Lần nữa tỉnh lại, đầu tiên Thẩm Đồng cảm thấy được có người đang vuốt ve cơ thể của cậu. Lập tức nhíu lại lông mày, muốn cho tên dám đùa giỡn lưu manh cậu một cái tát. Nhưng lúc này mới muộn màng phát hiện có chỗ không đúng.. Tay của mình đâu? Chân của mình đâu?
Trong lúc Thẩm Đồng đang hoang mang, thì thứ tử Tề vương phủ - Vũ Văn Dận mười hai tuổi đã đứng trước cái chăn trước mắt do dự hồi lâu. Tuy chưa trưởng thành, nhưng hắn đã sớm cảm nhận hết nóng lạnh tình người. Dòng chính, dòng thứ phân chia vốn nghiêm minh, mẹ đẻ lại bị cha đẻ chán ghét mà vứt bỏ, hắn từ nhỏ đã không được quan tâm nhét vào Thiên viện, địa vị còn không bằng một người hầu được sủng ái. Mà thế gian này đều là loại người ở trên cao giẫm đạp người bên dưới, chi phí ăn mắc đều bị ăn bớt từng tầng. Trước mắt ngày đông giá rét đang tới gần, nhưng chỗ này ngay cả một cái chăn hoàn chỉnh cũng không có.
Nhưng hôm nay, Vũ Văn Dận ở một góc ngoài viện phát hiện trên cây buộc một sợi dây thừng, mà trên sợi dây có một cái chăn rất dày.
Không khỏi tới gần, hướng về phía cái chăn cẩn thận xem xét. Chăn màu thuần trắng, dưới ánh mặt trời sạch sẽ trắng nõn như bông tuyết đầu mùa mấy ngày trước, hơn nữa nhìn vừa mềm mềm lại bông xù đáng yêu, xúc cảm vô cùng tốt, khiến người ta không nhịn được sinh ra xúc động muốn kiếm tra.
Vũ Văn Dận đã duỗi tay tới, thậm chí còn theo bản năng lau tay vào y phục trước khi vươn tay, sợ chạm bẩn nó.
Quả nhiên mềm mại, còn mang theo tính đàn hồi và ấm áp rõ ràng. Vũ Văn Dận cẩn thận sờ xong, lại áp sát gương mặt vào chăn cọ một chút, còn hít hà hương thơm của nó. Hơi thở sạch sẽ của ánh nắng lại tươi mát ngọt ngào theo đó truyền tới chóp mũi, khiến hắn không nỡ rời đi.
Đáng tiếc cái chăn này lại không phải thứ hắn có thể sở hữu, đoán chừng là nha hoàn giúp chủ tử phơi ở chỗ này, khi nào trời tối sẽ thu lại.
Tay Vũ Văn Dận vô thức năm chặt, đáy mắt mang theo âm trầm và hận ý không thuộc về độ tuổi này, ngay sau đó không chút lưu luyến xoay người rời đi, cũng không tiếp tục liếc nhìn chiếc chăn này.
Ban ngày mùa đông vốn ngắn, một khắc khi bóng dáng Vũ Văn Dận biến mất ở khúc cua, sắc trời đã tối sầm xuống. Mà lúc này Thẩm Đồng cuối cùng cũng biết được đầu và chân của mình ở đâu, ngay sau đó lật mình một cái đứng bật dậy.
Tên lưu manh nhà mi có bản lĩnh sờ loạn thì có bản lĩnh tan học ra cổng trường gặp nhau!
Ủa, người đâu?
May mà không có ai, nếu như có người, nhìn thấy một cái chăn dùng hai góc chăn trắng mập dùng tư thế rất ổn định đứng vững, còn dùng một góc chăn ở trên có chút mờ mịt gãi cái cái đầu không tồn tại. Ngay sau đó góc chăn bên trái với góc chăn bên phải thay phiên nhau đi về phía trước hai bước, thoạt nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu lại có chút quỷ dị.
Không tìm được người, chăn nhỏ như con chim cánh cụt dùng hai góc chăn di chuyển hai bước. Nhưng cách di chuyển này thật sự quá ngu ngốc, hơi bất cẩn là sẽ lập tức nằm bẹp trên mặt đất.
≧︿≦ Cả cơ thể trắng như tuyết đều bị ngã bẩn, cực kỳ ưu thương.
Chăn nhỏ cố gắng tự mình bò dậy, lại không thế làm gì được, nó quá mềm mại, quá bồng bềnh, dùng bốn góc chăn hự hự cố gắng hồi lâu vẫn không thể thành công. Từ xa nhìn lại cũng chỉ thấy một cục trắng trắng mập mập phồng lên trên mặt đất tung lên tung xuống.
Cuối cùng tâm niệm vừa động, ngay sau đó cả cái chăn được một vầng sáng trắng bao phủ, chăn nhỏ trong nháy mắt biến thành hình người.
Chắc vì vỏ chăn chỉ có một màu trắng nguyên bản, không có bất kỳ hoa văn hay trang trí nào, Thẩm Đồng vừa biến trở lại hình người thì chính là trần trụi, hơn nữa da thịt toàn thân trắng như tuyết, tinh tế như phấn trắng. Tuy dung mạo vẫn là dáng vẻ vốn có của cậu, nhưng ngay cả một vết sẹo hay ấn ký cũng không có, nốt ruồi nhỏ ở dưới xương quai xanh cũng không nhìn thấy nữa.
Sắc trời càng ngày càng tối, khắp nơi đã tới đến mức không nhìn rõ đường. Mà thiếu niên rõ ràng bị ngã ngồi trên mặt đất đầy bui bặm, cả người trái lại càng thêm tinh khiết, không nhiễm hạt bụi nào.
"Đinh, chào mừng ký chủ tới thế giới mới, bên dưới là giới thiệu cơ bản về thế giới."
Giới thiệu thế giới lần này cũng được đọc vô cùng kịp thời, Thẩm Đồng bên này vừa mới lấy Tử Thụ Tiên y và Lăng Vân ủng trong ba lô hệ thống mặc lên người, bên kia đã nghe được tiếng thông báo hệ thống. Cầu nhưng trắng chậm rãi hiện ra trước mặt Thẩm Đồng, tiếp tục nói: "Thế giới này là thế giới cổ địa, thời gian bối cảnh gần với thời kỳ cuối nhà Đường, Vương triều trung ương dần dần suy tàn, phiên trấn chia cắt. Cục diện chính trị hơi có chút hỗn loạn, nhưng các loại công nghiệp thủ công và buôn bán đều mạnh mẽ phát triển.."
Nhưng Thẩm Đồng hoàn toàn không có tâm tư nghe những lời giới thiệu này, chỉ nhíu chặt lông mày nói: "Tao không thế ở đây, tao muốn trở lại thế giới trước."
Thế là cầu nhung trắng lại lặp lại lời lúc trước đã nói: "Hệ thống gặp phải công kích không rõ, phải đợi loại trừ BUG thì mới có thể trở về."
"Nhưng tao đột nhiên mất tích như thế, anh trai nhất định sẽ lo lắng," Giọng điệu Thẩm Đồng lộ ra sự nôn nóng rõ ràng, "Cha mẹ cũng vậy, còn có Cố Thiên Qua, anh ấy bị thương, cần người chăm sóc.."
"Yên tâm đi, vết thương của Cố Thiên Qua không đáng ngại, cha mẹ cậu đều tốt, mà liên quan tới anh trai cậu," Cầu nhung trắng dừng một chút, ".. BUG có liên quan tới hắn, vậy nên cần thời gian nhân định để tiến hành bảo trì hệ thống."
"Cần bảo trì bao lâu?"
"Đợi cậu hoàn thành nhiệm vụ thế giới này."
Đối phương nói rất nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Đồng nghe mà càng thêm nóng nảy: "Không được, nếu qua nhiều năm vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ thì sao, vậy thì chẳng phải tao sẽ không được gặp lại người nhà sao?"
Cầu nhung trắng vẫn rất bình tĩnh, "Tốc độ chuyển động của thế giới này không giống thế giới trước, một trăm ngày ở đây cũng chỉ bằng một ngày ở đó thôi. Mà cậu cũng biết thế giới kia cũng không thật sự là thế giới vốn có của cậu, bọn họ cũng không thật sự là người nhà của cậu, cần gì phải lo lắng như vậy? Lại nói, bọn họ đều không có chuyện gì, thế gian này ai có thể sống thiếu ai."
Thẩm Đồng nháy mắt trầm mặc.
Lời của đối phương quả thật không sai, trên đời này ai có thể sống thiếu ai, người nhà hoặc người yêu bên cạnh đột nhiên biến mất, cho dù có khó khăn hơn nữa, cuộc sống cũng phải tiếp tục. Song tục ngữ có câu, viết tương tư thành tật, sở dĩ con người có thể tiến hóa đứng đầu vạn vật, cũng không phải vì sống dai hơn thực vật, mạnh mẽ hơn thực vật, mà vì con người có tình cảm.
Tình cảm là loại sức mạnh khó có thể tưởng tượng được, có thể đào núi lấp biển, có thể vào sinh ra tử. Những thứ gọi là yêu và tiên, vượt qua vạn năm, tu tới đỉnh phong, kết quả thì sao, vẫn không phải là không thoát khỏi một chữ tình sao?
Cầu nhung trắng có thể mơ hồ cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Đồng, ngay sau đó kéo lại chủ đề: "Tình huống cơ bản của ký chủ ở thế giới này như sau:
Tên yêu: Chăn bông
Loại khác: Chăn tinh
Đặc tính: Ấm áp yên tĩnh, thích nắng sợ ẩm
Cấp bậc: LV6
Kỹ năng cơ sở 1:" Ấm Áp Vào Lòng Người "- Có thể mang tới cảm giác ấm áp từ trong ra ngoài.
Kỹ năng cơ sở 2:" Hút Thu Tinh Khí "- Có thể tự động hấp thu tinh khí người khác, khiến người đó mỗi ngày đều không có chút sức lực nào, buồn ngủ không rõ.
Kỹ năng phụ trợ:" Tạo Mộng "- Có thể xâm nhập vào trong giấc ngủ của người khác, tạo ra mộng đẹp hoặc ác mộng.
Kỹ năng tất sát:" Triền Sát "- Có thể nuốt sạch tinh lực của một người, khiến cho hắn lặng lẽ chết trong khi ngủ."
Bên dưới theo thường lệ bắt đầu nói tới nhiệm vụ chính, nhưng nhiệm vụ chính của mỗi thế giới cũng chỉ có một: "Kính mong ký chủ nhanh chóng tu luyện cấp bậc lên LV7, đồng thời thành công độ kiếp."
Chân mày Thẩm Đồng lại bắt đầu nhíu chặt. Quả thật yêu tu may mắn hơn nhân tu, nhưng cho dù là yêu hay là người, càng về sau càng khó thăng cấp. Cho dù trăm ngày của thế giới này chỉ bằng một ngày ở thế giới kia, nhưng nếu như mấy trăm năm cậu cũng không thể thăng cấp, người thân ở thế giới kia phải chờ tới bao nhiêu năm, nếu như độ kiếp thất bại, bắt đầu lại từ đầu, kết quả càng không thể chịu đựng được.
"Sở dĩ ký chủ được truyền tống tới thế giới này là vì chăn tinh có phương pháp tu luyện đặc biệt," Tiếng nói của cầu nhung trắng lại vang lên lần nữa: "Chuyện là nó có thể thông qua việc hấp thu tinh khí của ánh nắng để gia tăng tu vi. Nếu có thể hấp thu được tử khí* của hoàng đế, ánh sáng điềm lành, tinh lực kẻ ác, xui xẻo của người lương thiện.. Đảm bảo cậu sẽ sớm thành công thăng cấp."
(Tử khí - 紫气: Ở đây chỉ khí tức chỉ có riêng ở bậc đế vương, một luồng khí màu tím, không phải khí chết nhớ: V)
Nhưng Thẩm Đồng lại không biết gì về thế giới này, lại càng không biết hoàng đế, điềm lành, kẻ ác, người lương thiện kia phải đi đâu tìm. Chẳng qua, cậu có thể dựa vào khí tức còn lưu lại để tìm ra phương hướng cơ bản của tên lưu manh sờ cậu lúc trước, ngay sau đó lập tức dùng đôi chân mềm nhũn đứng dậy.
Giờ Tý rất nhanh đã tới, Vũ Văn Dận treo đèn ban đêm cũng chuẩn bị đi ngủ.
Cho dù thân phận Vũ Văn Dận thấp thế nào, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là con của Tề vương, trong cơ thể chảy dòng máu Vũ Văn gia, nên là người hầu với học tập vẫn phải có. Cho dù Tề vương phi ngầm hận hắn không chết sớm đi một chút cũng phải giả bộ ngoài mặt, để tránh lưu lại nhược điểm bà ta hà khắc với con vợ kế.
Đương nhiên, thái độ tôi tớ khinh chủ là bình thường, huống hồ hai tên nô tài đi theo Vũ Văn Dận này vốn là người của Tề vương phi. Tề vương xuất thân từ xuất thân từ thế gia đại tộc, trời sinh tính tình ích kỷ lại biết tính toán, có thể quản lý hậu trạch vương phủ ngoan ngoãn nghe lời như thế. Tuy bà đối với Vũ Văn Dận chán ghét mọi mặt, nhưng vẫn làm bộ là một người mẹ cả rộng lượng. Từ năm năm trước, sau khi mẹ đẻ Vũ Văn Dận qua đời vì bạo bệnh, lập tức hư tình giả ý muốn làm tròn trách nhiệm của mẹ cả, tự mình sai hai nô tài tới hầu hạ hắn.
Nói là hầu hạ, trên thực tế chỉ thay bà ta quản thúc thôi. Cũng may mà hai nô tài này không để Vũ Văn Dận vào trong mắt, thường xuyên đi ra ngoài uống rượu đánh bài hoặc là lười biếng, thường thường phải nửa đêm mới không nhanh không chậm trở về, ngược lại khiến hắn có chút cơ hội tự đọc sách.
Mắt thấy giờ Tý đã đến, Vũ Văn Dận gập sách, cử động hai chân đã sắp đông cứng, đứng dậy rời khỏi bàn. Nhưng đúng lúc này, lại đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Bước chân Vũ Văn Dận không khỏi dừng lại một chút. Nếu như là hai nô tài Quan Khánh và Thuận Sinh kia, đáng ra sẽ trực tiếp đi vào mới đúng, nhưng người khác sẽ không không đặt chân tới chỗ này vào thời điểm này, khiến cho hắn hoàn toàn không nghĩ ra người gõ cửa là ai. Có lẽ là không thấy ai đáp, tiếng gõ cửa lại vang lên hai cái, không dài không ngắn vô cùng có tiết tấu, cuối cùng Vũ Văn Dận quyết định tự mình đi mở cửa.
Nhưng ngoài cửa lại không có ai, chỉ có một tờ giấy bị hòn đá đè trên mặt đất, theo gió đêm nhẹ nhàng phất lên, phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ. Sau khi nhặt lên, trên giấy lại viết những chữ rất khó hiểu: ( ̄^ ̄) Hừ! Cái tên sờ soạng lưu manh nhà ngươi, lần này chỉ là lời cảnh cáo, lần sau còn dám sờ loạn như thế ta sẽ đánh ngươi!
Chữ viết hoàn toàn không thể nói là mạnh mẽ hữu lực, nhưng cũng không xấu, trái lại tròn vo, có một loại ngây thơ đáng yêu không nói nên lời. Tuy Vũ Văn Dận cảm thấy kỳ quái, nhưng rất nhanh đã coi nó như là trò đùa dai của nhóc con, tiện tay quăng bỏ, sau đó trở về phòng ngủ. Vì vậy hắn không nhìn thấy sau khi mảnh giấy bị ném đi, chậm rãi biến thành một chiếc lá khô, cũng không thấy được góc chăn biến mất ở cuối con đường.
Chăn nhỏ lại bắt đầu dùng hai góc chăn bước đi giống như con chim cánh cụt ngốc rồi.
Đại khái là bị bài xích giữa các thế giới, mỗi lần Thẩm Đồng tới một thế giới mới đều sẽ có một thời kỳ suy yếu ngắn. Mà đặc tính của chăn chính là thích nắng sợ ẩm, thời gian càng về khuya lại càng cảm thấy xung quanh lạnh và khó chịu hơn. Vậy nên vừa mới đi tới ngoài viện thì không khống chế được biến trở lại bản thế, chỉ có thể lặng lẽ treo lại mình lên sợi dây lúc trước.
Sau nửa đêm, cuối cùng ánh trăng sáng cũng lộ ra từ tầng mây.
Ánh trăng với ánh mặt trời đều có lợi đối với tu luyện của chăn tinh, đương nhiên ánh mặt trời là tốt nhất. Mỗi cái chăn tinh đều hận không thể thời thời khắc khắc được phơi dưới ánh mặt trời. May mà ngày hôm sau tiết trời vẫn tốt như cũ, thế là Vũ Văn Dận dậy sớm ra cửa tới khúc rẽ, lần nữa thấy được cái chăn trắng mập được phơi trên sợi dây kia.
Vậy mà phơi ở chỗ này cả đêm cũng không được người mang đi sao?
Tâm tư vẫn luôn ẩn nhẫn của Vũ Văn Dận lại bị một cái chăn tác động tới, nhìn nó mà lông mày nhăn lại. Cũng không biết vì lý do gì, vừa nhìn thấy cái chăn này, thì lại có một loại ấm áp lan tràn từ trong ra ngoài, khiến cho hắn muốn kiểm tra. Dưới ánh nắng sáng sớm, cái chăn trắng trắng thậm chí còn giống như phát sáng, trang nhã mà sáng sủa, hấp dẫn tầm mắt người.
Rốt cuộc Vũ Văn Dận vẫn không nhịn được, vươn tay ra giống như ngày hôm qua.
Lần này sau khi sờ xong vẫn vỗ nhẹ một cái ở chỗ bồng bềnh nhất, phát hiện thật sự co dãn và mềm mại muốn chết. Chăn theo hắn vỗ vào mà khẽ phất phất, sau đó lại hiện ra hai vòng tròn nhỏ đỏ ửng, khiến cho Vũ Văn Dận nhìn mà sửng sốt.
Tình huống như thế đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ là mình xuất hiện ảo giác, cho dù là Vũ Văn Dận trời sinh tính tình ổn trọng vẫn theo bản năng mà dụi mắt. Đợi hắn bỏ tay xuống nhìn qua lần nữa, lại phát hiện chăn vẫn trắng bóc như cũ, vệt đỏ ửng đã biến mất.
Quả thật là ảo giác. Vũ Văn Dận không hiểu sao lại có chút thật vọng. Chẳng qua nhớ lại hai vệt đỏ ửng nhợt nhạt kia giống như thẹn thùng, bộ dáng đáng yêu nói không nên lời, khiến hắn không khỏi lại vỗ lên chăn một cái.
Lại không biết rằng Thẩm Đồng đỏ mặt không phải vì xấu hổ, mà là vì tức giận.
Tên lưu manh kia tại sao lại tới nữa! Hơn nữa lần này không chỉ sờ thắt lưng với vai, còn, còn vỗ vào mông của bổn thiếu gia!
Thế là một giây sau Vũ Văn Dận cảm giác được cái chăn dưới tay đột nhiên bắt đầu run rẩy, giống như là đang cảm thấy lạnh hoặc sợ. Không hiểu sao lại nhớ tới cái ngày sau khi mẹ đẻ được hạ táng, hắn cũng như vậy, một mình bất lực ôm gối ngồi trong góc phát run. Vũ Văn Dận ẩn nhẫn đã quen lần đầu có xúc động muốn chiếm giữ một thứ gì đó trong tay. Vậy mà lại cúi đầu về phía một cái chăn căn bản không nghe hiểu tiếng người nói: "Ngươi cũng là nhóc đáng thương không ai muốn sao? Ta mang ngươi về có dược không?"
Hai nô tài trong viện thức dậy còn muộn hơn cả chủ tử, Quan Khánh tối hôm qua ăn uống nhậu nhẹt vừa mới tỉnh giấc, đi ra ngoài đã chạm mặt Vũ Văn Dận ôm chăn trở lại, lập tức quái thanh quái khí nói một câu: "Ai da Nhị gia, mấy nay trong phủ không phân phát vật tư, nương nương cũng không nói là sẽ cho trước tiền tiêu vặt hàng tháng hay khen thưởng, cái chăn này là ngài lấy từ đâu đó?"
Cho dù là một chút chuyện nhỏ gã cũng muốn mang Tề vương phi ra dọa hắn, thật sự là rất tốt! Vũ Văn Dận giương mày, đột nhiên nhấc mắt, ánh mắt lạnh như băng quét qua mặt Quan Khánh. Quan Khánh chưa từng nghĩ Nhị thế tử từ nhỏ tới giờ đều giữ im lặng lại có thể lộ ra ánh mắt dọa người như vậy. Tròng mắt thâm thúy nhìn chằm chằm gã giống như một lợi đao hàn khí bức người, vậy mà lại khiến gã không nhịn được ngậm miệng lại.
Nhưng ngay giây sau thiếu niên đã thu hồi ánh mắt, đổi lại thành bộ dáng trầm tĩnh vô hại thường ngày, giống như vừa mới dọa người chỉ lả ảo giác, sau đó cúi đầu nói: ".. Đại khái là không ai cần, ngươi giúp ta chuẩn bị hai thùng nước nóng tới đây, ta giặt sạch nó."
Vậy mà chủ động nói muốn tự tay giặt chăn, quả nhiên đối phương vẫn là loại ti tiện kia, vĩnh viễn không thể trở thành chủ tử thật sự. Trong lòng Quan Khánh châm chọc một câu, nhưng hiếm thấy mà nghe lệnh xoay người đi nấu nước.
* * *
Lời tác giả:
Thế giới chăn nhỏ diễn ra khi Thẩm Đồng mất tích ở thế giới thú cưng màn hình, cốt truyện khá ngắn, sẽ có vài chương thuộc về thế giới thú cưng màn hình (sau khi trở về sẽ tranh thủ một hai chương để kết thúc thế giới thú cưng màn hình), sau đó là.. (Editor: Í hí hí bí mật, mấy chế đoán thử đi)
Thế giới mới sẽ có không ít tình tiết vả mặt, các loại ba ba ba! ()
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT