Thế là Vũ Văn Dận kéo chăn nhỏ vào trong ngực, hướng về phía bụng cậu bắt đầu xoa xoa. Lực đạo Vũ Văn Dận dùng vừa phải, chăn nhỏ bị xoa tới cực kỳ thoải mái, giống như một con mèo ngửa mặt thành hình số 8 (八) lộ ra cái bụng với chủ nhân, cả chăn đều thoải mái, thậm chí gần như muốn ngủ thẳng ở trong lòng Vũ Văn Dận.
"Đừng ngủ." Vũ Văn Dận thần kỳ cảm nhận được ý tứ của chăn nhỏ, cúi đầu nói: "Ngoan, lên giường ngủ."
Nhưng chăn nhỏ lười biếng không muốn động, chơi xấu mè nheo trong ngực Vũ Văn Dận một chút, sau đó vương ra hai góc chăn nhỏ muốn ôm.
Bộ dáng ngây thơ khiến cho Vũ Văn Dận nhẹ cong khóe miệng, nhận mệnh ôm lấy cậu lên trên giường. Trên đường chăn nhỏ ở trong lòng Vũ Văn Dận tự dùng thuật thanh tẩy làm sạch bản thân, chỗ bị khóc ướt cũng biến mất. Vừa lên giường còn rất tự giác bày ra bộ dáng quy củ như một chiếc chăn bình thường được trải phẳng, còn vặn vẹo uốn éo như con sâu lông, ý tứ rõ ràng bảo Vũ Văn Dận nhanh chóng đi vào ngủ.
Hoàn cảnh sống của Trường Đức cung không biết tốt hơn mấy trăm lần so với Thiên viện của vương phủ, giường vừa dài vừa rộng, lại có đệm rất dày vô cùng thoải mái, bốn phía còn treo mành và màn trướng, chất lượng vải vô cùng tốt và hoa mỹ. Vũ Văn Dận yêu thương vuốt ve lưng 'sâu lông', nhưng không lập tức lên giường, mà xoay người mở cái tủ được làm từ cây tử đàn ở trong góc.
Chăn nhỏ nghe được tiếng tủ mở vang lên, không nhịn được thò người ra, có chút ngạc nhiên không hiểu Vũ Văn Dận muốn làm gì. Ngay giây sau lập tức không vui, cơ thể mũm mĩm bồng bềnh cũng xẹp xuống mấy phần.
Cậu thấy Vũ Văn Dận thế mà lấy ra từ trong tủ một cái chăn rất rất rộng!
Đêm đông của kinh thành từ trước tới giờ đều khó khăn, thế nên Cản phi cùng Thượng Tẩm cục đều đưa tới tặng cho Vũ Văn Dận vài cái chăn mới tinh, được nhóm nha hoàn cẩn thận cất vào trong tủ, trong đó có một cái chăn uyên ương hai người đắp không sợ nhỏ.
Nhìn thấy cái chăn uyên ương này, một luồng ghen tức bắt đầu lan tràn ở trong lòng chăn nhỏ, cảm thấy cả chăn đều không ổn, thậm chí còn cảm thấy tức giận không nói thành lời, sắc mắt cũng có xu hướng biến đen.
Cậu rõ ràng cực dày, cực ấm, cực mềm, sao đối phương lại muốn cái chăn khác! Trước mặt mình dám tìm tiểu tam, thật sự là quá đáng!
Lúc Vũ Văn Dận trải chăn uyên ương lên giường, chăn nhỏ lập tức giống như con sư tử nhỏ bị xâm phạm lạnh địa, lông toàn thân như muốn dựng đứng dậy. Đáng tiếc là cậu không có lông, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn cái chăn uyên ương, giống như muốn đục một cái động trên đó.
Hừ, lớn như thế, chắc chắn không ấm bằng ta! Sờ chắc chắn cũng không mềm như ta! Con uyên ương lớn được thêu phía trên giống hệt gà, vừa xấu vừa cay mắt! Hơn nữa đây chỉ là mặc thêm một cái vỏ chăn, cởi vỏ chăn ra chắc chắn không trắng như ta!
Nếu như cái chăn uyên ương kia cũng thành tinh, sợ là sẽ có cảm giác rất oan uổng. Nhưng nó chỉ là một vật chết, hoàn toàn không biết bản thân bị một.. cái chăn khác thở hổn hên phê phán một lượt từ đầu tới chân.
Vũ Văn Dận vẫn không hề hay biết, sau khi trải xong chăn uyên ương chuẩn bị lên giường. Chăn nhỏ vừa mới chủ động phơi bày ý bảo hắn lên giường, mà hắn lại đợi tới khi lấy chăn uyên ương mới lên, buồn bực trong lòng thoáng chốc mở rộng tới lớn nhất, tung mình một cái lăn tới giữa giường.
Cậu thật sự tức giận, trong lòng thầm đem tên đàn ông đểu cáng dám tìm tiểu tam mắng một lần. Ngươi đã mất đi cái chăn vốn có rồi! Lần này xoa bụng không dùng được đâu, phải dỗ ta thật tốt mới được! Còn phải ôm một cái bay cao cao, ta mới xem xét xem có nên tha thứ cho ngươi hay không!
Ngay giây sau cả chăn đã bị Vũ Văn Dận ôm từ phía sau.
Nhiệt độ ấm áp từ lồng ngực Vũ Văn Dận truyền tới lưng chăn nhỏ, cùng lúc đó cảm giác trên người bị đè nặng, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện Vũ Văn Dận ôm mình cùng nhau đắp chăn uyên ương, không khỏi ngẩn người.
Tức giận trong lòng chăn nhỏ nháy mắt biến mất. Mới vừa rồi rõ ràng còn nói muốn ôm bay cao cao một cái mới xem xét tha thứ cho đối phương, hiện tại chỉ là bị ôm, đã thỏa mãn vui vẻ đến phình người.
Mẹ ơi, Vũ Văn Dận đắp chung chăn với cậu! Lại còn là chăn uyên ương! Bây giờ nghĩ lại, con uyên ương vừa mới nhìn thấy cũng không giống gà lắm, trên đầu lông vũ diễm lệ, màu sắc rực rỡ hoa lệ, rõ ràng là xinh đẹp muốn chết, hơn nữa hai con đều là đực!
Thật ra thì từ lúc Vũ Văn Dận biết chăn nhỏ là tiểu yêu tinh đã muốn ôm cậu ngủ như vậy, nhưng vẫn luôn không có điều kiện làm điều này. Ở trong mắt Vũ Văn Dận, chăn nhỏ chính là một người sống sờ sờ, xoa dịu hắn, làm bạn với hắn, thậm chí cứu mạng hắn, tuyệt đối không phải một cái chăn, sao có thể coi cậu như chăn mà dùng được. Đèn đã tắt, mành che cũng được Vũ Văn Dận thả xuống, hắn ở trong bóng tối ôm chăn nhỏ khiến người an tâm, cúi đầu hỏi: "Còn hai ngày nữa là tới năm mới rồi, có muốn món quà năm mới nào không?"
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, chăn nhỏ có chút xấu hổ và mất tự nhiên xoay người lại, biến thành tư thế tựa vào trong ngực Vũ Văn Dận, còn dùng góc chăn phủ lên vai Vũ Văn Dận. Cậu cũng có mấy nguyện vọng muốn hoàn thành, nhưng không muốn đồ vật gì cả, liền đáp: "Không có.. Ngươi thì sao?"
"Ta đã có ngươi." Vũ Văn Dận cầm chặt một góc chăn nói: ".. Ngươi chính là món quà tốt nhất cả đời này của ta."
Chăn nhỏ lại muốn đỏ mặt, may mà trong bóng tối không ai thấy. Vũ Văn Dận lại hỏi: "Cảm thấy ấm không?"
Chăn nhỏ tựa vào trong ngực Vũ Văn Dận, trên dưới cả người đều vì nhiều độ ấm áp của Vũ Văn Dận mà cảm thấy ấm nóng, trên người còn đang đắp cái chăn khác, so với phơi nắng còn thoải mái hơn. Có lẽ là vì tử khí đế vương, hơi thở nhợt nhạt của Vũ Văn Dận trên trán cũng khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, ngoài ra còn có một loại cảm giác an toàn không nói nên lời.
Vội gật đầu: "Ừm."
Thanh âm của cậu đã mang theo sự buồn ngủ ấm áp, nhưng Vũ Văn Dận muốn nghe được nhiều hơn âm thanh dễ nghe của cậu, nói: "Ngoan, đừng ngủ, tiếp tục nói chuyện với ta đi."
Chăn nhỏ ngày càng buồn ngủ, ".. Nói gì nha?"
"Nói xem lúc nào ngươi đã có thể nói chuyện."
"Hôm nay này, linh lực đầy đủ, đương nhiên là có thể nói chuyện." Ngay sau đó chăn nhỏ nhớ tới lúc Vũ Văn Dận ngã xuống kia, vội nói: "Ngươi ngã bị thương không? Có thấy đau chỗ nào không?"
Âm cuối của cậu vì buồn ngủ mà nghe vô cùng mềm nhẹ, lại tràn ngập lo lắng và nôn nóng, khiến cho Vũ Văn Dận giật mình, "Không có." Tiện đà cong môi trong bóng tối, "Chăn nhỏ của ta quan tâm ta như vậy, ta rất vui."
"Tên ta là Thẩm Đồng, mới không phải là chăn nhỏ." Chăn nhỏ có chút ngạo kiều vặn vẹo uốn éo cơ thể, "Lúc nãy ngươi lấy cái chăn khác tới, ta vốn tức giận."
Vũ Văn Dận một bên âm thâm ghi nhớ tên chăn nhỏ, một bên hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì ngươi lựa chọn đắp cái chăn khác chứ không đắp ta." Nói tới đây chăn nhỏ vẫn cảm thấy tủi thân, "Rõ rành ta là cái chăn số một thiên hạ!"
"Ngươi đương nhiên là cái chăn số một." Nụ cười bên khóe miệng Vũ Văn Dận không khỏi gia tăng, "Mà nó chỉ là một cái chăn bình thường không biết gì cả, có gì đâu mà ăn giấm? Ta lại không phải là người sẽ đắp thứ gì đó có thể nói chuyện lại nóng nảy."
Song ở trong lòng chăn nhỏ, đồng loại mới là đại địch đứng đầu, nếu như Vũ Văn Dận mặc trên người chăn lông hay áo lông gì đó, ngược lại cậu sẽ không ăn giấm. Dựa theo logic hiếm thấy của cậu, nếu như đối phương thích chủng loại khác, vậy thì không cần nói nhiều trực tiếp tách ra, ngay cả chút vãn hồi cũng không cần, càng không cần nói tới có ăn giấm hay không. Vì.. cậu cũng không có cách nào biến thành chủng loại khác. Nhưng nếu đối phương thích đồng loại của cậu, có thể lại ra sức một chút, ít nhất thua người không thua trận.
Cuối cùng Vũ Văn Dận nhẹ nhàng vỗ lưng chăn nhỏ ngủ thiếp đi. Nhưng sau khi ngủ lại nằm mơ, trong mơ lại là một câu chuyện ghen tuông. Nhân vật chính là bản thân khi trưởng thành, và một thiếu niên hồng y xinh đẹp rực rỡ.
"Đồng Đồng, vừa rồi nữ nhân xấu xí kia chủ động mời ta tới nhà nàng." Vũ Văn Dận nhìn bản thân khi trưởng thành ra vẻ tủi thân hỏi thiếu niên hồng y nói: "Sao ngươi lại không ăn giấm, ngươi nhất định là hết thương ta rồi, thật đau lòng.."
Nhưng thiếu niên lại có chút kỳ quái trừng mắt nhìn: "Có cái gì mà ăn giấm, nàng là Xà tộc, cũng không phải đồng loại của ta." Nói xong lời, lại rất đắc ý ngẩng cao đầu nhỏ, nhíu mày nói: "Chẳng qua ngươi cũng không tìm được đồng loại của ta đâu, bởi vì trong cả ba nghìn thế giới này cũng chỉ có duy nhất một con phượng hoàng là ta."
Sự thoải mái và rực rỡ giữa lông mày thiếu niên chói mắt làm cho người ta không có cách nào dời đi tầm mắt. Mà vẻ mặt trên gương mặt xa lạ kia của bản thân so với hắn hiện tại còn sủng nịnh hơn gấp trăm lần, cười nói: "Cho dù ngươi không phải tiểu phượng hoàng duy nhất, cũng là duy nhất của ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT