Vũ Văn Dận lo lắng nhất chính là thiếu niên sẽ sinh bệnh phát sốt, theo bản năng vươn tay sờ trán của cậu. Có lẽ là do nhiệt độ tay hắn vốn đã cao, sờ không thấy chênh lệch gì, định cúi đầu chạm trán của mình lên đối phương.
Tướng mạo cỗ thân thể này của Thẩm Đồng khoảng chừng mười lăm tuổi, lớn tuổi hơn Vũ Văn Dận một chút, nhưng Vũ Văn Dận cho dù là tướng mạo hay thân hình, nhìn qua đều lớn hơn Thẩm Đồng. Cho dù Thẩm Đồng không phục muốn quy do cổ nhân trưởng thành sớm, cũng không thể nào thay đổi sự thật trước mắt. Thế là Vũ Văn Dận cúi người, bóng hình trong nháy mắt đã bao phủ từ đầu đến chân Thẩm Đồng cực kỳ chặt chẽ, một khe hở cũng không để lại.
Mà Thẩm Đồng chỉ cảm thấy bóng hình lật người nằm úp trên người mình, đại não chưa thanh tỉnh nhất thời không biết nên làm ra phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn Vũ Văn Dận, ngây ngốc mở to mắt.
Cho tới khi trán hai người kề sát vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp giao triền, có một thứ gì đó không rõ nghĩa lan tràn trong một tấc vuông này. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Thẩm Đồng tròn vo trong suốt như một viên đá mắt mèo, Vũ Văn Dận thì híp hai mắt lại, đáy mắt lộ ra ôn nhu sủng nịnh cùng với sự quyến luyến, như một vùng biển sâu thẳm.
Thời gian vào giờ khắc này giống như dừng lại vài giây, xung quanh cũng yên tĩnh dị thường, chỉ nghe thấy tiếng tim đập phát ra từ trong lòng ngực của riêng mình.
Thẩm Đồng đương nhiễn không sinh bệnh phát sốt. Tu vi Yêu Hoàng kỳ vẫn ở đây, bệnh bình thường của con người đối với cậu không đáng ngại. Trọng điểm chú ý của Vũ Văn Dận lúc này cũng không còn là nhiệt độ của cậu nữa, ngắm nhìn ở khoảng cách gần, đôi mắt kia càng khiến cho lòng người rung động. Cuối cùng Vũ Văn Dận không cách nào khống chế hôn lên mí mắt thiếu niên, lại chậm rãi chuyển qua mi tâm, mềm nhẹ giống như chuồn chuồng lướt nước. Đối đãi giống như với một vật quý trọng tới cực hạn, tình cảm cất dấu trong lòng mãnh liệt mà to lớn, lại chỉ có thể thông qua cử chỉ nhó bé nhất để biểu đạt ra ngoài.
Cứ như vậy, sau khi trải qua một trận sờ soạng, đầu tựa đầu cùng với tiếp xúc môi, cuối cùng Vũ Văn Dận mới có được kết quả chắc chắn: "Nhiệt độ ổn định, không nóng, chắc là phản ứng sau khi say rượu."
Vừa nói vừa giơ tay lên xoa mày Thẩm Đồng, cẩn thận xoa bóp xung quanh thái dương, "Ngoan, sau khi say rượu vốn khó chịu.. Nhức đầu lắm không? Dạ dày có phải cảm thấy khó chịu không? Còn có chỗ lúc trước bị ngã, bây giờ còn đau không?"
Thẩm Đồng theo chuỗi câu hỏi này mà nhớ lại một vài đoạn vụn vặt sau khi say rượu tối qua, bên tai không khỏi đỏ lên. Giống như trốn tránh mà kéo chăn lên, kéo sạch chăn về phía mình, sau đó cuộn chăn trở mình, quay cái mông hướng về Vũ Văn Dận.
Vũ Văn Dận lập tức sửng sốt, có chút buồn cười đè lại bả vai Thẩm Đồng dưới chăn, cố gắng lật người lại.
