường của nó, cuối cùng cũng không vì bị ghét bỏ mà nổi giận, trái lại có chút buồn cười.
Kiên trì đợi một hồi, mèo con cuối cùng cũng coi như tỉnh lại.
Mắt còn chưa mở ra liền đem tứ chi duỗi ra chậm rãi xoay người, tiếp đó theo thói quen bắt đầu dùng móng vuốt xoa mắt rửa mặt, mãi đến lúc phát hiện người ở bên cạnh không phải Lệ Thiệu Lẫm mà là gương mặt phóng to của Joseph sau, động tác bổng nhiên dừng lại, toàn bộ mèo đều ngẩn ra.
Trong nháy mắt một cặp mắt đá mèo vì người xa lạ lại gần mà trợn to ba phần, lông mao trên chóp đuôi đều xù lên một chút. Sau một giây phục hồi lại tinh thần liền dùng hai móng vuốt nhỏ cấp tốc che lên hai mắt, giống như chỉ cần che lại có thể làm cho Joseph biến mất.
Joseph nhìn mà buồn cười, nhíu mày lại, ung dung nhìn hành động tiếp theo của vật nhỏ. Sau khoảng nửa phút, chỉ thấy mèo nhỏ lại bắt đầu dùng tốc độ rùa bò đem hai cái móng vuốt bỏ xuống, lén lút lộ ra non nửa con mắt. Đợi thời điểm nhìn thấy Joseph vẫn còn ở đây, không có biến mất như mong muốn, toàn bộ miêu đều không vui, thẳng thắn xoay người ném cho Joseph một cái gáy.
"Này" Joseph rốt cục bật cười, thò ngón trỏ ra nhẹ nhàng chọc chọc cái mông nhỏ lông xù xù của cục lông nhỏ "Ta chính là từ trong tay bọn cướp cứu ngươi đó, Trung Quốc các ngươi không phải có câu 'lấy thân báo đáp ơn cứu mạng' sao, ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng ngươi như thế sao?"
Joseph hơi dương cao giọng giữa chừng, nội dung câu chuyện cũng nửa thật nửa giả. Tập đoàn Lệ thị kinh doanh nhiều năm như vậy, không khỏi có một ít kẻ thù hoặc là kẻ trộm đơn thuần, mà cho dù Lệ Thiệu Lẫm đối với mèo nhỏ sủng ái đến đâu, nhóm cướp hung ác cũng không ngờ tới lại đi bắt một con mèo.
Dù sao mèo cũng chỉ là một cái sủng vật mà thôi, dựa theo tư duy của người bình thường, đều sẽ cảm thấy cho dù chủ nhân có yêu thích nó như thế nào đi nữa, cũng sẽ vì một cái giá lớn mà đem nó đổi lấy. Mà bọn họ hao phí hết tâm tư đánh vào Lệ thị chỉ để bắt một con mèo, tất cả đều nhờ bọn đàn em của Joseph.
Thẩm Đồng nghe, mặc dù không có hoài nghi Joseph nhưng cũng không tin hắn, vì vậy làm bộ như không nghe thấy trực tiếp đứng dậy, muốn nhảy xuống giường rời đi.
"Đừng đi, ta biết ngươi có thể nghe hiểu những gì ta nói" Joseph vội giơ tay đem con mèo nhỏ bắt lại "Ngươi là loại miêu yêu có thể tu thành hình người đúng hay không?"
Thật ngại, gió quá lớn không biết ngươi đang nói cái gì.
Mèo nhỏ tiếp tục làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy, triệt để không nhìn Joseph, lại càng làm cho Joseph khẳng định suy đoán của chính mình, cho nên ngay cả dụ dỗ cũng mang theo uy hiếp nói "Ngươi biến thành hình người cho ta xem, ta sẽ đưa ngươi về có được không? Không thì ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện quay về tìm Lệ Thiệu Lẫm."
Ha ha.
Con mèo nhỏ thông qua âm thanh ở cuống họng trực tiếp phát ra hai tiếng tiêu chuẩn a, nhượng vừa vặn gần đây bổ túc thêm không ít kiến thức văn hóa Joseph hơi hơi nghĩ liền hiểu ra, nhất thời sửng sốt.
Hắn lớn tới bằng này còn chưa có ai dám trực tiếp xem thường hắn như vậy, Joseph không những không tức giận, ngược lại hắn bắt đầu giống như mấy tên si hán, điềm tĩnh nghiêm mặt bày tỏ lòng trung thành đối với con mèo nhỏ "Ta thật sự không có ác ý, chỉ là đặc biệt yêu thích những yêu tinh trong truyền thuyết, muốn tận mắt nhìn thấy bộ dáng sau khi yêu tinh hóa thành hình người mà thôi.. Chỉ cần ngươi biến một lần, điều kiện gì ta cũng thỏa mãn ngươi có được không?"
Con mèo nhỏ tràn ngập hoài nghi liếc mắt nhìn hắn, Joseph không ngừng cố gắng, học tập người cổ đại Trung Quốc, giơ tay phát thệ nói "Ta tuyệt đối khoing lừa ngươi, nếu không sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, đoạn tử tuyệt tôn, thế nào?"
Không nghĩ tới cái giống này còn có thể dùng thành ngữ, con mèo nhỏ rốt cục hạ mình quay trở lại, dùng một cặp mắt đá mèo vừa to vừa sáng đem Joseph từ trên xuống dưới đều quét một lần
Đôi mắt đẹp tựa bảo thạch làm trong tim Joseph như có từng tia, từng tia rung động chưa từng có chảy vào, khó giải thích mà trở nên khẩn trương, mặt lộ vẻ chờ mong nhìn nhất cử nhất động của con mèo nhỏ, mắt cũng không dám chớp, thậm chí theo bản năng cúi thấp người, lại chỉ nhận đến một tiếng mềm mại non nớt "Miew~"
Trẫm đói bụng rồi, muốn được ăn ngon.
Nó còn sợ Joseph loại này kém thông minh nghe không hiểu, lại duỗi móng vuốt nhỏ ra chỉ chỉ bụng nhỏ, lại dùng cái chân ngắn vung thành một vòng tròn lớn, hiển nhiên đang nói muốn rất nhiều, rất nhiều ăn ngon mới được.
Thật là một cái tiểu yêu tinh.
Joseph công cốc chờ đợi một hồi, khẽ cắn răng nhận mệnh sai ngươi đem đồ ăn tới. Thuộc hạ tác phong nhanh nhẹn, rất nhanh các loại cơm tàu, cơm tây đã bày kín một bàn, còn có điểm tâm ngọt tiểu tử yêu thích, quả thực không còn gì khen thêm được nữa.
Đây có lẽ là vụ bắt cóc thoải mái nhất thế giới.
Bởi Joseph đối với con mèo nhỏ quả thực giống như tổ tông vậy, muốn gì được nấy, bữa bữa đều có một bàn đồ ăn cùng điểm tâm ngọt, muốn cái gì liền cho cái đó, chỉ ngoại trừ việc không biến hình thì sẽ không thả ra. Mà mèo nhỏ trải qua 2 ngày ở chung đã hiểu được đại khái, Joseph chính là một tên bị bệnh xà tinh, hơn nữa đầu óc cùng trí thông minh song song đều có vấn đề.
Tỷ như vào lúc này, Joseph lần thứ hai mở ra trạng thái mười vạn câu hỏi vì sao "Yêu tinh các ngươi tu luyện thế nào?"
"Ngươi có quen biết với các yêu tinh khác không?"
"Ta nghe nói ngươi cứu Lệ Thiệu Lẫm một mạng, ngươi có phải là tìm đến Lệ Thiệu Lẫm báo ân?"
"Trong sách viết yêu tinh đều rất si tình.. Ngươi thích Lệ Thiệu Lẫm có đúng hay không?"
Những vấn đề này căn bản không chiếm được câu trả lời, bất quá Joseph không hề để ý, hỏi hỏi bỗng nhiên mặt lại hồng lên "ta sẽ đối với thật tốt, ngươi đừng thích Lệ Thiệu Lẫm, thích ta được không?"
Mèo nhỏ quả thực muốn thở dài. Nếu như hắn có thuốc, nhất định phải đút cho tên lắm mồm này ăn.
Một việc khác cũng khiến hắn thở dài chính là không thoát được. Đảo mắt đã trôi qua một ngày rưỡi, cũng không biết Lệ Thiệu Lẫm có vì hắn mất tích mà lo lắng hay không. Trước mắt chỉ đoán được nơi này là một khách sạn cao cấp, không gian trong phòng rất lớn, đáng tiếc cửa thời thời khắc khắc đều đóng chặt, căn bản không có cơ hội trốn đi. Cửa sổ thì càng không cần nghĩ, bản thân hắn đang ở trên hai mươi tầng lầu, nhảy xuống chắn chắn chết, lực lượng tu chân trong cơ thể còn chưa hồi phục trở lại, cưỡng ép sử dụng kĩ năng không phải hành động sáng suốt.
Hắn không biết rằng, Lệ Thiệu Lẫm không chỉ là lo lắng, mà là mất ăn mất ngủ, ngày hôm đó hắn đã gác lại mọi chuyện, tự mình tìm kiếm suốt đêm, trái tim theo thời gian trôi qua mà càng trầm xuống, sắc mặt khó coi dọa người.
Một nam nhân cô độc, tính cách lạnh lùng với một cuộc sống vô vị, một khi để ý cái gì, nhất định là sủng ái đến đòi mạng. Nếu như mèo nhỏ không mất tích, Lệ Thiệu Lẫm cũng không ý thức được chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, đối phương đối với mình trở nên quan trọng như vậy. Hắn thậm chí nóng nảy đến muốn giết người, vẫn là Lục Trạch liều mình khuyên nhủ "Con mèo của ngươi thông minh đến sắp thành tinh rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, coi như bị người bắt đi cũng sẽ tự mình chạy, nói không chừng ngày mai liền trở về."
Trong khoảng thời gian nửa ngày Lệ Thiệu Lẫm miễn cưỡng ngủ không đến hai tiếng, nhưng hai tiếng này cũng không thể ngủ yên, nhắm mắt lại liền thấy bộ dáng cô đơn bất lực của mèo nhỏ, âm thanh mềm mại khiến hắn yêu thương không hết, một đôi mắt xanh long lanh ngập nước lộ ra nồng đậm ủy khuất. Ngay sau đó hình ảnh xoay một cái, trên người nó máu tràn ra ngày càng nhiều.
Lệ Thiệu Lẫm nháy mắt bừng tỉnh, cũng không ngủ được nữa.
Ngắm nhìn bốn phía, đâu đâu cũng có vết tích mèo con để lại, các loại đồ dùng và đồ chơi cho mèo, còn có con gấu bông yêu thích của nó, nhưng mà.. mèo con biến mất.
Toàn bộ lồng ngực trở nên trống rỗng, gió ngoài của sổ thổi tới xuyên thẳng ngực mà qua, tay chân đều lạnh lẽo. Cái cảm giác này càng giống như yêu, thậm chí so với yêu càng thêm nồng đậm, sâu sắc. Một nam nhân bình thường yêu trúng một con mèo nhỏ, chuyện này cũng quá mức hoang đường.
Mà giờ khắc này, mèo con cũng đã tìm được phương pháp vượt ngục.
Cái này cần phải kể đến các gia đình ở tầng dưới, nói chính xác hơn, là con vẹt châu Phi màu xám được gia đình tầng dưới nuôi dưỡng.
Con vẹt này IQ khá cao, giá trị của nó đã lên thẳng đến một phòng nhỏ ở trung tâm thành phố, việc yêu thích của nó chính là hát vang mỗi tối, hát đều là thể loại trăng cũng đang lên, Thẩm Đồng càng nghe càng buồn bực, không nhịn được dùng móng vuốt gõ keng keng keng lên cửa sổ.
Tiếng hát vì vậy mà ngừng, mèo nhỏ dựa vào đôi tai nhạy cảm, vừa vặn nghe được vẹt đuôi dài cũng dùng mỏ gõ lên khung cửa sổ, cùng là loại nhịp keng keng keng, lại làm cho nó thở phì phò, râu vểnh cả lên.
Ai cũng không ngờ tới, tại đây, trong tòa khách sạn cao cấp, có một con mèo tầng 24 đang cùng với một con vẹt tầng 23 dùng mã Morse mà cãi nhau.
Keng keng cạnh keng cộc cộc cộc..
- Hát như vậy ồn muốn chết!
Keng cạnh keng keng cộc cộc..
- Quản nhiều như vậy ngươi là ai a!
Tuy rằng chúng nó đầu thai không hề tốt đẹp gì, có thể chính là không đánh thì không quen biết, một mèo một chim giao lưu với nhau đã nhanh chóng xây dựng nên tình cảm cách mạng, dưới sự lay động của mèo con, sự giúp đỡ của con vẹt cũng vì vậy mà thuận lí thành chương.
Vì vậy nói chuyện điện thoại xong chủ nhân con vẹt cũng chỉ thấy vẹt của hắn đột nhiên mở của sổ, từ ban công bay ra ngoài, một lúc sau lại bay xuống, trên lưng lại có thêm một con mèo phi thường xinh đẹp.
Mèo nhỏ đã được Lệ Thiệu Lẫm nuôi gần 3 tháng, ngoại hình cùng với lúc vừa được Lệ Thieeun Lẫm mang về cũng không chênh lệch bao nhiêu, giống như không hề lớn lên. Mà một mình cơ thể con vẹt cũng đạt tới 40cm, sau khi duỗi cánh thì càng to hơn, chở một con mèo chỉ 20cm cũng chẳng tính là vất vả.
Chủ nhân con vẹt nhất thời ngẩn người. Không nói đến chuyện vẹt của hắn từ trước đến giờ đều ngạo kiều, chạm còn không cho chạm chứ đừng nói cưỡi, càng quan trọng là.. Hắn thề, hắn từ trên mặt con mèo đang cưỡi trên con vẹt của mình nhìn thấy rõ ràng biểu cảm rất nhỏ.
Theo bản năng liền dùng điện thoại đang cầm trong tay liên tục chụp ảnh chúng nó, sau đó đăng lên Facebook.
Làm một đạo diễn kiêm nhà sản xuất phim nổi tiếng, số lượng người theo dõi tài khoản chủ cpn vẹt cũng không phải là ít, trong nháy mắt liền truyền đi rộng rãi. Tại thư phòng xử lí công vụ, cho đến khi nghe tiếng cửa sổ Joseph mới cảm thấy không đúng, lúc kinh ngạc chạy tới thì đã chậm, ngay cả lông mèo cũng không nhìn được.
Joseph cũng không phải không hiểu mã Morse, lại kém ở thính lực. Thính lực của động vật so với con người cao gấp mấy lần, một mèo một chim lại gõ rất nhẹ, con người căn bản không thể nghe rõ.
Con vẹt đã đưa người bạn mới của nó đến bến xe bus gần nhất, con mèo nhỏ ngẩng đầu, rất may mắn tìm được tên con đường chỗ tập đoàn Lệ thị, sah đó đàng hoàng trịnh trọng cùng những người khác chờ xe đến. Vừa khéo lúc này xe bus cũng tiến đến, nó lên cùng mọi người, giương mắt liền nhìn thấy một chỗ ngồi, xoẹt một cái liền nhảy lên.
Em gái đi sau nó hoa hoa lệ lệ mà kinh sợ.
Trời ạ, một con mèo nhỏ cũng sẽ cướp chỗ ngồi, động tác còn lưu loát gọn gàng, nhất định là phương thức lên xe của ra không đúng! Ta có nên xuống xe rồi lên lại lần nữa!
* * *
Mã Morse hay Mã Moóc-sơ là một loại mã hóa kí tự dùng để truyền các thông tin điện báo những năm 70-76. Mã Morse dùng 1 chuỗi các thành phần đã được chuẩn hóa để biểu diễn các chữ, số, dấu và các kí tự đặc biệt cho 1 thông điệp. Các thành phần có thể được biểu diễn bằng âm thanh, các dấu gạch hoặc các xung..
Mã Morse hiểu đơn giản chính là mã điện báo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT