Sau khi bác sĩ rời đi, Tịch Diêm liền trở lại phòng ngủ tiếp tục trông Thẩm Đồng, sắc mặt tối tăm vì bộ dáng ngoan ngoãn ngủ yên của đối phương mà hơi hòa hoãn xuống.

Người từng yêu đều biết, người trong lòng yên bình ngủ ở nơi mà mình vươn ray liền có thể chạm tới là việc tốt đẹp đến nhường nào, huống hồ bộ dạng Thẩm Đồng lúc ngủ không còn sự lạnh nhạt và xa cách như lúc tỉnh, chỉ còn lại dịu ngoan cùng hồn nhiên, làm Tịch Diêm không nhịn được mà muốn yêu thương chở che, lại mang theo một vẻ đẹp điềm đạm đáng yêu, hắn không đành lòng quấy nhiễu.

Cùng lúc đó Tịch Diêm lại sinh ra sự hãi không nói nên lời.

Mỗi ngày mỗi đêm đều nhìn đối phương nhưng bản thân vẫn hoảng sợ không có lối thoát. Nắm ở trong lòng bàn tay lại trơn loáng như ngọc, nhẵn nhụi như bất cứ lúc nào đều có thể để tuột mất. Càng cứng rắn thì càng dễ vuột mất, đồng thời càng đẩy càng xa.

Hắn đến cùng vẫn không biết phải làm thế nào để có thể bảo vệ cũng như vĩnh viễn giữ lấy hắn.

Thẩm Đồng thích tư thế nằm nghiêng, nửa cái đầu nhỏ vùi vào trong gối lộ ra cái mũi tinh xảo cùng đôi môi đang chu lên, lỗ tai trắng mịn cùng những sợi tóc mềm mại, ngoan khiến người nghĩ muốn cắn một cái. Tịch Diêm vuốt ve khuôn mặt mềm mại của hắn, trong lúc ngủ Thẩm Đồng xảm nhận được hơi thở quen thuốc, giống như khi ở cùng Hàn Doanh và Nicolas vậy, vô ý thức mà kề sát mặt vào tay Tịch Diêm nhẹ nhàng cọ cọ.

Tịch Diêm nhất thời sững sờ, không tự chủ được ngừng hô hấp, đại não cũng trống rỗng, phảng phất như xung quanh không tồn rại bất cứ thứ gì.

Trong lòng hắn vốn tràn ngập thống khổ ngột ngạt và nóng nảy bất an, cũng từng đối với Lôi Tiêu Sơn và Sông Cầu sinh ra căm ghét điên cuồng, lại vào thời khắc nhìn Thẩm Đồng lúc này, đột nhiên lại thấy hết thảy đều không tính là cái gì.

Tịch Diêm liền cứ như vậy ngồi ở bên giường với người trong lòng cả một đêm, mãi đến tận sáng sớm hửng đông cũng không cảm thấy uể oải.

Hài tử không có cũng được, chỉ cần còn Thẩm Đồng khỏe mạnh là được, hắn vốn cũng không muốn Thẩm Đồng có ấn tượng xấu về hắn vì sự thái quá của mình. Hắn quyết định sau này sẽ tận lực khống chế lòng ghen tị cùng dục vọng chiếm hữu của mình, toàn tâm toàn ý bù đắp cho những sai lầm của mình, một lần nữa theo đuổi Thẩm Đồng, từng chút một làm rung động trái tim hắn, không quản mất bao lâu, quá trình khó khăn gian khổ như thế nào.

Hài tử còn chưa được 3 tháng, bác sĩ đề nghị sử dụng thuốc phá thai, nhưng ở thời đại dược vật thiếu thốn này, trước mắt không có thuốc tiêm, chỉ có thể chọn phương pháp cổ xưa nhất, thông qua miệng đem thuốc phá thai uống vào.

Tịch Diêm dựa theo lời bác sĩ đem thuốc thả vào trong canh nấu lên, nấu xong bưng đến trước bàn, hít sâu một hơi mới mở miệng "Đồng Đồng, ngươi trước nghe ta nói, lúc trước tại bệnh viện, bác sĩ đã chuẩn đoán là ngươi hoài bảo bảo.."

Thẩm Đồng đương nhiên biết mình có bảo bảo, cho nên không có bất cứ biểu hiện kinh ngạc nào, chỉ có chút kì quái tại sao Tịch Diêm lại vào lúc này mà đột nhiên nhắc đến.

Tịch Diêm lén lút siết chặt nắm tay, tiếp tục nói "Thế nhưng tình trạng thân thể của ngươi bây giờ nếu sinh bảo bảo sẽ gặp nguy hiểm, cho nên không thể giữ nó được.."

Hắn nỗ lực duy trì giọng nói bình tĩnh, tay vẫn như cũ mà run lên một cái, sau đó đem bát canh đưa tới gần Thẩm Đồng "Đồng Đồng, bên trong chén canh này có thuốc phá thai, đem canh uống là.."

Lời còn chưa dứt đã bị động tác lui về sau của Thẩm Đồng cắt đứt. Chỉ thấy sau khi Thẩm Đồng nghe được ba chữ 'thuốc phá thai' liền vội vã lui thật xa về phía sau, thái độ tràn đầy đề phòng cùng khủng hoảng, cả thân thể đều căng thẳng, giống như thú con đối mặt với nguy hiểm.

Ngoại trừ sự cần thiết đối với nhiệm vụ, Thẩm Đồng mấy ngày nay đối với bảo bảo trong bụng bất tri bất giác mà sinh ra một loại tình cảm khó nói, phản ứng đầu tiên tự nhiên là cách xa người và vật có ý đồ thương tổn bảo bảo.

Thấy vậy liền không nhịn được cho là Tịch Diêm không thích đứa nhỏ, cho nên mới có thể nhẫn tâm muốn đem hài tử loại bỏ như vậy.

Dù sao Thẩm Đồng cảm thấy tình trạng thân thể của mình không có bất cứ vấn đề gì, ngoại trừ buồn ngủ ở ngoài thì ngay cả nôn nghén cùng phản ứng không tốt đều không có, đương nhiên không hiểu được lời nói của bác sĩ cùng sự xoắn xuýt của Tịch Diêm, thậm chí không nhịn được hoài nghi Tịch Diêm thấy mình thân là nam nhân nhưng lại có thể hoài bảo bảo là quái thai không bình thường, cho nên mới muốn giết chết bảo bảo rồi coi như chưa cho chuyện gì xảy ra. [Nó mà dám làm thế thật thì sống không nổi đâu cưng..]

"Ngươi" Vừa nghĩ đến đó toàn thân liền phát lạnh, gương mặt lại càng trở nên trắng nõn long lanh [chỗ này cứ hiểu như 'trắng gần ngư trong suốt' đi] "Ngươi không muốn đứa nhỏ này?"

Trong lòng Tịch Diêm khó giải thích được mà co thắt, muốn giải thích nhưng vì trời sinh không giỏi giao tiếp mà không biết nói như thế nào, chỉ có thể cứng ngắc nói "Không phải như vậy, ta.."

"Đi ra ngoài" Thẩm Đồng đột nhiên chỉ vào cửa, trực tiếp đuổi người, âm thanh đều có chút bén nhọn "Lăn, mang theo chén thuốc kia cút ra ngoài!"

"Đồng Đồng.." Tịch Diêm sợ Thẩm Đồng phản ứng quá kịch liệt sẽ làm hại đến thân thể, liền tiến lên nỗ lực động viên hắn, lại không ngờ rằng tâm tình Thẩm Đồng càng trở nên mâu thuẫn kịch liệt, căn bản không cho phép người khác đến gần.

Cuối cùng Tịch Diêm chỉ có thể nghe lời đi ra khỏi phòng, đàng hoàng canh giữ ở ngoài cửa. [Chú nhọ vãi chưởng ra..]

Tuy rằng đợi ở bên ngoài, Tịch Diêm lại không dám thả lỏng một chút nào, thời thời khắc khắc đều chú ý động tĩnh bên trong cửa. Mà đến nửa ngày bên trong cũng không truyền ra bất kì tiếng động nào, mãi một lúc lâu sau, Tịch Diêm mới nghe được âm thanh rất nhẹ của tiếng bước chân.. Tựa hồ Thẩm Đồng đã trở lại giường ngủ thiếp đi.

Tịch Diêm ở ngoài cửa đợi rất lâu, mãi đến khi cảm giác được Thẩm Đồng đã hoàn toàn ngủ say, mới cẩn thận từng chút một đẩy cửa ra, rón rén đi vào nhà. [Vậy là vừa nãy chú bị đuổi ra khỏi nhà chứ không phải phòng hả ==]

Sắc mặt taia nhợt của Thẩm Đồng làm Tịch Diêm không nhịn được mà sinh ra đủ loại lo lắng, mơ hồ cảm thấy mình hình như lại làm ra một việc sai lầm, thậm chí nghĩ nên tìm bác sĩ thảo luận thêm lần nữa về vấn đề phá thai. Tịch Diêm lẳng lặng nhìn Thẩm Đồng trong phút chốc, tỉ mỉ giúp hắn đắp tốt chăn, liền khóa cửa chuẩn bị đi ra ngoài.

Cũng không biết rằng sau khi hắn vừa ra khỏi cửa, Thẩm Đồng liền mở mắt ra.

Trong mắt hắn căn bản không có một tia buồn ngủ, ngổi dậy, ôm đầu gối suy nghĩ, cả người tĩnh lặng như một khối ngọc điêu khắc lạnh lẽo.

Thẩm Đồng liền quyết định nhân cơ hội hiện tại rời đi nơi này, trở lại rừng sớm một chút.

Rõ ràng đã hạ quyết tâm, nhưng lại có một loại nôn nóng khó rả, lại không biết sự nôn nóng kia là từ đâu đến.

Thẩm Đồng đứng dậy, cuối cùng nhìn một lần xung quanh gian nhà trống rỗng, cái bàn quen thuộc, gièm cửa theo gió mà khẽ giương lên.

Đáy lòng càng sinh ra mấy phần không muốn. Cũng tại lúc này, đột nhiên hiểu ra, sự nôn nóng này là bắt nguồn từ đây.

Cùng lúc đó, Tịch Diêm khó giải thích được mà sinh ra một trận bất an, hai đội viên vẫn tiếp tục hướng hắn báo cáo về việc thú triều, nhưng hắn vẫn luôn không chú tâm, cuối cùng thẳng thừng đánh gãy lời đội viên "Ra muốn về nhà mộ chuyến."

Chương Hoa Khải làm bạn với hắn nhiều năm như vậy, tự nhiên biết việc của Thẩm Đồng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại, chỉ nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Tịch Diêm mà hơi nhíu mày lại.

Tịch Diêm hoàn toàn không biết, cùng lúc hắn rời đi đội săn bắn, Thẩm Đồng đã nhanh chóng đến được cổng thành. Nhân viên phòng nghiên cứu cùng đội viên săn bắn có quyền lợi tự do ra vào thành như nhau, huống chi Thẩm Đồng cùng lúc kiêm luôn hai cái thân phận, một vệ binh gác thành đã từng trông thấy hắn lúc trước còn lên tiếng chào hỏi, cũng căn dặn nói thú triều sắp tới, phải đi sớm về sớm.

Tất cả đều thuận lời ngoài ý muốn, ngay cả bản thân Thẩm Đồng cũng không dám tin tưởng. Đảo mắt một cái, hắn đã ở bìa rừng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Chu thành ở phương xa, sau đoa từng bước một tiến vào nơi sâu thẳm của rừng xanh.

Tịch Diêm càng chạy càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy như bay về đến nhà, còn chưa mở cửa liền phât hiện không đúng.

Bên trong yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân gấp gáp cùng tiếng thở dốc ồ ồ của hắn. Tịch Diêm lập tức tiến thẳng về phía phòng ngủ, động tác vô cùng mãnh liệt, nhưng giây tiếp theo liền nfaay ngẩn cả người.

Bày trí bên trong phòng ngủ không hề thay đổi, tất cả mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có người là không thấy đâu.

Tịch Diêm chưa từ bỏ ý định, tìm kiếm một vòng, cuối cùng mới chấp nhận sự thật là Thẩm Đồng không còn ở đây, lại nghĩ đến hắn có thể lại bị người bắt đi hay không, lập tức liền muốn phái người đi thăm dò.

Thời điểm Chương Hoa Khải nhìn thấy Tịch Diêm một lần nữa, cả người hắn đều bao quanh bởi khí tức khủng bố, đứng ở nơi đó, ngay cả khung cảnh xung quanh cũng theo đó mà căng thẳng lên, cũng làm những người xung quanh không dám thở mạnh.

Mạng lưới của Tịch Diêm đã thẩm thấu hơn một nửa nội thành, nếu như trước đó hắn an bài một người ở cổng thành, Thẩm Đồng căn bản không có khả năng rời khỏi thành, nhưng đáng tiếc Tịch Diêm hoàn toàn không nghĩ tới điểm này, không chỉ như vậy, hắn cũng chỉ lo cho người kiểm tra trong thành, căn bản không nghĩ tới việc đi hỏi vệ binh gác thành.

Dù sao mùa đông cũng sắp tới, hơn nữa lại có thú triều uy hiếp, vô luận người nào cũng sẽ không lựa chọn lúc này mà rời khỏi thành. Mà kết quả lục soát trong thành của Tịch Diêm tự nhiên không có chút đầu mối nào, theo thời gian trôi qua, trong lòng hắn cũng ngày càng nôn nóng, cả bầu trời đều tràn ngập khủng hoảng nhanh đem hắn đè nát.

Ánh sáng cuối ngày của đầu mùa đông hắt lên thân hình hắn, từ trên xuống dưới, khắp toàn thân hắn lại lạnh lẽo đến lợi hại, giống như là bị đẩy vào một vực băng. Trong lòng thậm chí sinh ra phẫn nộ cùng uất ức, nghĩ tới sau khi hắn tìm được Thẩm Đồng, nhất định phải đem hắn nhốt lại, sau đó mãnh mẽ, mạnh mẽ..

Chung qui vẫn là không nỡ.

Tịch Diêm nện một quyền lên tường, tay đều bị đập đến chảy máu, bộ dáng áp suất thấp mà tàn nhẫn nhất thời đem thủ hạ chạy tới báo cáo dọa sợ mất hồn.

Đã nửa ngày trôi qua, Tịch Diêm đã 5 tiếng không nhìn thấy thân ảnh Thẩm Đồng, không được nghe âm thanh của hắn, vừa nghĩ cuộc sống này sẽ còn tiếp tục kéo dài, hắn thống khổ đến không áp chế được mà phát run.

Lúc hắn còn rất nhỏ đã phải nếm thử tư vị bị vứt bỏ, nhưng chưa bao giờ cảm thấy đau như vậy. Thứ đáng sơ nhất ngoại trừ thói quen chính là tình yêu cố chấp, mà Tịch Diêm lại không chỉ đối với Thẩm Đồng thành quen, mà còn đối với hắn yêu thương cùng cố chấp đến không có thuốc chữa.

Từng ấy năm, hắn hoàn toàn dựa vào hai chữ Thẩm Đồng mà trưởng thành, mới có thể trở nên mạnh mẽ, hết thảy hi vọng cùng mơ ước của cuộc đời hắn, những chuyện tốt đẹp nhất mà hắn có thể tượng tượng chính là có được hắn, ở bên hắn.

"Ngươi không cần vội" Chương Hoa Khải cẩn thận từng chút nhìn sắc mặt Tịch Diêm, cẩn thận mở miệng "Tiếp tục kiên trì chờ một chút, một người lớn sống sờ sờ không có khả năng biến mất không có tung tích, nói không chừng lập tức liền có thể tìm được.."

Tịch Diêm không lên tiếng.

Hắn sợ bản thân vừa lên tiếng thì chính là điên cuồng gào thét, [.. where i dơ hình tượng ở đâu ==] cũng không thể mất mặt mà nói cho thuộc hạ, hắn không chờ được, một khắc cũng không chờ được.

Nói chung Tịch Diêm cũng đã điều tra ra được hướng đi của Thẩm Đồng vào đêm trước, cũng tìm được vệ binh từng nói chuyện với Thẩm Đồng.

Vệ binh bị thần sắc khủng bố của Tịch Diêm hù dọa, ngay lập tức khai báo toàn bộ, Tịch Diêm đầu tiền là sững sờ, sau đó túm chặt vạt áo vệ binh, trừng mắt gằn từng chữ "Ngươi nói cái gì? Ngươi tận mắt nhìn thấy hắn ra khỏi thành?"

"Ta chỉ nhìn thấy một mình hắn ra khỏi thành, cũng không biết hắn muốn đi đâu.."

Nếu như vừa rồi Tịch Diêm chỉ có phẫn uất, hiện tại thì tâm tình gì cũng mất sạch, chỉ còn dư lại lo lắng đầy trời. Mùa này ra khỏi thành nguy hiểm cỡ nào không cần nói cũng biết, huống chi đồ trong nhà còn nguyên, cho nên ngay cả một bộ quần áo Thẩm Đồng cũng không mang đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play