Lật một hồi vẫn không thể thành công, ngược lại thiếu niên đã rúc vào tận phía cuối giường. Vũ Văn Dận lại không nỡ dùng sức, chỉ có thể ôm trọn cả người lẫn chăn vào người, "Sao vậy, tối hôm qua không phải nói mình là bông hoa nhỏ, còn nói mình là con khỉ nhỏ sao, bây giờ lại biến thành rủa nhỏ rồi à?"
Không nhận được hồi đáp, Vũ Văn Dận tiếp tục dùng giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ nói: "Sau rùa đen nhỏ lại núp ở trong vỏ không nói lời nào thế? Là tức giận không muốn để ý ai hay là ngủ mất rồi?"
"Rùa đen nhỏ" cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh thì xuyên qua chăn bông nên nghe ồm ồm: ".. Ừ, ta đang ngủ đông, ta ngủ rồi."
Vũ Văn Dận thật sự không khống chế được muốn cười ra tiếng, hồi lâu mới ra vẻ đứng đắn nói: "Thì ra là như vậy, đáng tiếc ngủ đông thì không thể ăn được rồi. Hôm nay là ngày đầu năm mới, dựa theo tập tục của Đại Du có rất nhiều đồ ăn ngon, ví dụ như bát bảo, đồ nướng thập cẩm, bánh mật nhiều màu, còn có cháo gà.."
Vừa nghe đến ăn, 'rùa đen nhỏ' lập tức không nhịn được giật giật, thậm chí theo từng tên món ăn mà chủ động xoay người. Nhưng đúng lúc này Vũ Văn Dận lại đột nhiên dừng lại, chuyển chủ đề: "Đồng Đồng, ta cảm thấy rất lạnh."
Thẩm Đồng vì tên món ăn mà len lén xoay người theo đó mà dừng lại, trong lòng có chút kỳ quái, không nhịn được trở mình, xuyên qua khe hở nhìn lướt qua Vũ Văn Dận.
Vừa nhìn lập tức biến nguyên nhân đối phương kêu lạnh, lập tức áy náy.
Nguyên nhân là do hai người họ cùng đắp chung một cái chăn, Thẩm Đồng đã tóm lấy toàn bộ chăn, bên phía Vũ Văn Dận trống không. Kinh thành mùa đông rất lạnh, nhiệt độ phòng ban ngày khoảng 0 độ, Vũ Văn Dận lại đang chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, dưới thời tiết lạnh giá mùa đông kiên nhẫn dỗ dành cậu hồi lâu.
Thẩm Đồng tự biết mình sai lập tức quyên chuyện vừa rồi, ngay sau đó lập tức vội vàng mở chăn lên đắp chung với Vũ Văn Dận, "Cái này, ta không cố ý.."
Vũ Văn Dận đương nhiên không thật sự bị lạnh. Dựa vào tố chất thân thể của hắn, cho dù không mặc đồ ở trong trời tuyết chạy vài vòng cũng không thành vấn đề. Nhưng lúc này lại giả bộ suy yếu, còn ra vẻ ho hai tiêng, "Đồng Đồng ngoan, ta không sao."
Thế là Thẩm Đồng càng thêm lo lắng, cầm tay Vũ Văn Dận cố gắng giúp hắn ủ ấm.
Cậu thân là một cái chăn, vốn đã mang theo hơi ấm, hai người mười ngón đan xen, mái tóc dài cũng bất tri bất giác quấn quýt vào một chỗ, khiến cho người ta dễ dàng liên tưởng tới một câu.
Vành tai, tóc mai chạm vào nhau.
Những từ này đọc đến thân mật gần gũi có loại tình cảm dao động, Vũ Văn dận nhìn nơi bàn tay đan xen với Thẩm Đồng, hận không thể kéo dài giờ khắc này cả đời.
Thẩm Đồng vẫn còn đang quan tâm hỏi: "Có tốt hơn chút nào chưa?"
"Ừm." Vũ Văn Dận gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói: ".. Ôm chắc sẽ ấm nhanh hơn."
Chăn nhỏ lập tức tri kỷ nói: "Vậy ta ôm sưởi ấm cho ngươi!"
Vừa nói vừa lập tức vươn tay chủ động ôm lấy Vũ Văn Dận. Lần đầu tiên Vũ Văn Dận được chăn nhỏ dùng dáng vẻ con người chủ động ôm lấy, trong lòng không hiểu sao có chút kích động, lại mềm mại muốn chết. Thích một người đến một mức độ nhất định, có đôi khi chỉ là một cái ôm không mang theo chút tình dục nào, cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn.
Hiện tại tầm tuổi của Vũ Văn Dận chỉ cao hơn so với Thẩm Đồng 1-2cm, y phục của hắn Thẩm Đồng mặc vừa đẹp, thế là Vũ Văn Dận tìm y phục của mình, mặc từng cái vào cho Thẩm Đồng. Các nô tài Trường Đức cung nhất định không nghĩ tới chủ tử sau lưng họ lại có hình ảnh như này, vẻ mặt thỏa mãn hầu hạ người khác, ngay cả vớ cũng tự mình ra trận. Vỏ chăn của Thẩm Đồng màu lam giống như áo bảo của Vũ Văn Dận, nhìn thoáng qua hai người giống như mặc áo tình nhân, nhưng không toát ra cùng một lại khí chất.
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Vũ Văn Dận đều tới sân luyện võ luyện tập, vai cùng bụng đều đã luyện ra cơ bắpp, mặc y phục vào vô cùng anh tuấn. Mà thân hình Thẩm Đồng vốn thon dài, thắt lưng lại nhỏ, dây thắt lưng vòng quanh nhìn qua có loại lỗi giác vô cùng mềm mại, khiến cho người ta không nhịn được muốn dùng cánh tay đo thử một chút rốt cuộc nó mảnh với mềm như thế nào.
Sợ bị cung nhân nhìn thấy mà dẫn tới phiền phức không cần thiết, chăn nhỏ vẫn dùng thuật ẩn thân, chẳng qua hiện tại cậu có miệng, có thể ăn rồi. Thế là mặc xong quần áo lập tức chạy tới bên bàn đợi điểm tâm, bộ dáng chờ mong đặc biệt chọc người yêu thương. Hai cung nữ mang đồ ăn lên chỉ thấy chủ tử của các nàng vẻ mặt dịu dàng nhìn khoảng không đối diện bàn ăn, thu lại tất cả mũi nhọn trên người, đôi mắt như Mặc Ngọc lộ ra sự ôn nhu sâu đậm, thậm chí còn xen lẫn yêu thương và thành kính.
Có lẽ là đang nghĩ tới người quan trọng nhất trong sinh mạng.
Toàn bộ nô tài Trường Đức cung đã bị Vũ Văn Dận thu phục làm tâm phúc, cũng không có ai dám bàn tán chủ tử, vậy nên toàn bộ đều làm như không thấy rồi lui xuống.
Thế là cuộc sống Thẩm Đồng cứ thoải mái trôi qua như vậy, ở bên cạnh Vũ Văn Dận ăn uống miễn phí thoải mái.
Ngày thường thông qua phơi nắng và ngủ nướng tiến hành tu luyện, còn có tử khí, bạch quang, vận xui thay nhau hút, thỉnh thoảng lại biến thành hình người ăn đủ loại thức ăn ngon. Hai năm đảo mắt trôi qua, cuộc sống như thế đối với một cái chăn mập không thích di chuyển mà nói quả thật không cần quá hoàn mỹ như thế.
Nhưng trong lòng Vũ Văn Dận cảm giác hắn rất có lỗi với chăn nhỏ. Đối phương vốn không nên bị hắn vây ở trong Trường Đức cung nho nhỏ này. Hắn có thể từ lời nói cùng hành động của cậu mà nhìn ra trước kia cậu đã đi qua rất nhiều nơi, cũng học được rất nhiều thứ, thậm chí có thể chỉ dạy và trợ giúp hắn trên một vài phương diện. Mà chăn nhỏ đã có thể tự nhiên hóa thành hình người bất cứ lúc nào, lúc nào cũng có thể rời đi, nhưng dù thể nào hắn cũng sẽ không buông tay.
Hắn biết mình ích kỷ và ti tiện, tựa như lúc nhỏ, con sẻ nhỏ bị thương từng được hắn nhặt được kia. Vũ Văn Chính Dương có thể có đủ loại chim chóc xinh đẹp, nhưng đối với hắn thì một con chim sẻ bình thường cũng đủ để cảm thấy vui vẻ. Hắn muốn giữ nó lại, vậy nên sau khi nó có thể bay, vẫn nhốt ở trong lồng, không muốn thả nó đi. Nhưng loài chim trời sinh vốn thuộc về tự nhiên, nhất là loài chim sẻ hoang dã không muốn bị trói buộc, cuối cùng con chim nhỏ kia không hề có sức sống nào mà chết đi.
Mà suy nghĩ của hắn lúc này không khác chút nào so với năm đó, hắn muốn chăn nhỏ vĩnh viễn theo ở bên cạnh mình, cho dù bẻ gãy cánh của cậu, cũng không thể để cậu rời đi.
Huống hồ chăn nhỏ của hắn con chim sẻ kia không thể so sánh được. Chim sẻ nhỏ chỉ là tuổi nhỏ nhất thời cảm thấy mới lạ muốn tìm bạn chơi, nhưng Thẩm Đồng là người duy nhất mà hắn để ý, người duy nhất mà hắn yêu.
Đời người rất dài, tình yêu cũng không phải là toàn bộ cuộc sống, nhưng Thẩm Đồng lại là toàn bộ của hắn. Đối phương không chỉ là người yêu, còn là người thân, ân nhân cứu mạng của hắn. Thế là gần đây Thẩm Đồng phát hiện ánh mắt Vũ Văn Dận nhìn cậu càng ngày càng quái quái, khát vọng tình yêu bên trong còn mơ hồ xen lẫn một chút áy náy và thương tiếc, còn có một chút tình cảm phức tạp, khiến cho trong lòng Thẩm Đồng không hiểu sao có chút sợ hãi.
Không biết trong lòng Vũ Văn Dận lại vừa não bổ cái gì rồi, thật giống như ở mỗi thế giới Hàn Doanh đều là vua não bổ.
Hai năm qua Vũ Văn Dẫn đã thành công lấy được lòng tin của Thanh Đế, cũng khi tròn mười lăm tuổi vì vô cùng tôn sư trọng đạo mà được Ngụy Tùng tiến cử vào triều. Nhìn lại Vũ Văn Chính Dương bên kia, tính cách vẫn cậy mạnh kiêu căng, lại còn vô năng, hào quang đích tử ở Tề vương phủ cũng từng chút một bị Vũ Văn Trạch con của Trịnh phu nhân cướp đi.
Nhưng đầu mùa xuân vừa tới, trên triều đã xảy ra một chuyện lớn. Sáng nay vừa mới nhận được tin tức, hơn tám trăm dặm quanh Giang Châu phủ đột nhiên bùng phát bệnh dịch.
Bắt nguồn từ Liễu gia thôn từ chính Giang Châu phủ. Ban đầu chỉ là người già cùng trẻ em sinh bệnh, nên không ai nghĩ tới ôn dịch. Nhưng bộ dáng chết đi của người bị bệnh đáng sợ, viền mắt biến thành màu đen, miệng sùi bọt mép, tứ chi văn mẹo, nổi cả gân xanh, mùi thi thể cũng vô cùng nồng nặc. Thời điểm thi thể còn chưa được hạ táng, không ngờ lại có một nhóm người lớn ngã xuống, chứng bệnh giống hệt nhóm người trước, tốc độ lan tràn nhanh chóng không thể kiểm soát.
Cho dù ở xã hội hiện đại, một khi có bệnh truyền nhiễm lan ra cũng sẽ chết rất nhiều người, chứ đừng nói tới thời cổ đại lạc hậu không có kỹ thuật khoa học cùng với điều kiện chữa bệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT